Lệ Quỷ Thất Nghiệp Lại Vào Nghề

Chương 69: Bảo mẫu tồi

Cây kem đúng là quá to so với khuôn miệng của Quả Quả, bây giờ đến nói chuyện cô bé còn không làm được nói gì tới việc khóc.

Tình huống của bé lúc này khó xử vô cùng, cục kem bự như cái bóng đèn vậy, phun không được mà nuốt cũng không trôi, chỉ có thể chờ nó tan đi.

Váy dài nhỏ giọng nói: “Có phải hơi quá đáng không?”

Dù sao đó cũng chỉ là một cô bé mà thôi, rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Mọi người liền khinh thường nhìn cô.

Đó không chỉ là một nhóc con đâu, mà còn là NPC quyền năng đấy. Không cẩn thận nó gặt mạng như gặt lúa chứ phải đùa.

Cô cũng nhận ra điều đó nên im lặng.

Thẩm Đông Thanh xách Quả Quả lên: “Vào trong chơi.”

Cậu làm lơ sự phản kháng bé nhỏ trên tay, cứ thế bước vô phòng học.

Mọi thứ bên trong được làm khá tinh xảo.

Trên vách tường có rất nhiều hình vẽ, bảng đen được trang trí bằng nhiều biểu tượng sặc sỡ, bàn ghế lớp học chỉ là size mini, nhìn đáng yêu cực.

Phương Kỳ rụt cổ: “Thứ đằng kia thật ghê rợn.”

Mọi người nhìn theo hướng y chỉ, bức tường nơi đó in đầy các dấu tay nhỏ bé. Có lẽ là hoạt động do nhà trẻ tổ chức, đám trẻ sẽ nhúng tay qua màu vẽ rồi ịn lên tường, nếu chúng không phải là màu đỏ thì sẽ hợp phong cảnh hơn.

Hiện tại nhìn chúng không khác nào những bàn tay đẫm máu, vì hoảng loạn mà bám víu lên tường.

Bọn họ nghĩ đến viễn cảnh đó liền rùng mình.

Đúng lúc này, không gian yên tĩnh trong phòng học bị phá vỡ.

“Chúng em kính chào thầy cô ạ ––”

Giọng nói đến từ mấy nhóc lùn đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Đứa nào cũng ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng, nhìn những ứng viên mới tới, nhưng phảng phất đằng sau chiếc mặt nạ ngây thơ kia, là biểu cảm tự hỏi xem đám người này sẽ sống được bao lâu.

Tóc vàng nhỏ giọng nói: “Để bắt đầu công việc... Chúng ta cũng nên tìm hiểu về bọn nhỏ trước nhỉ?”

Váy dài tán đồng, dịu dàng cất tiếng với những đứa trẻ: “Tên của mấy bé là gì nè?”

Không thể đánh giá sách qua vẻ bề ngoài, ai mà biết sau nét hồn nhiên ấy là âm mưu gì chứ.

Lúc váy dài dứt lời, đám nhỏ quay sang nhìn chằm chằm cô, đến nỗi khiến lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, khi đó chúng mới đồng thanh hỏi: “Cô chơi với tụi em nhé?”

Cô theo phản xạ trả lời: “Ừm...”

Nhưng lập tức ngừng lại, vì bỗng sực nhớ ra đây không phải nhà trẻ bình thường, mà là nhà trẻ trong phó bản, không biết những ‘trò chơi’ này, sẽ diễn ra theo phương thức nào.

Tuy phản ứng cô nhanh đó, chỉ là cũng muộn rồi, đám trẻ hoan hô: “Thích quá đi, cô chịu chơi với tụi em nè.”

Mồ hôi đổ ướt cả áo, váy dài như gục ngã.

Đám trẻ ấy như đeo cùng một chiếc mặt nạ, những nụ cười ấy chẳng khác một li, khiến người ta rợn gáy. Bọn chúng đứng lên, vây quanh lấy cô.

“Cô ơi, tụi mình ra ngoài chơi đi.”

“Không chơi thất hứa đâu nha.”

“Mình đi nhanh thôi.”

Váy dài luống cuống, nhìn về phía những người còn lại xin giúp đỡ.

Tất cả đều đồng tình nhìn cô.

Trong trò chơi này ai đã bị lọt bẫy của NPC thì từ chết tới bị thương họ chịu rồi.

Váy dài bị một đám trẻ con bao vây.

Bọn chúng người nhỏ nhưng sức lớn, liên tục lôi kéo cô ra ngoài.

Có vẻ vì không được cô đáp lại, cả đám liền dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, mặt vẫn treo nụ cười: “Cô gạt tụi em.”

“Cô tệ quá.”

“Chúng ta nên phạt cô ấy thế nào đây?” Những đứa trẻ im lặng một chút rồi sôi nổi bàn luận: “Chôn sống thì sao?”

“Hay chặt thành ba khúc?”

“Thôi, tụi mình nhét cô vào bức tường đi.”

Bây giờ váy dài không còn thấy chúng là những đứa trẻ hồn nhiên nữa, trong mắt cô chỉ còn nỗi kinh hoảng, du͙© vọиɠ cầu sinh nổi lên: “Cứu, cứu tôi!”

Ngay khi đám trẻ tính ra tay, có người gõ nhẹ bàn học.

Cộc cộc ––

Chúng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn.

Chu Văn Ngạn dựa vào tường, lười nhác nói: “Hiện tại là giờ học, chơi gì mà chơi.”

Bọn nhỏ nhìn chằm chằm anh: “Chú có phải là người dạy dỗ tụi này đâu, sao phải nghe chú chứ.”

Thẩm Đông Thanh đảo mắt qua đám người chơi, kéo Phương Kỳ đến, hất cằm: “Đây, vừa lòng chưa?”

Y có phần e ngại, nhưng nghĩ đến có tận hai đại thần chống lưng liền bình tĩnh, chống nạnh nói: “Đang giờ học, về chỗ hết cho thầy!”

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn trở lại vị trí.

Váy dài sợ hãi gục xuống đất.

Sau khi ra oai xong, Phương Kỳ lúng túng: “Đại thần, nên làm gì tiếp đây?”

Chu Văn Ngạn nhìn qua bục giảng, cầm một quyển sổ lên: “Điểm danh.”

Y nhận lấy, lật ra xem, bên trong là tên của đám nhỏ lớp này, y lần lượt gọi từng đứa.

“Quả Quả.”

Cô bé đã lôi được cây kem trong miệng mình ra, thấy cũng ngon ngon đang nên hăng say với nó, vừa ăn vừa nói: “Dạ có.”

“Cá Con.”

Một cậu bé giơ tay lên: “Đây ạ.”

“Điềm Điềm.”

“Dạ có.”

.....

Phương Kỳ điểm danh một hồi, nhưng đến tên của bé Dương Dương thì xảy ra vấn đề.

Không có ai đáp lại.

Y nhìn đám củ cải nhỏ bên dưới, hỏi: “Dương Dương đâu?”

Bọn chúng nghe xong liền nở nụ cười quỷ dị, sau đó trả lời y.

“Dương Dương không ngoan.”

“Bạn ấy bị bắt đi rồi.”

“Không còn ở đây nữa.”

Y cảm thấy có điềm, tiếp tục điểm danh tới.

Không có người hồi đáp.

Thêm hai cái tên nữa, vẫn là im lặng.

Chu Văn Ngạn nói: “Ngưng được rồi.”

Phương Kỳ buông sổ xuống, bên trên vẫn còn rất nhiều cái tên.

Cô bạn gái hỏi: “Còn chưa điểm xong mà?”

Anh lạnh nhạt đáp: “Số lượng không khớp.”

Mọi người lúc này mới để ý.

Ở đây chỉ tầm mười mấy đứa nhỏ là cùng, nhưng trong danh sách tới hơn ba mươi.

Khi nãy hệ thống có hỏi: ‘Bọn nhỏ đã chết ở đâu?’

Vậy nó muốn ám chỉ lứa đang có mặt ở đây, hay là lứa biến mất?

Tất cả lâm vào trầm tư.

Chu Văn Ngạn: “Đi tìm hiểu địa hình trước.”

Thẩm Đông Thanh gật đầu.

Họ còn chưa kịp rời đi, đã bị ông chú bặm trợn chặn lại: “Ê, hợp tác đi.”

Mỗi người chơi đều có một vai trò riêng, nếu làm sai có lẽ sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

Bảo mẫu không được khiến đám trẻ khóc, đầu bếp không được để chúng bị đói, bảo vệ trừ bốn tiếng đi tuần tra một lần thì phải luôn có mặt ở phòng trực, lao công thì phải đảm bảo mọi thứ luôn sạch sẽ ngăn nắp.

Nếu như làm trái thì bái bai cõi đời.

Suy xét kỹ thì trong số họ, chỉ có lao công là không bị giới hạn thời gian cũng như nơi hoạt động.

Vậy nên ông chú đó mới chặn họ lại, với nhìn hai người tong teo yếu ớt, lấy bắp tay hắn ra so thôi cũng đủ để đe dọa rồi.

Chu Văn Ngạn chẳng quan tâm, lướt qua người hắn.

Ông chú: “A lô!”

Cậu nhanh chóng bắt kịp anh.

Hắn cảm thấy bọn họ chỉ biết nổ, vụ chặn họng con nhóc lần trước chẳng có gì cao siêu, bây giờ bị hai tên oắt này xem như người vô hình, máu liền dồn lên tới não, túm tay cậu lại.

Phương Kỳ thương hại nhìn hắn.

Còn chưa kịp đυ.ng tới vạt áo của cậu, hắn đã thấy mình dính lên tường. Cậu phủi tay: “Làm hết hồn hà.” Sau đó lon ton chạy đến chỗ anh.

Ông chú chưa định hình kịp: “Ý gì đây hả!”

Anh dừng chân, liếc mắt: “Tôi không bao giờ hợp tác với người sắp chết.”

Chỉ với một ánh lườm liền khiến hắn điếng người, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, bực bội lớn tiếng: “Ha, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.”

Phương Kỳ phớt lờ hắn.

Những người khác cũng không muốn sinh sự nên cũng đều làm ngơ.

Hắn cảm thấy như đánh vào bông, kéo người bạn trai trong cặp đôi đi tuần tra.

⁻⁻⁻⁻⁻

Diện tích nhà trẻ không quá lớn, chỉ mất khoảng nửa tiếng là đã đi hết.

Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn dạo quanh một vòng, phát hiện trừ phòng học khi nãy, thì nơi này còn rất nhiều phòng học khác, nhưng tất cả đều vắng hoe.

Cậu nhìn qua ô cửa sổ, trên những chiếc bàn học có vài dụng cụ cắt giấy, nhưng đa số các tác phẩm đều đang dở dang, như ai đó đang làm một nửa thì bỗng biến mất vậy.

Cậu xoay nắm cửa, không khóa.

Sau khi vào trong xem xét, cậu cũng không thu được manh mối gì.

Anh suy tư một hồi: “Đến phòng viện trưởng.”

Phòng của bà nằm ở cuối tầng hai, cửa căn phòng phủ một lớp sơn đen u ám, như ẩn chứa một con quái vật đằng sau, khiến người khác bất an.

Cậu tiến đến.

Cánh cửa vẫn không khóa.

Két ––

Nó chầm chậm mở ra.

Qua khe cửa, Thẩm Đông Thanh cảm nhận có một ánh mắt rét buốt bắn đến, khi toàn bộ căn phòng hiện ra, cậu chỉ nhìn thấy một khung tranh treo đối diện cửa.

Nó cao bằng nửa người, bên trên là viện trưởng, bà mặc bộ đồ màu đen, đôi mắt lạnh lùng hướng ra ngoài, như thể muốn nguyền rủa bất kỳ ai xâm phạm vào đây.

Cậu thấy không thoải mái liền quyết định gỡ nó xuống.

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Chu Văn Ngạn thì đang đánh giá không gian căn phòng.

Bên trong được trang trí rất nhiều đồ cổ, còn có một tủ đựng hồ sơ, trên bàn cũng chất đầy tư liệu.

Ngoại trừ khung tranh kia thì tất cả đều bình thường.

Cậu đưa nó qua, nói: “Xem thử không?”

Anh đáp: “Huỷ đi.”

Cậu lập tức hành lệnh, thẳng tay quăng xuống đất, khung tranh liền vỡ toang. Qua tấm kính nứt nẻ, hình ảnh của viện trưởng trở nên vặn vẹo như đang tức giận.

Cậu cũng không quan tâm lắm, đem bức tranh bên trong lấy ra: “Sao ở đây chả có ai nhỉ?” Cậu hơi thất vọng nói.

Anh sờ cằm: “Chắc do chúng ta đến sai thời điểm.”

Cậu cúi đầu xuống nhìn một mớ lộn xộn trên mặt đất, quyết định cuộn bức tranh lại rồi nhét vô góc nào đó.

Chỉ cần không có bằng chứng thì không thể buộc tội cậu phá hoại được.

Thủ tiêu chứng cứ xong ai kia liền bật chế độ nai tơ, giấu hai tay ra sau lưng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Ban ngày.

Nhà trẻ Hải Đoá không có gì khác so với những nhà trẻ bình thường, các bạn nhỏ cùng bảo mẫu mới đọc truyện cổ tích với nhau, khung cảnh đáng yêu vô cùng, cứ ngỡ như những lời nói tàn bạo và bầu không khí áp lực trước đó chưa từng tồn tại.

Sau khi bị dọa, váy dài vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng không dám lơ là phòng bị nữa, trốn ở góc phòng, biểu cảm hoảng hốt.

Ba bảo mẫu khác lại tất bật như con quay, chơi đùa với bọn trẻ cả buổi sáng, đợi tới giờ ăn trưa mới có thể nghỉ ngơi.

Học sinh nam ứng vào vị trí đầu bếp, vì đây là công việc ảnh hưởng đến tính mạng, nên hắn phát huy hết năng lực của mình, khi nấu xong mọi thứ thì vừa đến giờ trưa.

Mấy nhóc lùn mỗi đứa cầm một cái chén, trật tự xếp thành một hàng.

Hắn lần lượt phân đồ ăn cho đám nhỏ, lúc phân cho đứa cuối cùng thì đồ ăn cũng hết.

Chăm trẻ con là việc rất tốn năng lượng, Phương Kỳ đói đến độ bụng dán vào lưng, cứ ngỡ phân cơm cho mấy nhóc xong sẽ đến lượt mình, ai ngờ lại chẳng có dư, y chất vấn: “Cậu không chuẩn bị đồ cho tụi này hả?”

Hắn liền than vãn: “Nhà bếp không có bao nhiêu nguyên liệu, qua bảy ngày sợ đến cái nịt cũng không có mà nấu.”

Dưới sự biểu tình mãnh liệt của cái bao tử, y chẳng màn gì cả: “Không đủ thì không đủ, lúc đó lấy điểm đổi là được.”

Học sinh nam tất nhiên không muốn, nhưng ai biểu hắn là đầu bếp chứ, chỉ có thể đi xào hai món cho họ dằn bụng.

Phương Kỳ nhìn bọn trẻ đang ăn ngấu nghiến, nên tưởng tay nghề của hắn không tệ, đến lúc đồ ăn được bưng lên liền gấp gáp nâng đũa, nhưng thiếu chút nữa ói hết ra ngoài.

“Thứ này mà cũng được gọi là đồ ăn à?”

Học sinh nam nhún vai: “Ăn được thì ăn, không thì nhịn.”

Có thể làm gì đây, mọi người chỉ cố mà nuốt.

Khi ăn được lửng dạ, Phương Kỳ mới nghĩ đến một việc: “Nguyên liệu eo hẹp, vậy sắp tới phải làm sao?”

Nhiệm vụ của đầu bếp là không được để mấy đứa nhóc bị đói.

Hắn cũng không rõ lắm: “Chắc lúc đó sẽ có nguyên liệu mới được đưa đến...”

Tóc vàng: “Lỡ không có thì?”

Qua cách ăn như hổ báo của mấy đứa nhóc, nếu không cho chúng thứ để bỏ bụng thì sẽ như thế nào?

Theo kinh nghiệm của người từng trải, chắc đến 100% là thịt người chơi.

Tất cả nghĩ đến đây liền không kiềm được mà run rẩy.

Đúng lúc này, Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn trở về, Phương Kỳ thấy họ liền vội vàng xúm đến: “Đại thần, nghe đồn cậu đam mê nghệ thuật ăn uống, cứu 。:゚(;´∩`;)゚:。.”

Cậu nhìn thoáng qua, kinh hãi: “Tự nhiên mọi người ăn cám heo hết vậy?”

Nhắc đến lại đau, y rưng rưng nước mắt: “Do còn mỗi nó thôi.”

Cậu thương hại nhìn mấy người chơi, sau đó lôi một nắm rơm từ trong túi ra.

Y cả kinh: “Đại thần, túng quá cũng không đến nỗi phải ăn rơm chứ...”

Cậu lắc đầu, rồi bắt đầu đốt rơm, lẩm bẩm nêu ra một tràng món ăn với màn khói.

Người xung quanh rơi vào trạng thái sốc lâm sàng.

Chuyện gì đang diễn ra thế?

Tóc vàng nhỏ giọng: “Cô bé bán diêm... Không, cậu bé bán rơm?”

Vừa nói xong, ai nấy liền ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn phảng phất, chờ đến lúc làn khói tan đi, trên chiếc bàn trống rỗng bỗng được bao phủ bởi cả mâm đồ ăn.

Những người khác: !!!!!

Thẩm Đông Thanh ngồi xuống ghế, tách lớp vỏ của con cua hoàng đế trên bàn ra, lớp thịt trắng phếu làm người ta chảy nước miếng.

Phương Kỳ: “Bố à, cho con xin chút cặn được không?”

Một chút thôi (*꒦ິ꒳꒦ີ).

Đồ ăn đối với cậu quan trọng chẳng khác gì tính mạng, không thể tuỳ tiện san sẻ.

Cậu nhìn Phương Kỳ, rồi nhìn bàn cơm, không tình nguyện mà đưa cho y vài miếng bông cải xanh cùng cà rốt, những thứ cậu không thích.

Phương Kỳ gặm bông cải, không kìm được lén lút liếc nhìn bữa tiệc phong phú kia.

Cuộc sống chẳng bao giờ là dễ dàng, người thì chan canh, người chan nước mắt, thôi, bớt so cho đời bớt khổ...

Bản thân đấu không lại người ta, chỉ có thể ngậm ngùi mà chấp nhận.

⁻⁻⁻⁻⁻

Cơm nước xong, các bảo mẫu lại phải tất bật lo cho đám trẻ ngủ trưa.

May mắn chúng khá ngoan, đến giờ liền ngủ chứ không quấy.

Cuối cùng cũng có thời gian để thở, họ cùng nhau thảo luận sau đó quyết định hai người ở lại canh, còn những người khác sẽ đi tìm hiểu nơi này.

Nói thế nhưng trong tâm có ai muốn canh lũ trẻ đâu, đến lúc Thẩm Đông Thanh nói mình muốn ngủ trưa, thì cậu cùng Chu Văn Ngạn liền đảm nhiệm việc này.

Sau khi chia nhóm, mọi người tách nhau ra.

Váy dài kéo tay tóc vàng: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Tóc vàng không kiên nhẫn: “Thì đi đi.”

Cô chẳng thể nào có thiện cảm với kẻ ngốc này.

Váy dài: “Tôi sợ...”

Tóc vàng chịu thua: “Tôi sẽ đứng đây chờ.”

Váy dài gật đầu, vội vàng vào WC, sau khi đã xử lý xong nhu cầu liền vội vàng ra ngoài, nhưng còn chưa kịp đẩy cửa thì nghe thấy tiếng ngâm nga của một đứa trẻ vọng vào.

“Cô ơi, cô ơi, chơi với em.”

Cô cứng người, cúi đầu xuống, qua khe hở của cánh cửa, một đôi mắt đen nhánh đã xuất hiện từ lúc nào.

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺

✢✢✢✢✢

Mình đang học cách chăm sóc thế giới tinh thần của bản thân, dạo này tự nhiên cảm thấy yêu đời quá (✿ ◡ ‿ ◡)