Love Is Pain

Chương 22

“ Chào Dịch tổng lâu lắm không gặp” Phạm Hà Dương giở giọng nịnh nọt đi lại đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay

“chào Phạm thiếu gia” Nghiên Dương khinh bỉ nói

Thấy cô phớt lờ Hà Dương cười gượng rụt tay về. Quay sang nhìn chỗ Thanh Di thấy mọi người không cảm xúc hắn ta bắt đầu giở thói nịnh nọt “ơ hay mấy con kia chúng mày không thấy Dịch Tổng đến à mà đứng như tượng ở đấy. Có biết đây là ai không, lũ gái điếm như chúng mày chắc chưa gặp bao giờ ha. Mau cúi chào đi”

Nghe thế mặt Nghiên Dương hơi đanh lại “quán này từ bao giờ có luật là con người với nhau mà khinh thường nhau vậy?”

“à...ờm...” hắn ta áp úng không nói thành lời

Hắn ta không nói được Nghiên Dương lạnh lẽo nói tiếp:

- ai cho cậu cái quyền được sỉ nhục người khác như vậy hửm?

Cô cố ý nhấn mạnh chữ cuối làm Phạm Hà Dương đổ mồ hôi hột. Bình tĩnh được rồi hắn ta không biết điều vẫn cố oai ra sỉ nhục “chúng nó là điếm thì tôi nói là điếm có sai gì đâu”

Hắn ta vừa dứt lời đã sợ hãi lùi về sau mấy bước. Nghiên Dương tỏa ra sát khí lạnh lẽo đôi mắt chứa sự tức giận cầm khẩu lục K54 chĩa nòng súng thẳng tâm trán hắn. Mọi người thấy súng đều sợ hãi trừ Lập Thành và Ngọc Trân (thiệc là mạnh mõe ^^). Thanh Di và Giai Kỳ nắm chặt tay nhau đứng xa ra khỏi chỗ đó. Đàn em bên kia thấy thế một lũ cùng nhau đưa dao, mã tấu lên sẵn sàng chuẩn bị đánh nhau.

Cô quét mắt nhìn một lượt đám người kia cười đểu nói “giỏi thì lên đây, không chắc chúng mày yên ổn đâu”

Vừa dứt lời Lập Thành cũng đưa cây K59 lên chĩa thẳng về phía bọn kia. Thấy súng một lượt đều hạ đồ xuống

Tình hình ngày càng căng, Phạm Hà Dương lên tiếng giải vây “thôi bình tĩnh đi, có gì từ từ chúng ta nói chuyện ha”

“muốn nói gì bảo bọn đằng sau hạ cái tay xuống trước đi” Lập Thành ánh mắt hình viên đạn lườm thẳng mặt Hà Dương

“bây hạ hết xuống” Phạm Hà Dương quay đầu ra lệnh

“còn bây giờ muốn nói như nào” Giai Kỳ và Thanh Di đứng im nãy giờ cũng lên tiếng

“thì Dịch tổng, hiện tại hai bên ta còn đang hợp tác, có thể chuyện này cho qua đi, rồi chúng ta vẫn vui vẻ hợp tác với nhau bình thường” Phạm Hà Dương bình tĩnh nói nhẹ nhàng với Nghiên Dương

“ồ vậy à” Nghiên Dương không cảm xúc đáp

Cô lùi về sau nắm tay Thanh Di “nhưng tôi không có nhu cầu hợp tác với loại người khinh thường người khác, nhất là với vợ tôi. Hủy đi”

Nói xong cô nắm tay nàng ra khỏi quán. Thấy thế Ngọc Trân và Giai Kỳ cũng vội vàng đi theo. Lập Thành đứng lại nói “từ nay về sau HDP hay kể cả HX cũng đừng mong có cơ hội hợp tác với Dịch Thị và Vũ Thị” rồi đi lại nắm tay Minh Thư đi theo cô

Mọi người đi xuống nhìn nhau không nói gì. Không khí ngột ngạt nên Giai Kỳ lên tiếng “ mà sao mọi người biết mà đến đông vậy?”

“Nghiên Dương gọi tôi” Lập Thành thật thà nói ra mà không để ý ánh mắt của cô đang nhìn

Câu nói làm ánh nhìn tất cả mọi người hướng về Nghiên Dương. Riêng Thanh Di cúi mặt không cảm xúc

“ủa sao chị gọi Vũ tổng vậy” Minh Thư khó hiểu hỏi

Câu hỏi của Minh Thư làm Thanh Di cũng phải ngước lên nhìn cô. Nghiên Dương không để ý đến mọi người vẫn nắm tay nàng đáp “Thanh Di gọi cho chị”

“rồi mày gọi tao á?” Lập Thành không tin vào những gì vừa nghe từ miệng cô phát ra

Ngọc Trân lên tiếng cắt ngang câu chuyện “thôi muộn rồi nhà ai về nhà nấy đi ha”

Giai Kỳ lên tiếng phản bác “thì chị biến đi ở đây làm gì”

Vừa dứt lời quay lại đã thấy Thanh Di kéo Nghiên Dương đi về mà bỏ lại cô bạn thân Giai Kỳ. Bốn người đi về bỏ lại cặp đôi Ngọc Trân và Giai Kỳ ngơ ngác nhìn nhau không nói gì. Giai Kỳ đứng định vẫy tay bắt taxi thì Ngọc Trân níu kéo nắm tay nàng giữ lại “để chị đưa em về nhé”

“thôi không cần tôi tự về được” Giai Kỳ nhẹ nhàng gạt tay Ngọc Trân đứng nhìn xe

Dứt lời có chiếc taxi đỗ ngay chỗ nàng, Giai Kỳ mở cửa đi thẳng không cho Ngọc Trân có cơ hội nói nào. Trân đành bất lực nhìn Giai Kỳ đi về mà mình không có cơ hội kéo lại giải thích

Nãy nghe nhà ai tự về Lập Thành và Minh Thư không hẹn mà đi cùng nhau. Vì nãy đang có việc ở gần chỗ Nghiên Dương nên Thành chạy bộ đến chỗ đó luôn không kịp gọi tài xế đón, Minh Thư bắt taxi đến quán, vừa đến thì nghe báo có chuyện nên lên xử lí luôn. Cả hai đều đi bộ không ai nói với nhau câu nào. Lập Thành mở lời trước “tôi với cô cùng đi bộ hay về cùng nhau được không?”

Đi một mình cũng chán Minh Thư đành đồng ý. Hai người đi cùng nhau chủ yếu toàn nói về công việc và hợp đồng họ mới kí cùng nhau.

Kéo Nghiên Dương đi xa một đoạn Thanh Di buông tay ra quay lại ‘tra khảo’ cô:

- Chị quen cái cô chủ quán kia hả? Em thấy cô ta có vẻ quan tâm chị lắm nha

Nghiên Dương bật cười vì câu hỏi của Thanh Di, nắm tay nàng đáp “em ghen hả? Chời ơi ai mà đáng yêu thế nhở” vừa nói vừa xoa nhẹ má nàng

Thấy cô lảng tránh câu hỏi của mình Thanh Di giữ tay Nghiên Dương nghiêm túc nhắc “chị chưa trả lời câu hỏi của em”

“trước chị có kí hợp đồng với cô ta nên quen nhau” Nghiên Dương cười mỉm trả lời

Thanh Di nghi hoặc “chỉ có thể?”

Cô chần chừ “có hơi thân xíu” đưa tay làm động tác chỉ ý bé

Nghe xong Thanh Di lườm cô lạnh lẽo rồi giận dỗi quay đi mặc kệ Nghiên Dương. Thấy bé nhà mình giận, cô cười chạy nắm tay kéo xoay người nàng lại ôm lấy eo. Bị kéo lại làm mất thăng bằng Thanh Di ngã vào lòng Nghiên Dương. Đang bực mình Thanh Di dùng sức đẩy cổ ra nhưng không thành. Đẩy mãi không được nàng chuyển qua đánh liên tiếp vào người cô. Dù hơi đau nhưng nụ cười vẫn xuất hiện trên đôi môi Nghiên Dương. Thấy cô không có ý định phản khánh Thanh Di ngước nhìn thấy Nghiên Dương vẫn mỉm cười với mình.

Hai người nhìn nhau một lúc rồi buông nhau ra, Thanh Di ngại đỏ mặt cúi đầu nhìn đất không dám ngẩng lên, Nghiên Dương phì cười vì sự đáng yêu này. Cô đi lại gần nắm tay nàng nói “đấy là bạn chị, giờ muộn rồi về ha”

Nàng không nói gì gật đầu nhẹ bày tỏ đồng ý. Hai người nắm tay nhau ra xe đi về. Trên xe hai người nắm tay tràn ngập vui vẻ (đúng là vướng vào tình yêu có khác ^^)

Đưa Thanh Di về đến nhà, Nghiên Dương cũng lái xe về. Vào nhà thấy bà Dịch đang xem tivi cô nói “muộn rồi mà mẹ chưa ngủ ạ?”

Bà Dịch uống trà nhìn tivi đáp “đợi con về mà lâu quá”

“đợi con á? Đợi làm gì ạ?” Nghiên Dương khó hiểu đi lại ngồi cạnh bà

“mẹ có chuyện muốn nói với con” Bà Dịch nắm tay cô từ tốn nói

“có gì ạ? hay ông ta lại quấy rầy mẹ” cô lo lắng nhìn bà

“không có, mẹ thấy con cũng 25 rồi thì cũng nên tính đến chuyện cưới xin đi chứ” Bà Dịch vui vẻ nhìn con gái dù bận nhưng lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mình.

“con còn trẻ mà mẹ, với lại công ty còn nhiều việc lắm. Con cũng đang tính mở thêm chi nhánh” Nghiên Dương lảng tránh quay mặt chỗ khác

“trẻ thì trẻ nhưng bà này cũng già rồi, cũng muốn có cháu bế chứ” bà Dịch đánh nhẹ vào đầu gối cô

“con hơi buồn ngủ chuyện này để tính sau nha mẹ” nói xong cô bỏ chạy lên phòng

Cô nói vọng xuống “mẹ ngủ sớm đi ạ, ngủ ngon nha mẹ yêu”

Bà cười bất lực vì con gái mình “bên ngoài lạnh lùng như thế mà về nhà nhưu đứa trẻ con, không biết ai chịu nổi tính nó nữa”