Love Is Pain

Chương 3

Cô bắt máy nghe cuộc gọi “Alo”. “Mày ơi bar không, chứ dạo này thấy mày stress quá” Lập Thành vui vẻ hỏi cô. “Cũng được lâu rồi tao không đi” cô nghiêng đầu nói vào điện thoại. “Ok tối nay nhóm vui chơi của tao có tụ họp ở bar mày đi cùng nói chuyện cho vui” Lập Thành hào hứng đáp. “Mấy giờ” cô nhàn nhạt nói. “8 giờ nha bạn hiền”. Nghe gọi xong cô nằm ngủ quên trên sofa.

--- 2 tiếng sau ---

“Koong....khoong...” tiếng chuông cửa vang lên, cô mơ màng đi ra mở cửa.

Vừa mới mở cửa đập vào mắt cô là đống đồ ăn vặt của thằng bạn mình, “mới ngủ dậy à”Lập Thành phì cười nhìn cô, vì hiện tại trên người cô đầu tóc thì bù xù, mắt thì mắt nhắm mắt mở xong còn bộ đồ khủng long nữa chứ, thật là mất hình tượng Dịch tổng quá. Cô nhìn anh nhăn mặt mà nói “mấy giờ rồi”. Anh thản nhiên đáp “7 giờ 45 phút rồi”. Cô hét lớn “HẢ”, anh giật mình nhìn cô. “mới ngủ có tí mà nhanh vậy” cô nhăn mặt nói. “nếu đi thì thay đồ đi” anh đặt đồ xuống bàn nhìn cô, giờ cô mới để ý là thằng bạn mình đã vào nhà từ lúc nào rồi nên cô cũng vào nhà ngồi nhìn anh. “Thay đồ đi” anh gọt táo nhìn cô. “Ờ đợi tý” cô ủ rũ vào phòng thay đồ. Lúc sau cô đi ra bảo anh “đi thôi”. Cả hai người cùng lên moto phóng đến bar.

Hôm nay cô mặc áo crop-top màu trắng trễ vai làm hở hình xăm con rồng của cô với quần da bó sát, sợ lạnh nên cô khoác thêm chiếc áo da đen bên ngoài.

Sau một lúc phóng như bay của hai anh chị thì cuối cùng đã đến trước cửa bar. Hai người mở cửa bước lạnh lùng bước vào, vừa vào cô và anh đã là tâm điểm của , rất vui được gặp”. Không hiểu sao trong lúc nói chuyện Thanh Di cứ nhìn Nghiên Dương. Mọi người rất hoà đồng nên cả nhóm quẩy đến 12 giờ mới về.

Về đến nhà là Thanh Di đã nhảy vào ôm cái máy tính tra tìm về Dịch Nghiên Dương, Thanh Di vừa nhìn ảnh Nghiên Dương vừa tủm tỉm cười khiến mẹ nàng tò mò nhìn vào màn hình máy tính của con gái.

Mẹ nàng đi ngang qua phòng nhìn vào thấy nàng cứ nhìn máy tính cười tủm tỉm liền vào phòng xem. Bà nhìn máy tính nói "Dịch Nghiên Dương?". Thanh Di giật mình hốt hoảng nói "mẹ, mẹ vào đây từ lúc nào vậy". "Lúc nãy, mà con đang để ý ai đúng không" bà ngồi cạnh nàng nói. Nàng ngại ngùng gật đầu. "Con thích Nghiên Dương???" bà nghi ngờ hỏi nàng. Nàng cúi mặt gật đầu. Mẹ Thanh Di cười vén tóc mái của nàng nói "Nghiên Dương là con của bạn mẹ, mai mẹ có qua đó, con muốn đi không". Nàng vui sướиɠ liền trả lời:

- Có ạ

- "Rồi ngủ đi muộn rồi mai dậy đi sang đó" bà hôn trán nàng rồi về phòng.

Sáng sớm Thanh Di đã dậy chuẩn bị tắm rồi thay đồ. Hôm nay nàng mặc Jean rách gối với áo Hoodie màu loang xanh hồng tím và đôi MLB NY NEW YORK Yankees Sneakers, trang điểm nhẹ rồi xuống nhà khoác tay bà ra xe sang Dịch Gia.

Sau nửa tiếng trên xe thì nàng và mẹ đã đứng trước của Dịch Gia. Mẹ Thanh Di đưa tay lên bấm chuông cửa. Lúc sau có quản gia ra mở của, quản gia thấy mẹ Thanh Di liền cúi đầu chào "Chào Bạch Phu Nhân, Chào Bạch Tiểu Thư", nàng cúi đầu chào " con chào bác ạ". Nàng theo mẹ bước vào nhà cùng lúc đó Nghiên Dương đi xuống. Thấy mẹ Thanh Di Nghiên Dương cúi đầu chào "con chào bác". Mẹ Thanh Di thấy Nghiên Dương liền cười chào lại "chào con". Từ lúc vào nhà Thanh Di đơ người ra vì thấy Nghiên Dương quá đẹp, Thanh Di nhìn từ trên xuống, Nghiên Dương người cao, 3 vòng hoàn hảo. Nghiên Dương mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác nhẹ áo vest phong cách Retro Hàn Quốc, mặc quần Baggy Kaki màu Be làm tôn lên dáng cao và gầy của Nghiên Dương.

"Thanh Di” mẹ nàng khều nhẹ tay nàng.

“À đây là Thanh Di, con gái cô” bà giới thiệu nàng cho Nghiên Dương

“Chào em” Nghiên Dương cười mỉm cúi nhẹ đầu chào Thanh Di. “Em chào chị đẹp, nhìn chị rất đẹp và soái á” nàng bật chế độ tán gái của mình mà nháy mắt với Nghiên Dương. Bà cười trừ vì cô con gái mình, mất hết liêm sỉ rồi. Nghiên Dương nghe vậy cười ngại rồi xin phép cả nhà đi làm. Thấy cô đi Thanh Di vội lấy điện thoại ra nói: “Chị đẹp có thể cho em xin số điện thoại được không” Thanh Di ngại ngùng nói, tay chìa điện thoại ra trước mặt Nghiên Dương. Nghiên Dương lấy điện thoại Thanh Di ghi số điện thoại của mình rồi đưa lại cho Thanh Di ra thẳng xe đi làm. Nghiên Dương đi xong Thanh Di vui sướиɠ nhảy lên cười tươi chào mẹ mình rồi phóng thẳng ra quán Cafe gọi bạn mình ra nói chuyện.

Nghiên Dương lên công ty cắm mặt vào đống hồ sơ làm việc, trong phòng cô rất yên tĩnh chỉ toàn tiếng đánh máy tính và tiếng lật giấy.

Đến trưa, cô mệt mỏi ngửa đầu ra ghế nhắm mặt nghỉ một chút thì có người gọi, đó là Thanh Di. Nghiên Dương bắt máy hỏi “alo”. Thanh Di vui vẻ quan tâm hỏi: “chị ăn trưa chưa ạ?”. “Tôi chưa” Nghiên Dương mệt mỏi mắt nhắm nghiền trả lời. “vậy chị đi ăn với em nha” Thanh Di thấy cơ hội đến với mình liền mời cô đi ăn. “cũng được, em ở đâu tôi qua đón” Nghiên Dương vui thầm trong lòng. “Dạ quán cafe MEW ạ” Thanh Di cười trả lời. “Được rồi 15 phút nữa tôi tới” Nghiên Dương lấy áo vest cầm túi xuống lấy xe đến quán cafe đón Thanh Di.

Đến nơi Nghiên Dương bóp còi xe ngầm nói lên xe, Thanh Di thấy Nghiên Dương liền lên ghế lái phụ ngồi. Nghiên nhấn gas chạy đến quán ăn. Trên đường hai người nói chuyện rất vui vẻ, chủ yếu là Thanh Di nói.

Một lúc rồi cũng đến quán ăn. Cả hai đi vào quán, Thanh Di là khách quen của quán này nên chủ quán rất chào đón và tươi cười khi thấy Thanh Di. Hôm nay thấy bên cạnh còn có một cô gái nên bác chủ quán hỏi:

- Kia là người yêu cháu hả.

Thanh Di không biết phải trả lời như nào thì Nghiên Dương đã lên tiếng "Bác nói đúng đấy ạ". Thanh Di giật mình nhìn Nghiên Dương, cô thấy nàng nhìn mình thì lên tiếng "mặt chị dính gì hả". Thanh Di giật mình nói "Không có"

Mọi người ở đó nhìn hai người vì cả hai mặc trên người toàn đồ hiệu mà lại ăn ở quán lề đường này. Đang ăn thì tự nhiên có người lại gần chỗ hai người nói.

-