“Hu hu —”
Nhóc vừa mới nấc lên đã bị cắt ngang.
Thẩm Đông Thanh xách cổ áo Quả Quả, tính xài kem như lần trước mà tiếc quá nên thẳng tay xử lý.
Cậu tóm lấy eo của cô nhóc. Rồi cù lét.
Quả Quả: …..
Tiếng khóc vừa nãy đã chuyển thành tiếng cười, cô bé bị cù lét đến nỗi cười ra nước mắt, nom rất đáng yêu.
Nếu tiếng khóc của trẻ con có tính lây lan thì tiếng cười cũng thế.
Có Quả Quả mở màn, mấy đầu củ cải phía dưới cũng phá lên theo.
Mọi người nhẹ nhõm thở phào.
Quả Quả mệt muốn đứt hơi, vừa cười vừa xin tha: “Thả tôi xuống, buông tôi ra…”
Thẩm Đông Thanh tha cho cô bé.
Nhóc ngưng cười, tức giận lườm cậu rồi chạy đi.
Nhưng mới được hai bước thì đã bị ai đó nắm gáy áo.
Vừa thấy nụ cười quen thuộc nhóc suýt chút nữa nấc lên: “Tôi không muốn chơi cùng hai người!”
Không khéo bọn họ chơi ngược lại nhóc ấy chứ.
Cậu nhẹ nhàng xách nhóc về vị trí cũ: “Cùng chơi nào.”
Quả Quả: …..
Cuối cùng cũng có người chơi chung nhưng sao không thấy vui chút nào vậy cà?
Cả hai lần mất mặt đều do người này nên nhóc không muốn chơi cùng anh ta.
Nhưng theo quy tắc, nếu có người muốn chơi với chúng thì chúng không có quyền từ chối.
Quả Quả nhìn mũi giầy nghĩ ngợi: “Hôm nay chúng mình chơi trò ‘Chuyền khăn’ nha, ai muốn chơi giơ tay!”
Đám trẻ con đồng loạt giơ tay.
Sau đó là hai cánh tay người lớn.
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn nhìn nhau mỉm cười.
Những người khác há hốc mồm.
Váy dài vì đồng ý chơi với chúng mà mất tích, quy tắc tử vong rành rành đó nên không ai dám phạm phải.
Trừ Phương Kỳ thì mấy người còn lại đều coi họ như người chết.
Quả Quả nhìn hai người: “Mấy anh chơi trò này lần nào chưa?”
Cậu đã đi nhà trẻ bao giờ đâu mà biết.
Điều này làm Quả Quả cảm thấy chúng sẽ nắm phần thắng nên cười rất vui vẻ: “Người chuyền khăn là một con quỷ, người nhận khăn phải tóm được quỷ, nếu không tóm được mà còn bị quỷ chiếm chỗ…”
Nói tới đây mắt cô nhóc lóe lên tia quỷ quyệt: “Thì sẽ thế mạng cho quỷ nha!”
Giọng nói ngô nghê miêu tả những hình ảnh khủng bố làm người ta sởn ốc trước sự tương phản này.
Quả Quả đắc ý liếc Thẩm Đông Thanh, nhóc muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của người này.
Nhưng cậu không chỉ không sợ mà còn háo hức chờ mong: “Nghe thú vị lắm!”
Nhóc dậm chân tức giận: “Trò chơi bắt đầu!”
Diện tích phòng học không lớn nên bọn họ phải đến sân thể dục, những người chơi khác muốn thông qua dịp này kiếm thêm thông tin nên cũng đi theo.
Đám trẻ không cần ai hướng dẫn liền ngồi sát nhau thành một vòng tròn trên sân, chỉ chừa lại hai vị trí đối nhau cho hai người lớn.
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn ngồi xuống đó, thân thể cao lớn nổi bật giữa các chú lùn.
Đứa bé đóng vai quỷ cúi thấp đầu, cầm một chiếc khăn tay đứng cạnh vòng tròn.
Quả Quả mở màn hát: “Chuyền, chuyền, chuyền khăn nào —”
Mấy đứa trẻ kia cũng hòa âm.
Không giống tốc độ rùa bò khi nãy, nó chạy hết tốc lực đến vị trí vừa bị bỏ trống kia.
Nhanh đến nỗi những người chơi khác chỉ kịp thấy được tàn ảnh của nó.
Chỉ với vài giây nó đã phóng đến chỗ của cậu, thậm chí còn đắc ý quay ra sau.
Không có ai cả.
Nó khó hiểu đứng lại.
Chẳng lẽ đợt này thắng dễ vậy sao?
Nó bắt đầu chạy tiếp, đến lúc sắp ngồi xuống thì bỗng có người vỗ vai.
“Tóm được rồi ~”
Nó điếng người, dù có là quỷ cũng bị dọa muốn siêu sinh.
Nó chậm rãi nhìn lại.
Thẩm Đông Thanh nhét chiếc khăn vào tay nó rồi trở lại chỗ ngồi.
Nó hoang mang nắm chặt khăn, hồi nãy nó có thấy ai đâu sao tự dưng…
Người ngoài cuộc vuốt mặt.
Lúc thằng nhỏ chạy muốn xúc quần thì thanh niên này chỉ thong thả đứng tại chỗ chờ nhóc về rồi úp sọt.
Chơi bẩn rồi đó ba.
Đứa bé còn chưa nghĩ thông thì bài hát lại bắt đầu.
Thua keo này ta bày keo khác, nó chuyển đối tượng qua Chu Văn Ngạn.
Lần này nó học khôn, chạy trước một đoạn rồi ngoái đầu coi có người đuổi theo không.
Anh không học theo nóc nhà của mình mà chơi đúng luật.
Dù vậy nhóc con kia vẫn nằm kèo dưới, mới chạy được chút đã ngơ ngác bị tóm lấy.
Uất ức muốn trào nước mắt.
Lâu lâu mới được chơi một lần mà sao lại thua không chừa cái nịt luôn vậy?
Quả Quả phụng phịu đứng lên: “Mấy anh thắng rồi…”
Cô bé chưa nói xong đã bị Thẩm Đông Thanh chen vào: “Chúng ta chơi thêm lần nữa đi.”
Nó há hốc: “Hả?”
Cậu vẫn ngồi yên không động: “Chơi vui lắm, thêm lần nữa đi.”
Thằng bé đóng vai quỷ sáng mắt lên, lần này nó thua nhưng lần sau chưa chắc, nó không muốn làm quỷ nữa.
Thế nên nó tiên phong đồng ý: “Ý hay, ý hay.”
Quả Quả bó tay ngồi xuống.
Ca khúc thiếu nhi lại được ngân lên.
Đứa bé trai sát khí ngùn ngụt.
Sau đó…
Nó phải đội quần thêm rất nhiều lần nữa.
Bất kể nó có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi tay hai người kia.
Tôi đau đớn, tôi gục ngã.
Phương Kỳ bên cạnh nghe họ nói mà bật cười.
Dễ là đúng rồi, đại thần ra tay hỏi sao không dễ, chứ người chơi bình thường thì chỉ nhận được một vé đăng xuất khỏi Trái Đất chứ manh mối gì.
Y vẫn giữ nguyên quy tắc cũ, cứ nằm yên chờ thắng là được, suy nghĩ chi nhiều.
Mọi người trầm tư.
Lúc này Thẩm Đông Thanh và Chu Văn bước vào.
Cậu chộp lấy Cá Nhỏ gần mình nhất cười hiền: “Chơi với tụi anh không?”
Cậu tính lên mở cửa thì bị anh cản: “Khoan đã.”
Cậu dừng lại, lúc này bỗng ngửi mùi máu tươi thoang thoảng, vừa nhìn xuống thì phát hiện có một vũng máu chảy ra từ khe cửa dần nhuộm đỏ sàn nhà.
Anh phóng qua vũng máu, còn chưa vặn tay nắm thì cánh cửa tự động mở ra, kèm theo đó là quà tặng bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Nương theo ánh trăng anh nhìn thấy một mái tóc vàng.
Đó là một trong hai bảo vệ, người bạn trai trong đôi tình nhân.
Có lẽ hắn đã gặp chuyện bất trắc lúc đi trực đêm rồi.
Anh vòng qua cái xác lẫn bãi máu: “Đây là cảnh cáo à?”
Cậu không những không sợ mà còn hưng phấn hơn: “Vào trong xem thôi.”
Nếu có người chơi chết ở đây cũng đồng nghĩa với việc bên trong có thứ gì đó thú vị.
Anh cũng nghĩ như thế.
Hai người lần lượt vào trong.
Căn phòng này ban đêm khác hẳn ban ngày, bóng đêm sâu hoắm như dã thú nuốt chửng con mồi sa chân.