Tóc vàng đứng canh ngoài cửa WC nhưng đợi mãi vẫn không thấy váy dài, cô gọi với vào bên trong nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Cô đoán váy dài đã gặp bất trắc gì rồi nên không muốn mạo hiểm, chần chừ bên ngoài một lúc cô vẫn nghe theo tiếng gọi lương tâm mà vào trong.
"Nè, còn đó không?"
Cô thả nhẹ bước chân.
Vách tường WC được phủ bằng các tấm giấy dán tường rực rỡ, dưới sàn gạch trắng bóng in dòng nhắc nhở "Cẩn thận trơn trượt".
Phong cách đậm chất thiếu nhi.
Tóc vàng nửa lùi nửa tiến, chuẩn bị tư thế chạy trốn.
Cô liếc bốn cánh cửa buồng vệ sinh, tất cả đều đóng chặt làm cô không xác định được váy dài ở đâu.
Cô nghĩ một chút, vẫn không dám liều mạng nên tính bỏ đi, lúc này đèn trên trần bỗng chớp tắt rồi đột ngột vỡ toang, phát ra vài tia lửa điện.
Cô hoảng sợ quay lại theo bản năng.
Mảnh thủy tinh rơi đầy đất, cả không gian chìm vào bóng tối.
Thiết kế của WC này khá kỳ lạ, bình thường nhà vệ sinh đều có cửa sổ thông gió, nhưng nơi này bốn mặt là tường, hiện tại chỉ có thể dựa vào một ít ánh sáng le lói của cửa ra vào.
Tóc vàng căng người lùi về sau.
Trước đó WC này trông không có gì lạ, nhưng thiếu đi đèn đóm thì cứ như một thế giới khác vậy.
Theo ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một dòng máu chảy ra từ buồng vệ sinh gần đó, uốn lượn trên sàn nhà, trên đó còn điểm thêm vài dấu chân nhỏ, như là có đứa trẻ đang kéo cái gì đó để vẽ tranh.
Không khó đoán cái gì đó chính là váy dài.
Tóc vàng dằn lại trái tim trong lòng ngực, liên tục lùi về sau, không cẩn thận vấp phải cái gì đó mà hết hồn la một tiếng: "A!"
Cô không dám ngó thử là gì, sợ vừa quay lại liền mất mạng.
Nhưng không thấy không đồng nghĩa với không có thật, cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng rồi một giọng nói trẻ con cất lên: "Cô ơi, em muốn đi vệ sinh."
Ra là học sinh.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, để cô dắt em đi..."
Giọng nói đột nhiên cứng lại.
Đằng sau tóc vàng đúng là một đứa trẻ, nhưng trên mặt nó phủ đầy máu, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh.
Nó cao đến đầu gối cô, trên tay kéo theo cơ thể mềm oặt của một người phụ nữ.
Váy dài tóc tai tán loạn, dưới thân là một bãi máu.
Tóc vàng nuốt nước miếng không dám cử động.
Đứa trẻ mỉm cười nói: “Cô ơi, chơi với em đi.”
Trong lòng tóc vàng run lên, nhìn thấy kết cục của váy dài liền hoảng hốt đẩy đứa trẻ ra, chạy thục mạng đến khi rời khỏi hành lang.
Ông chú trùng hợp đang kiểm tra ở đây, thấy cô ta vội vã chạy tới liền ngăn lại: “Có chuyện gì?”
Cô nói năng lộn xộn: “Có đứa trẻ trong nhà vệ sinh…”
Những người khác nghe động tĩnh liền đi tới, dựa theo những gì tóc vàng kể thì nhanh chóng quyết định: “Đi đến xem thử.”
Với tâm lý càng đông càng gan, cả đám kéo nhau qua đó.
Nhưng khi đến nơi thì không thấy thảm trạng tóc vàng kể đâu, chỉ có sàn gạch sáng bóng không một vệch máu.
“Tôi tận mắt thấy mà!” - Tóc vàng la lên.
Dù WC hồi phục như cũ nhưng váy dài đúng là không thấy đâu.
May mắn đây không phải phim kinh dị, người chơi cũng không phải là mấy nhân vật tin vào thuyết vô thần chuyên đi tìm đường chết.
Người bạn trai nói: “ Theo lời cô nói thì đã gặp một đứa trẻ, vậy thì chúng ta hãy trở về phòng học xem có đứa nào biến mất không.”
Bọn họ đi tới cửa lớp.
Các bạn nhỏ đều ngủ ngoan trên giường nhỏ, sỉ số không thừa không thiếu.
Người chơi bối rối nhìn nhau.
Mới nửa ngày đã có người tử vong, độ khó của phó bản cấp A quả không ngoa.
Tuy họ đều là dân lão làng, nhưng cũng có lão ‘this’ lão ‘that’, người vượt qua bốn phó bản cấp D thì không thể nào so sánh với người vượt qua ba phó bản cấp A được.
Ví dụ điển hình là váy dài, vừa nhìn qua liền biết chỉ là loại tôm tép quanh năm ở phó bản cấp thấp.
Một người đã biến mất, gợi lên sự cảnh giác của tất cả mọi người.
Ma quỷ gϊếŧ người từng bước từng bước, lúc đầu là một mạng rồi tới hai sau đó đến một nhóm nhỏ, không khéo đến cuối cùng chả còn ai ở lại. Cái chết của váy dài chỉ là sự khởi đầu cho hồi chuông báo tử.
Khác với bầu không khí trầm trọng bên này, bên kia có hai người cách biệt lạ kỳ.
Thẩm Đông Thanh đang ngủ trưa thì bị đánh thức, ôm chăn ngái ngủ ngồi trên ghế, mặt mày ngơ ngác không biết đang xảy ra chuyện gì.
Chu Văn Ngạn xoa đầu cậu nhẹ giọng nói: “Không có gì hết, ngủ tiếp đi em.”
Cậu như một con mèo ngã vào lòng ngực của anh.
Khung cảnh này thật khiến người khác gai mắt.
Đôi tình nhân đằng kia muốn bái phục rồi, họ vẫn chưa tới trình rải cơm chó trong phim kinh dị như thế.
Ông chú hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đồi phong bại tục.”
Hắn vẫn còn ghim việc bị nhấn đầu lên tường lần trước, bởi vì thực lực chênh lệch nên không có cách nào xả ra, chỉ có thể mắng thầm sau lưng người khác.
Người bạn gái nói nhỏ với tóc vàng: “Cô qua đây xem là đứa nhỏ nào?”
Tóc vàng đi một vòng rồi lắc đầu trở về: “Không có.”
Người bạn gái suy đoán: “Có thể đó là đứa trẻ bị biến mất chăng?”
Manh mối trong tay họ quá ít nên rất khó suy đoán.
Những người chơi thảo luận với nhau đến lúc tiếng chuông vang lên.
Họ thấy vậy liền tự hỏi có nên gọi đám nhóc tỉnh hay không, thì tiếng chuông vừa dứt đã thấy chúng lập tức ngồi dậy, trong mắt không có một tia buồn ngủ.
Nếu chúng nháo nhào thì tốt, nhưng đứa nào đứa nấy đều ăn nhịn rời giường, đồng điệu đến mức khiến người ta liên tưởng đến - Con rối.
Người chơi bỗng thấy lạnh gáy.
Đã đến giờ.
Ba bảo mẫu bắt đầu lên lớp, cậu học sinh đi chuẩn bị bữa tối, hai người bảo vệ cũng trở về vị trí của mình, còn hai người làm vườn… đang ngồi trên cầu thang ăn kem.
Phương Kỳ lấy cớ đi vệ sinh lén chuồng khỏi phòng học bắt gặp cảnh tượng này cũng hơi chấn động.
Nhưng làm gì bây giờ, người ta mạnh người ta có quyền.
Y học lại cuộc hội thoại ban nãy của nhóm người chơi cho hai người nghe.
Chu Văn Ngạn đáp qua loa: “Ừ.”
Phương Kỳ nhìn phát đã hiểu ngay.
Trong mắt đại thần thì trời đất bao la yêu đương là lớn nhất, qua cửa tính sau.
Y bơ phờ trở về phòng học, người bạn gái thấy thế liền hỏi thăm: “Anh sao thế?”
Phương Kỳ: “Ăn cơm chó.”
Người bạn gái: ?
Y thở dài rồi đáp: “Không có gì đâu…”
Quả Quả chạy đến ôm chặt y, cười hì hì: “Thầy ơi, chơi chung với em nha?”
Ngắm kỹ thì đây là một cô bé đáng yêu, má phúng phính mắt to tròn dễ lay động nhân tâm.
Thiếu chút nữa bị mê hoặc rồi, Phương Kỳ nghĩ đến vụ váy dài liền sực tỉnh: “Thầy có việc bận nên không chơi với em được đâu.”
Quả Quả xụ mặt chuẩn bị oà lên.
Nước mắt còn chưa kịp rớt xuống thì nhóc thấy Thẩm Đông Thanh lướt ngang cửa lớp, nhớ lại ký ức đau thương lập tức nghẹn về.
Tranh thủ cơ hội Phương Kỳ lách sang chỗ đứa nhóc khác.
Bận bịu cả ngày cuối cùng trời cũng tối.
Đây là nhà trẻ nội trú, học sinh sáng học ở trường, tối đến phòng cách vách ngủ. May mắn chúng không cần dỗ danh gì mấy đã ngủ ngoan, không tạo thêm phiền toái cho nhóm bảo mẫu.
Chờ chúng say giấc nhóm bảo mẫu lên lầu hai nghỉ ngơi.
Trên đây là ký túc xá của nhân viên, một phòng hai người, trừ bảo vệ thì tất cả mọi người đều phải ngủ ở đây.
Phương Kỳ dù rất muốn dính chặt bên cạnh các đại thần nhưng cũng hiểu đó chỉ là viển vông, đành chọn ưu tiên thứ nhì là phòng bên cạnh.
Thẩm Đông Thanh đẩy cửa vào trong.
Phòng này đã lâu không có người ở, trên bàn là bình hoa đã khô héo.
Chu Văn Ngạn rút bó hoa ra vứt thùng rác rồi sửa soạn sơ lại căn phòng.
Nhìn bài trí bên trong có thể đoán một ít tính cách của chủ cũ.
Anh đánh giá một chút, từ hoa cho đến tấm gương trên tường thì có vẻ đây là phòng của một cô gái.
Thẩm Đông Thanh không quan tâm ba cái này mà lăn lộn trên giường.
Anh nằm bên rìa ôm người ta vào lòng.
Cậu ngáp một cái, hỏi: “Tối nay có ra ngoài không?”
Chu Văn Ngạn: “Từ từ rồi tính.”
Lăn xả chi cho phiền phức chứ, đợi chúng tới nạp mạng tốt hơn nhiều.
Cậu gật đầu.
Tách —
Đèn dây tóc được tắt đi, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Giấc ngủ của Thẩm Đông Thanh luôn rất tốt, cho dù ở đâu đều có thể đặt đầu là ngủ. Hơn hết bên cạnh còn có Chu Văn Ngạn nên cậu rất an tâm say giấc nồng.
Nhưng đến nửa đêm, cậu bị đánh thức bởi một tiếng động chói tai.
Két két —
Như có ai đó dùng móng tay cào vào tấm kính.
Cậu mơ màng nhìn qua.
Giường của họ đặt dưới cửa sổ, chỉ cần ngồi dậy liền thấy. Cậu phát hiện sau khe hở của bức màn lặp lòe vài tia sáng đỏ.
Cậu vươn tay kéo nó ra.
Bốp —
Một gương mặt tái xanh non nớt áp lên cửa sổ, sát tới nỗi mặt mày vặn vẹo như muốn chui vào trong.
Nó đối mắt với Thẩm Đông Thanh, tròng mắt đỏ rực đảo đảo, dùng chất giọng quái dị nói: “Thầy ơi, ra đây chơi đi…”
Cậu lập tức tỉnh táo.
Nó vẫn nói không ngừng: “Ra đây đi thầy, ra chơi với tụi em.”
Cậu nhổm người lên.
Đứa trẻ ma còn tưởng cậu muốn chạy trốn, vui vẻ cười khanh khách.
Chạy không thoát, dù chỉ là một người cũng đừng hòng thoát…
Tiếc rằng nó đã đoán sai.
Thẩm Đông Thanh không hề muốn chạy trốn, cậu đứng lên mở cửa sổ ra, nhanh gọn tóm nó vào trong phòng.
Đứa trẻ ma này nhìn tưởng chừng nhỏ tuổi, trên thực tế nó đã tham gia trò chơi vô số lần nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp này.
Kẻ to gan nhất mà nó gặp cũng chỉ biết lấy bùa chú ra khè, làm gì có vụ tay không bắt quỷ.
Nó ngơ ngác bị xách vào trong.
Thẩm Đông Thanh híp mắt: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lại đi phá làng phá xóm. Mày có biết đây là hành động rất vô văn hóa không!”
Đứa trẻ ma: Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây.
Sao tự nhiên một con quỷ như nó lại bị răn dạy đạo đức thế này?
Phải rồi, có lẽ nó vẫn chưa đủ hung ác nên khiến người ta hiểu lầm!
Tuy nhiên nó còn chưa kịp thể hiện đã bị Thẩm Đông Thanh đặt nằm ngang lên đùi.
Cậu là một người kính già yêu trẻ, tất nhiên sẽ không nặng tay với con nít, cùng lắm cũng chỉ… Tét mông.
Chát!
Thẩm Đông Thanh: “Còn dám nữa không?”
Đứa trẻ ma: .....
Rốt cuộc là sai ở đâu!?
Thêm một cái tát nữa.
Thẩm Đông Thanh: “Lần sau còn dám phá làng phá xóm lúc nửa đêm không?”
Nó mếu miệng xin tha: “Không dám, không dám nữa! Không bao giờ dám nữa…”
Đường đường là ác quỷ nhưng khi bị nhục nhã như vầy nó cũng không kiềm được nước mắt nước mũi: “Tôi biết lỗi rồi!”
Nhìn thấy biểu hiện ăn năn của nó cậu liền dừng tay rồi răn dạy: “Mai mốt nhóc phải ngủ sớm dậy sớm để có sức học tập, phát triển chiều cao.”
Nó tặc lưỡi nhắc nhở: “Tôi chết rồi.”
Cậu vỗ ván giường một cái: “Chết rồi cũng không biết tìm cách phấn đấu trở thành đại ác ma ư? Trừ đu cửa sổ thì mày còn làm gì được nữa? Mày thích làm phiền người khác ngủ hay thích rình người ta ngủ?”
“Có thời gian thì đi học cách hại người đi. Quỷ cũng phải có tự tôn của quỷ, đừng có suốt ngày làm ba trò mèo này.”
Chu Văn Ngạn nằm bên kia giường nghe không nhịn được cười.
Anh cảm giác mình đang được xem một buổi liveshow kỳ lạ.
Đứa trẻ ma cảm giác như mình vừa mới được mở ra một chân trời mới.
“Tôi biết rồi.” Nó phụng phịu nói: “Tôi sẽ cố gắng phấn đấu học tập mỗi ngày.”
Thẩm Đông Thanh vui vẻ gật đầu.
Cậu không nhìn nổi đời sau của mình càng ngày càng vô dụng như thế nên muốn giáo dục tư tưởng của nó một chút.
Sau khi hại người bất thành lại còn bị ép uống một tô súp gà cho tâm hồn, đứa trẻ ma lòng đầy quyết tâm bò đến cửa sổ, dự định trở về sẽ tuyên truyền một phen.
Chu Văn Ngạn sực nhớ đến việc chính, gọi nó lại: “Nhóc chết như thế nào?”
Nó sững sờ, nhìn về phía ‘thầy’ của mình.
Thẩm Đông Thanh: “Hỏi mày đấy.”
Nó lắc đầu: “Không biết.” Rồi tạm dừng: “Chỉ nhớ là rất thống khổ.”
Anh gõ nhẹ ván giường.
Đến chính chủ còn không nhớ thì không thể dùng cách hỏi để tìm đáp án rồi.
Nó thấy thái độ của họ như thế liền vội vàng nói: “Tôi không biết gì cả, khi tỉnh lại đã như thế này rồi.”
Đây là phong cách đặc trưng của phó bản cấp A, không thể dùng bạo lực để qua cửa, chỉ có thể dùng cái đầu.
Chu Văn Ngạn nghĩ ngợi hồi lâu, không tiếp tục đào sâu thêm vấn đề chính nữa mà chỉ chọn vấn đề cơ bản nhất: “Nơi này có tổng cộng bao nhiêu học sinh?”
Nó trả lời: “Tôi không giỏi toán lắm, nhưng chắc cỡ 50 - 60 gì đó.”
Trong lớp học chỉ có hơn chục học sinh.
Để tìm ra nguyên nhân cái chết của mấy chục đứa còn lại không phải chuyện đơn giản.
Anh hỏi tiếp: “Thế nào là một bảo mẫu xấu?”
Mặt đứa trẻ biến sắc, trở nên dữ tợn: “Bảo mẫu xấu, chính là bảo mẫu không chịu chơi với chúng tôi.” Nó cười khanh khách: “Các anh cũng muốn làm bảo mẫu xấu ư?”
Thẩm Đông Thanh cau mày: “Chưa gì hết đã đòi đi chơi? Trình độ của mày tới đâu rồi? Thuộc mặt chữ hết chưa? Học rành số hết chưa?”
Từng câu hỏi bắn thẳng tim đen làm đứa trẻ ma câm nín.
Nó rụt đầu lại, rất muốn đáp có nhưng nhớ đến trận đánh kinh hoàng khi nãy nên một chữ cũng không dám hó hé, chỉ có thể bò tường chuồn đi.
Cậu nghiến răng mắng: “Ranh con.”
Dạy nãy giờ cũng không tiến bộ hơn một chút! Đúng là nhịn không được mà, tiếp tục như vậy thì tương lai của quỷ giới thật đáng lo!
Cậu nhíu mày.
Trò chơi gì đâu mà ma quỷ yếu như sên, mấy phó bản trước ít ra còn có mấy tên biết nấu ăn được việc một chút, phó bản này còn thuê cả lao động trẻ em, quá là thất đức!
Trò chơi muốn nói nó rất vô tội.
Không phải là do tụi này gà, bình thường nó vẫn rất khủng bố mà.
Bảo bối ấm ức nhưng bảo bối không thể nói.
Chu Văn Ngạn bỗng nhiên lên tiếng: “Anh có ý này.”
Mạch suy nghĩ của Thẩm Đông Thanh bị cắt ngang, quay đầu nhìn anh: “Ý gì cơ?”
Anh nói: “Chúng ta thử chơi chung với đám trẻ một lần đi.”
Phó bản không bao giờ khi không nhét những thiết lập vô dụng vào.
Việc ‘chơi cùng’ này chắc chắn có đầu mối gì đó.
Cậu dụi mắt: “Chúng ta cùng…”
Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
—•—
Sáng sớm hôm sau.
Hồi chuông báo tử đúng giờ vang lên, nhóm người chơi lập tức tỉnh giấc.
Không tỉnh không được vì ai nấy cũng thức trắng đêm, nếu thấy bên ngoài là một đám quỷ con thì làm sao mà ngủ?
Tinh thần uể oải của họ càng làm nổi bật lên gương mặt được ngủ no của Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn nổi bật cực kỳ.
Tóc vàng khó hiểu hỏi: “Đêm qua hai người không gặp điều bất thường gì à?”
Cậu thật thà đáp: “Có dạy dỗ một tên nhóc hư đốn thôi.”
Tóc vàng: “Hả?”
Người chơi khác đều gặp quỷ quái, còn hai người chỉ gặp một đứa con nít á?
Cô không tin nhưng cũng không rảnh đào sâu vấn đề, vội vàng chăm sóc cho đám học sinh.
Ai nấy đều bận như con quay, sau khi thức dậy liền không có thời gian để thở, khổ hơn cả lúc còn làm việc cho tư bản.
Ít ra ngày đó nếu có lười biếng cùng lắm là trừ lương, còn ở đây là trừ mạng.
Cậu học sinh bưng bữa sáng lên, một chén cháo một quả trứng đã đủ lót dạ.
Đám nhóc tì ăn xong lại vòi vĩnh mấy bảo mẫu chơi với chúng: “Cô ơi, chơi với em.”
“Thầy à, tụi em thích thầy lắm, chơi với tụi em đi.”
“Cô ơi, chơi đồ chơi với em nè.”
Âm thanh ríu ra ríu rít chồng chéo lên nhau làm người ta nhức cả đầu.
Mà mục đích của việc này chỉ có một, chính là lôi kéo bọn họ chơi cùng chúng.
Ba bảo mẫu phiền ơi là phiền, nhưng chỉ cần nhớ đến vụ của váy dài cách đây chưa lâu liền không dám manh động, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành.
Đồng ý thì chết, sợ rằng mới gật nhẹ đầu thì xương đã lạnh nên đâu ai dám thử? Chán sống thời kỳ cuối hay gì?
Đám con nít này đêm qua chắc đã lén lút họp bàn, sau khi bị từ chối liên tục chúng liền nhìn nhau rồi đồng loạt rơm rớm nước mắt.
Quả Quả đắc ý liếc Thẩm Đông Thanh, anh có thể chèn họng một người, chứ một đám như vầy coi anh chèn thế nào. Tôi khóc nè, khóc nè! Đố anh cản được tôi!
“Hu hu —”