Phục vụ chưa từng nhận được yêu cầu nào nghe hãi hùng đến thế, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy liên tục.
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Không được à?”
Hắn cắn môi, cố nặn một nụ cười: “Việc này... Chúng ta nên hỏi thăm ý kiến của đầu bếp trước đã, ngài ngồi xuống trước.”
Đằng sau lập tức liền có người bưng ghế đến.
Cậu ngồi chưa ấm mông, trên bàn đã được dọn lên một ít trái cây và đồ ngọt.
Cậu cầm một cái bánh tart trứng lên, vỏ ngoài giòn xốp, nhân trứng sữa béo ngậy, cực kỳ hợp khẩu vị của cậu, càng làm kiên định thêm quyết tâm bưng bằng được đầu bếp nơi này về nhà.
Chu Văn Ngạn ngắm cậu đang ăn hăng say, hai má phúng phính, khóe miệng còn dính cả vụn bánh, anh cười khẽ, đưa tay phủi chúng xuống.
Cậu đang chiến đấu với bánh trứng, thấy vậy liền ngơ ngác nhìn anh.
Anh lau khóe miệng cậu, trêu chọc nói: “Ăn uống như con nít thế?
Cậu chớp mắt: “Bởi vì nó ngon lắm á, anh thử miếng đi...”
Nhưng anh lại không để ý đến hương vị của món bánh được cậu ưu ái này, chỉ nói: “Qua đây.”
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu vẫn ngoan ngoãn chồm người đến chỗ anh.
Tay anh vẫn còn đặt ở khóe miệng cậu, tiện đà hôn lên đôi môi ấy một cái, rồi giả nai giả đò: “Em nói đúng, nó rất ngon.”
Cậu tự nhiên lại thấy ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Tự nhiên làm thế ở chốn đông người như vậy...”
Anh liếc mắt qua mấy nhân viên phục vụ đứng xung quanh.
Bọn họ đồng loạt cúi đầu, như muốn ám chỉ: ‘Chúng tôi chẳng thấy gì cả, hai ngài thích làm gì thì làm.’
Anh nhắc nhở: “Họ không phải người.”
Lời nói này khiến cậu bừng tỉnh, mấy người đó đúng là không phải người, mà đều là quỷ, vậy thì chả sao. Ngượng ngùng liền biến mất như chưa từng tồn tại, cậu ghim miếng trái cây nhét vào miệng.
Ngồi chờ một lúc, nhân viên phục vụ bước nhanh đến, phía sau là đầu bếp với cái bụng to tròn, dáng vẻ nom rất hòa ái.
Hắn vừa mới vào đại sảnh, chưa ai kịp định hình hắn đã khóc lóc kể lể: “Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tìm kế sinh nhai không dễ dàng gì, hoàn toàn không có ý định rời khỏi khách sạn...”
Sự khét tiếng của hai vị khách này đã vang đến tai hắn từ lâu, vừa nhận được yêu cầu của họ liền muốn hạ đường huyết, trên đường đến đây hắn phải run rẩy đỡ tường để mình không vấp ngã.
“Hơn nữa, nếu đi theo cậu thì nhiều khi tôi có muốn nấu cũng nấu không được...”
Thẩm Đông Thanh đứng hình mất hai giây.
Ừ nhỉ, phó bản trò chơi đa dạng thể loại kỳ quái, và thường thường không cung cấp nguyên liệu hoặc nơi để nấu ăn, vậy thì có vác đầu bếp theo cũng công cốc.
Người ta là đầu bếp, chứ không phải là ảo thuật gia, mà có thể biến không thành có.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu quyết định từ bỏ: “Thôi vậy.”
Nghe vậy, đầu bếp lập tức nở nụ cười, như vừa sống sót sau tai nạn: “Trong thời gian ở đây, nếu hai ngài muốn món gì thì cứ yêu cầu, chỉ cần khách sạn có nguyên liệu, tôi đều sẽ trổ hết tay nghề.”
Thẩm Đông Thanh cũng không khách khí, nêu hàng loạt tên các món ăn.
Đầu bếp sung sướиɠ trở lại địa phận, thở phào nhẹ nhõm.
Trong khách sạn bây giờ chắc chỉ có mình tây trang là thấy bứt rứt.
Mỡ đến miệng mèo mà còn không táp, không nhân cơ hội để rời đi phó bản này, mà lại uổng phí vào một yêu cầu bất khả thi.
Sau khi nhóm người tản ra, hắn vừa định đi xả cục tức này thì chạm phải ánh mắt của Chu Văn Ngạn, cơ thể liền run lên, hắn kiểm soát lại tâm trạng của bản thân, cười gượng hỏi: “Mấy anh tìm được cách ra ngoài rồi hả?”
Cậu đáp: “Làm gì có.”
Tây trang: .....
Sự hiện diện của anh khiến hắn không dám làm càn, chỉ có thể nhịn xuống, cố gắng hòa hoãn nói: “Vậy tại sao khi nãy cậu lại không hỏi NPC?”
Cậu nghiêng đầu: “Do không nghĩ tới chuyện đó.”
Đối với cậu, trời đất bao la cái ăn lớn nhất.
Tây trang: Sóng gió phủ đời trai.
Hắn kinh qua không biết bao nhiêu phó bản, người chơi ai mà không điên cuồng để đạt được điều kiện qua cửa, chưa bao giờ thấy trường hợp nào như trường hợp này.
Nhưng biết sao giờ, ai biểu hắn đυ.ng trúng dân chuyên rồi chi.
Thẩm Đông Thanh khó hiểu: “Anh muốn rời đi lắm à?”
Hiếm lắm mới có nơi đặt chân tốt như này, cho thêm bảy ngày cậu còn thấy thiếu, nói chi là trả phòng.
Khách sạn: Ở nhiêu đó đủ rồi.
Tây trang hít sâu một hơi: “Phải.”
Cậu nhìn hắn ta như thằng thiểu năng.
Chất lượng phục vụ của khách sạn này phải gọi là đẳng cấp, đồ ăn thì miễn bàn, phong cảnh hữu tình, ai lại muốn vội vàng rời đi chứ.
Nếu như hắn biết cậu đang nghĩ gì, chắc chỉ có thể cười trừ.
Với hai đại thần thì phó bản này chính là một tour du lịch, nhưng với dạng tôm tép như hắn thì chẳng khác nào mồ chôn.
Chu Văn Ngạn đột nhiên mở miệng: “Ra ngoài đốt bó rơm, khói bay hướng nào thì đi theo hướng đó là được.”
Nghe vậy hắn liền vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ: “Thật ư?”
Anh lười giải thích: “Tin hay không thì tùy.”
Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Hơn nữa cả ngày hôm nay tây trang cứ nghe tiếng còi xe ô tô từ đâu đó, còn mỗi lúc một gần, có cả những giọng nói của các người chơi đã chết khác, quanh quẩn bên tai như hồi chuông báo tử. Sợ rằng chưa tới ngày trả phòng hắn đã xanh cỏ rồi.
Sau khi do dự hồi lâu, hắn quyết định tìm nhân viên phục vụ xin một bó rơm.
Trước đó khi đối xử với hai đại thần, thái độ của mấy NPC cung kính vô cùng, còn đối với tây trang thì coi như con ghẻ, hắn phải năn nỉ muốn gãy cả lưỡi mới được.
Cầm bó rơm trên tay, có chút không tin tưởng đi đến cửa, cuối cùng vẫn đốt nó.
Làn khói bốc lên, bay là là ra ngoài khách sạn.
Hắn chần chờ một lúc mới đi theo, rồi dần dần biến mất.
Tây trang không hề quay lại, có lẽ đã qua cửa rồi.
Thẩm Đông Thanh cắn nĩa, hỏi: “Sao anh biết có dính dáng tới rơm?”
Chu Văn Ngạn trả lời: “Ngày các người chơi vào đây đứa bé kia có đốt một bó rơm, còn những vị khách khác thì không có.”
Người chơi là người sống, các vị khách khác là người chết, khách sạn này lại là âm trạch.
Nên anh suy đoán, đốt rơm phải chăng là cách kết nối hai thế giới với nhau?
“Là vậy đó.”
Cậu lại nói: “Nếu sai thì sao?”
Anh chưa bao giờ thích đặt nặng vấn đề: “Sai thì thôi.”
Trên đời này, liều thì ăn nhiều, không liều thì cái nịt cũng chẳng có.
Hơn nữa, chuột bạch cũng chẳng phải anh, lo gì.
Chỗ anh đâu phải chỗ từ thiện, anh ghét nhất là loại người không làm mà đòi có ăn, đâu xứng để thương hại.
Trong trò chơi này, có thể thiếu tình, thiếu tiền, thiếu tự do, nhưng chưa bao giờ thiếu sự lợi dụng.
⁻⁻⁻⁻⁻
Sau khi tây trang rời đi, khách sạn này chỉ còn mỗi Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn.
Nhân viên ai nấy đều cẩn thận phục vụ, không dám sơ sẩy dù chỉ một chút. Mà mấy vị khách ở dài hạn khác càng không dám hó hé gì, chỉ ru rú trong phòng.
Chăn ấm nệm êm được bảy ngày, cậu phát hiện mình béo lên.
Anh ngắm kỹ một vòng: “Béo chỗ nào?”
Cậu sờ bụng: “Đây nè.”
Anh đưa tay qua, cách lớp áo vuốt ve eo của cậu, ừm... Vừa mềm vừa nhỏ, đằng sau đó hẳn là một miếng đậu hũ nõn nà đây.
Tịnh tâm, tịnh tâm.
Cậu đánh tay anh một cái: “Nhột.”
Anh thả tay xuống, lòng vẫn còn lưu luyến.
“Không béo.” Sau đó còn bổ sung: “Nên đầy đặn thêm chút nữa.”
Bởi vì đây là thân thể của một người đã chết, nên cho dù cậu có ăn bao nhiêu cũng không lên được mấy cân, thậm chí có phần gầy yếu, chỉ được gương mặt là hơi bầu bĩnh.
Chu Văn Ngạn muốn cậu có da có thịt hơn chút để sờ cho sướиɠ tay.
Thẩm Đông Thanh nói: “Ánh mắt anh như chứa đựng âm mưu gì đó.”
Anh quay sang chỗ khác, bắt đầu lươn lẹo: “Làm gì có.”
Cậu nghi ngờ trả lời: “Có mà...”
Anh chột dạ ho khan, dời đề tài: “Tới lúc trả phòng rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Nhân viên khách sạn nghe anh nói vậy cảm động vô cùng, nước mắt rưng rưng.
Không giống lúc đối xử với tây trang, người phục vụ cung kính dẫn đường, trong tay là một bó rơm, sau khi đốt thì để nó trên bậc thang, chỉ sợ các vị này đổi ý không muốn đi.
Anh ôm lấy vai cậu: “Đi nào.”
Hai người dần biến mất trong làn khói.
⁻⁻⁻⁻⁻
[Người chơi đã hoàn thành phó bản Kỳ Nghỉ Chết Chóc].
[Chúc mừng người chơi thành công sống sót, đang tổng kết ––].
[Vì đây là phó bản bất ngờ, không nằm trong kế hoạch của hệ thống, không có điểm khen thưởng, rơi xuống vật phẩm đặc biệt ‘Nhà bếp của khách sạn’, số lượng: 1].
Thẩm Đông Thanh hiếm khi quan tâm đến mấy vụ điểm khen thưởng này, đối với cậu điểm cũng chỉ dùng để mua quà vặt, so với nó thì cậu hứng thú với vật phẩm đặc biệt hơn.
Cậu nhìn xuống, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện thêm một tấm thẻ bán trong suốt, phía trên vẽ một cánh cửa đơn giản, còn có hai chữ ‘Nhà bếp’.
[Tên: Nhà bếp của khách sạn.
Năng lực: Hãy đốt một bó rơm, con đường liên thông với nhà bếp sẽ hiện ra, nơi đó luôn có một đầu bếp năm sao túc trực 24/7, sẵn sàng dâng lên bất kỳ của ngon vật lạ nào.
Slogan: Chỉ có thứ ngài không nghĩ đến, chứ không có thứ tôi không thể nấu được].
Thẩm Đông Thanh: “Wow!”
Quá xuất sắc! Còn lợi hại hơn cả xe kem luôn ấy chứ!
Cậu còn chưa kịp chia sẻ niềm vui này với Chu Văn Ngạn, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang trên một chiếc xe.
May mắn hai người không bị tách ra, anh ngồi bên cạnh cậu: “Phó bản do hệ thống sắp xếp.”
Sau khi chơi xong một phó bản thì sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, độ khó càng cao thì được nghỉ càng lâu, thậm chí có khi lên tới 3 - 4 năm.
Nhưng nếu cứ nghe theo an bài thì biết đến khi nào mới trở lại thế giới thực, chỉ có thể chủ động xuất kích.
Hai người thường xuyên sử dụng vật phẩm đặc biệt để rút ngắn thời gian, nhưng có vẻ vì họ vượt ải nhẹ nhàng quá nên hệ thống gấp gáp đẩy họ đến phó bản cấp cao.
Thẩm Đông Thanh không để bụng đến cấp cao cấp thấp gì, chỉ quan tâm tấm thẻ trên tay: “Từ rày về sau có thể ăn thỏa thích dù ở bất cứ nơi đâu rồi!”
Chu Văn Ngạn nhìn sang: “Nghe hấp dẫn đấy.”
Cậu rạo rực thu tấm thẻ lại, triệu hồi ra hai cây kem việt quốc, đưa sang cho anh một cây.
Trên xe lúc này không phải chỉ có mình hai người họ, mà còn có những người chơi khác ngồi phía sau.
Lúc này có một ông chú bặm trợn thiếu kiên nhẫn đứng lên, lớn tiếng nói: “Phó bảng kỳ này bị cái quái gì thế, chờ nãy giờ mà chả thấy có thông báo nào!”
Ngồi trước hắn là một cô gái mặc váy dài, trông rất ôn nhu, cô nhỏ nhẹ lên tiếng: “Chi bằng nhân lúc này chúng ta giới thiệu sơ qua về bản thân.”
Một cậu học sinh ngồi trong góc lạnh lùng đáp: “Khỏi đi, sớm muộn gì cũng đâm sau lưng nhau, biết tên tuổi để làm gì.”
Nghe thế, mọi người liền im lặng.
Thẩm Đông Thanh liếʍ kem, nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chả ngờ chẳng làm gì cũng bị mỉa mai.
Ông chú cười nhạo: “Trên xe lòi đâu ra hai bé học sinh tiểu học vậy, ăn kem ngắm cảnh à?”
Hắn mới dứt lời, tài xế bỗng phanh gấp, tất cả theo quán tính chúi mình về trước, may mắn những người khác có đai an toàn nên không sao, còn ông chú kia thì đang đứng, tuy không sấp mặt nhưng cũng suýt văng hàm răng, nhìn chật vật vô cùng.
Ai nấy đều không kìm được tiếng cười.
Hắn trừng mắt: “Đứa nào cười?”
Lúc này, loa thông báo trên xe vang lên giọng nói:
[Người chơi đang tham gia phó bản cấp A].
[Nhà trẻ Hải Đoá vừa đăng tin tuyển dụng, mọi người hãy ứng tuyển vị trí thích hợp với mình].
[Nhắc nhở bổ sung: Hiện tại nhà trẻ đang cần tuyển: Đầu bếp, bảo mẫu, bảo vệ và lao công, lương cạnh tranh, đãi ngộ tốt, đảm bảo đầy đủ bảo hiểm, nếu có hứng thú hãy đến nhà trẻ Hải Đoá phỏng vấn].
Hệ thống vừa thông báo xong, cửa xe buýt chầm chậm mở ra.
Ở đây đều là người từng trải, sẽ chẳng cứng đầu ngồi lì trên xe, lần lượt rời khỏi vị trí.
Họ dừng chân trước một nhà trẻ.
Cánh cổng nơi đó khép chặt, phía trên có một tấm biển viết ‘Nhà trẻ Hải Đoá’, qua khe hở hàng rào có thể thấy bên trong là một toà nhà hai tầng, trang trí theo phong cách cổ tích, trông hoạt bát hồn nhiên.
Đây là phó bản cấp A, độ khó không thấp, có tổng cộng chín người tham gia.
Trừ Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn, còn có ông chú bậm trợn khi nãy, cậu học sinh, cô gái mặc váy dài, một cặp tình nhân, cô gái tóc vàng và ồ, người quen.
Phương Kỳ như thấy thân nhân của mình, kích động đến độ nước mắt rưng rưng: “Bố!”
Cậu còn đang suy nghĩ đó là ai, khi nghe cách xưng hô quen thuộc liền nhớ ra. Cậu nhai vỏ kem ốc quế, chào hỏi: “Dạo này khoẻ không?”
Anh còn ngắn gọn xúc tích hơn, chỉ liếc y một cái: “Chưa chết?”
Y cảm thán: “Không dễ dàng gì.”
Đúng là ngốc có ngốc phúc, lúc mới chân ướt chân ráo liền được hai đại thần đèo qua hai phó bản, sau đó nghỉ ngơi một thời gian, dùng điểm đạt được sắm vài vật phẩm bảo mệnh, kiên cường sống tới bây giờ.
Vốn dĩ khi vào đây y đã lập sẵn bàn thờ rồi, ai ngờ gặp được mấy vị đại thần, thật quá may mắn.
“Cho ôm đùi được không?” Phương Kỳ hỏi.
Chu Văn Ngạn lạnh lùng từ chối: “Không nhé.”
Đùi chùa hay gì mà muốn ôm là ôm?
Y cẩn thận nói tiếp: “Vậy đèo tui qua trận này nha?”
Thẩm Đông Thanh cười tủm tỉm: “Ok.”
Anh không hài lòng lắm, bạn trai anh quan tâm mình anh là đủ rồi, hà cớ gì lại để người ngoài chen vào, nhưng dù sao cậu cũng đã đồng ý nên anh cũng im lặng, không phản đối gì.
Phương Kỳ nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm, tuy y gà thật, bù lại não nhảy số cực nhanh, lập tức đổi xưng hô với Chu Văn Ngạn: “Cha!”
Thái độ của anh liền dịu xuống.
Xung quanh chỉ có nhiêu đây người, nên ai nấy đều nghe được cuộc hội thoại của họ.
Ông chú hừ lạnh, nói thầm: “Nổ cho cố vào.”
Những người còn lại đều không nói gì, nhưng trong lòng đều nghĩ như vậy.
Nói sao thì cho đến bây giờ họ vẫn chưa gặp được người nào có thể nhẹ nhàng qua cửa mà không trầy trật chứ.
Bọn họ cũng không phải chờ quá lâu, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.
Người đứng gần đó nhất bị giật mình, cẩn thận nhìn qua, phát hiện nơi đó xuất hiện một người phụ nữ.
Bà mặc váy đen, kín cổng cao tường, biểu cảm khó ở, đôi mắt rũ xuống, có vẻ là người khắc nghiệt.
Trên ngực bà đeo một tấm thẻ tượng trưng cho thân phận - viện trưởng nhà trẻ Hải Đoá.
“Mấy người đến đây để ứng tuyển?”
Giọng nói của bà khá lạ, như có gì đó kẹt trong cuống họng, rất khó nghe.
Không ai bắt bẻ chuyện này, liên tục gật đầu.
Viện trưởng nói: “Theo tôi.”
Đoàn người xếp thành một hàng nối đuôi nhau.
Khi người chơi cuối cùng bước vào, cánh cửa tự động khép lại, chặn đi đường sống cuối cùng.
Nhìn từ cửa vào, hai bên lối đi trồng rất nhiều loại cây, có có cả những trò chơi như: Cầu trượt, xích đu, hố cát,... Không thiếu thứ gì.
Bọn họ đi thẳng đến khu phòng học.
Bên trong yên tĩnh vô cùng, khiến người ta phải tự hỏi, nơi đây thật sự có trẻ con ư?
Viện trưởng không đưa họ vào trong, mà đứng trước cửa hỏi: “Nhà trẻ cần tuyển dụng đầu bếp, bảo mẫu, bảo vệ và lao công, mọi người ứng tuyển vị trí nào?”
Ai nấy đều hoang mang nhìn nhau, không biết trả lời sao mới phải.
Bà cũng không hối thúc, chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Ông chú lớn gan, lên tiếng đầu tiên: “Tôi ứng bảo vệ.”
Viện trưởng: “Có hai ca sáng - tối, cần hai người.”
Hắn hiểu ý của bà đến, buổi tối vẫn cần đến bảo vệ, và đó là thời điểm nguy hiểm nhất.
Hắn hậm hực: “Xui thiệt chứ!” Rồi đảo mắt qua đám người, chọn một tên nhìn yếu đuối nhất, hắn lôi người nam trong cặp đôi đến: “Thêm nó.”
Người bạn trai hất tay hắn ra: “Mắc giống gì! Tôi không thích làm bảo vệ.”
Viện trưởng: “Vậy anh có thể rời đi.”
Nghe đến đó, hắn liền run cầm cập.
Bây giờ rời đi chẳng khác gì tự sát, hắn chỉ có thể gượng gạo nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý.”
Bà gật đầu, nhìn sang những người còn lại.
Váy dài ôn nhu nói: “Tôi làm bảo mẫu.”
Người bạn gái cũng vội vàng lên tiếng: “Tôi cũng vậy.”
Tóc vàng: “Tôi nữa.”
Ba cô gái đều chọn làm bảo mẫu.
Viện trưởng: “Cần thêm một người.”
Hiện tại chỉ còn dư bốn chàng trai.
Học sinh nam cúi đầu, Phương kỳ nhìn xung quanh, trong lòng không thích việc làm bảo mẫu cho lắm.
Viện trưởng âm trầm nhìn bọn họ.
Học sinh nam quyết định: “Tôi làm đầu bếp.”
Phương châm sống của Phương kỳ chính là, đại thần đặt đâu y ngồi đó, nên vẫn đang đợi sự lựa chọn của Thẩm Đông Thanh.
Viện trưởng lạnh lùng nhắc nhở: “Chỉ cần một đầu bếp, lao công thì cần hai.”
Ba người họ chắc chắn phải tách ra.
Y cái gì cũng không biết chỉ được cái biết điều, cảm thấy việc tách hai vị đại thần ra là chuyện bất khả thi, nên đã lên tiếng: “Tôi làm bảo mẫu.”
Vậy tất nhiên Chu Văn Ngạn và cậu sẽ là lao công.
Sau khi đã chia xong, viện trưởng đột nhiên nói: “Các người bị ép phải nhận lời mời.”
Bộ tụi này có quyền từ chối à.
Bà bắt đầu nói chi tiết về những việc cần làm:
- Bảo vệ luôn phải hoạt động 24/24, cách bốn tiếng đi tuần tra một lần.
- Bảo mẫu trừ chăm sóc còn phải đảm đương việc dạy học cho đám trẻ, cứ theo thời gian biểu được sắp xếp mà giảng dạy, và không được làm chúng khóc.
- Đầu bếp cần nấu một ngày ba bữa, phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng.
- Lao công cần giữ phòng ốc luôn gọn gàng sạch sẽ, không được bừa bộn.
Điều cuối cùng, trừ bảo vệ, phòng của những người khác đều nằm trên tầng hai.
Phổ biến luật lệ xong, viện trưởng nói: “Tôi sẽ rời khỏi nhà trẻ bảy ngày rồi về.”
Bà chỉ vừa biến mất sau cánh cổng, một công tắc nào đó lập tức khởi động, tiếng chuông thanh thuý từ đâu vang lên, xung quanh bắt đầu có tiếng trẻ con nô đùa cùng với những tiếng cười rộn rã.
Bốn bảo mẫu nhìn nhau, quyết định đối phó với những đứa trẻ đó trước.
May mắn số lượng không đông lắm, chỉ có khoảng mười mấy đứa, nếu không chắc cũng phải mệt bở hơi tai.
Đám trẻ như biết vừa có bảo mẫu mới, tất cả đầu ló đầu ra cửa sổ nhìn, chúng chắc khoảng chừng 4 - 5 tuổi, rất đáng yêu.
Còn có một cô bé bạo gan lao vào ngực tóc vàng, ngẩng đầu nhìn người bảo mẫu mới.
Tim cô mềm xuống, khuỵu gối nhìn cô bé, phát hiện trên ngực bé có thêu một cái tên, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Quả Quả, phải ngoan ngoãn ở trong phòng học nha.”
Cô bé lắc đầu, hai bím tóc cũng lắc lư theo: “Không muốn đâu, muốn chơi với cô à.”
Tóc vàng không biết xử lý thế nào, chỉ có thể đưa cô bé trở về phòng học.
Còn chưa bước vào trong, bản nhạc vui vẻ của nhà trẻ bỗng biến đổi, biến thành tiếng ti vi nhiễu sóng, giọng nói hệ thống bỗng vang lên, mang theo sự hưng phấn khó tả.
[Hãy tìm ra đáp án của câu hỏi sau ––].
[Bọn nhỏ đã chết ở đâu?]
Tóc vàng cứng người, dừng bước.
Quả Quả khó hiểu, nhìn qua: “Sao cô lại không vào?”
Cô cố gắng giật tay mình lại, lùi về sau: “Cô cảm thấy không khoẻ, em vào trước đi nhé.”
Bé nhìn cô không nói gì, rồi làm loạn lên.
“Em muốn chơi với cô, em muốn chơi với cô!”
Tóc vàng bắt đầu sợ hãi, nhớ đến lời của viện trưởng nói, vội vàng dành dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc.” Vì quá sợ hãi nên cô có phần lớn tiếng, át đi cả giọng của cô bé.
Quả Quả dần yên lặng.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, khi cô nhìn thoáng qua những gương mặt trẻ con dán trên cửa sổ, vốn đó là những biểu cảm ngây thơ trong sáng, nhưng hiện tại lại lộ ra cảm xúc u ám không hợp với lứa tuổi.
Bọn chúng đồng thanh nói: “Cô đến đây đi, chúng em muốn chơi với cô.”
Quả Quả bĩu môi, chuẩn bị khóc tiếp.
Cô không biết làm gì bây giờ, quay sang ba bảo mẫu khác xin giúp đỡ: “Cứu tôi với!”
Nhưng mọi người đều bo bo giữ mình, ai lại dại dột đi giúp cô chứ.
Trong chốc lát, nước mắt của Quả Quả đã sắp tràn mi, chuẩn bị gào lên.
Đúng lúc này, Thẩm Đông Thanh nhanh tay nhét cây kem vào miệng cô bé, ngăn tiếng khóc của bé lại.
“Ưm ưʍ...”
Sói đầu đàn đã bị đàn áp, mấy đứa trẻ khác cũng ngớ người ra.
Mọi người xung quanh: What the???
Cậu thiếu gì chứ chả thiếu kem, đứa nào khóc thì cứ đem ra chặn họng.
Game là dễ ấy mà.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺