Thời gian như trôi chậm lại, không biết trôi qua bao lâu, đầm công chúa cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, ‘Đinh’, thang máy báo hiệu đã đến nơi.
Nhưng nó cũng không dừng lại, mà như là bị mất khống chế cứ tiếp tục lao xuống, cho đến khi gặp phải chướng ngại vật làm nó lắc lư, sau đó dừng lại.
Cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Đây là tầng âm 14.
Thẩm Đông Thanh thăm dò khung cảnh xung quanh.
Phong cách nơi này giống y hệt với đại sảnh, bên cạnh thang máy đặt hai chậu cây xanh, mặt đất lót thảm lông dê màu nâu nhạt, cách đó không xa là quầy lễ tân bao trùm trong ánh đèn u ám, những vị khách cùng với nhân viên phục vụ chỉ đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ hoạt động sinh hoạt gì.
Đầm công chúa giả bộ sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi vào kiếm manh mối xem, có khi sẽ tìm được cách qua màn không chừng...”
Cậu ra ngoài, lúc này mới nhìn rõ được hình dáng của những người đứng ở đây.
Tất cả bọn họ đều không phải người sống, mà chỉ là người giấy mà thôi, gương mặt được vẽ nên từ màu nước nhìn y như thật, trong điều kiện ánh sáng kém rất dễ bị nhầm lẫn.
Gần cả chục người giấy đứng trong đại sảnh, cho dù không nhúc nhích cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.
May mắn Thẩm Đông Thanh là một người rất lớn gan, còn đưa tay chạm vào người giấy bên cạnh mình, nhưng không thấy có phản ứng gì, tựa như một vật chết.
Cậu liền mất đi hứng thú, đưa mắt nhìn toàn cảnh, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng hét.
Đầm công chúa: “A ––”
Cậu theo phản xạ quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Văn Ngạn lôi đầm công chúa đang định tẩu thoát bằng thang máy ra, vô tình quăng xuống đất.
Cô che mặt khóc nấc lên: “Do tôi sợ hãi quá thôi...”
Anh ung dung xắn tay áo: “Tưởng gì, có tụi này bảo kê.”
Nhưng trong giọng điệu lại không đem lại cảm giác an toàn nào, mà như đang chờ thời cơ lấy mạng cô ta.
Đầm công chúa nức nở nửa ngày cũng không thấy người đàn ông trước mặt động lòng, chỉ có thể cắn môi, lau khô nước mắt, đứng dậy.
Anh hỏi: “Lúc xuống đây lần đầu tiên cô đã phát hiện thứ gì?”
Cô trả lời: “Ở bên trong...” Thanh âm có phần run rẩy: “Muốn qua đó không?”
Anh hất cằm: “Dẫn đường.”
Cô khập khiễng đi sâu vào đại sảnh.
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn bám theo sau, lướt qua một đám người giấy tuy chúng nhìn rất đáng sợ nhưng không hề làm ra hành động nguy hiểm nào.
Tầng âm 14 và tầng trệt nơi đại sảnh thật sự chẳng khác gì nhau.
Không biết đầm công chúa đã dùng cách gì để có thể tìm ra một cánh cửa nhỏ trong góc khuất, vừa mở ra liền bị một trận âm phong phất qua mặt.
Đầm công chúa: “Thật, thật sự muốn tiếp tục hả?” Cô nuốt nước miếng: “Đúng là lúc tôi vào thì không xảy ra chuyện lạ, nhưng cứ có linh cảm không lành...”
Bên trong căn phòng tối om, không thể nhìn rõ điều gì đang ẩn nấp bên trong.
Chu Văn Ngạn: “Đi thôi.”
Thẩm Đông Thanh không nề hà.
Vì muốn nới lỏng cảnh giác của hai người họ, cô dẫn đầu vào trong, nhưng lại chần chờ ngay cửa như để tiện đường chạy trốn.
Anh hờ hững liếc qua, cũng không thèm vạch trần, cứ thế mà bước vào.
Cậu là người đi cuối cùng, ở những giây phút cuối, từ khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy khung cảnh trong đại sảnh, những người giấy ở nơi đó không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm về hướng này, từng đôi mắt trắng dã theo dõi sát sao những vị khách không mời mà đến.
Đầm công chúa không rảnh tâm để ý chuyện này, cô đang đắm chìm vào tâm trạng hưng phấn khi sắp gϊếŧ được thêm hai người bạn đồng hành của mình.
Sau khi tất cả đều vào trong, cánh cửa tự động đóng sầm lại, những ngọn lửa từ đâu bỗng rực sáng, mang sắc xanh trắng quỷ dị không khác gì ma trơi, là là ở phía xa.
Có lẽ do không gian vừa hẹp vừa kín nên không khí khó lưu thông, nơi này toàn mùi sáp nến khó ngửi, như cả ngàn năm chưa ai dọn.
Thẩm Đông Thanh tò mò nhìn dáo dác: “Đây là đâu vậy?”
Cuối cùng cũng lừa được bọn họ đến đây, đầm công chúa gỡ bỏ lớp ngụy trang, cười nhếch mép: “Đây là nơi một đi không trở lại, có thể coi như là nơi mai táng của hai người.”
Cậu vừa tận hưởng vừa đáp lời cô: “Sai rồi, âm khí nơi này rất nồng, làm người ta thoải mái lắm.”
Đầm công chúa: “Ai quan tâm đến cảm nhận của anh là gì chứ?” Thiếu chút nữa đã bị dắt mũi rồi, giọng điệu cô trở nên hung hăng: “Mấy người chờ chết đi.”
Dứt lời, cô lôi ra một người giấy nhỏ, xé đôi nó.
Một luồng sương mù tỏa ra, vây lấy cơ thể cô.
Sau khi sương tan cô cũng biến mất.
Đầm công chúa xuất hiện lại lần nữa trong đại sảnh của tầng âm 14.
Đây có thể coi là một trong những tuyệt chiêu cuối của cô, hình nhân thế mạng, nhưng chỉ là hàng xài một lần. Tuy có phần hơi đau lòng, nhưng nghĩ đến việc bắn một lần được hai con nhạn thì cảm thấy chẳng có gì uổng phí.
Cô phủi chiếc váy, xoay người ngâm nga rời đi.
Không quay lại thì thôi, vừa quay lại thì đứng hình, mặt cô đang dán sát với gương mặt trắng bệch của một người giấy, gần đến nỗi cô có thể thấy được cả chất liệu thô ráp cùng với hai cái má hồng màu đỏ rực.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dopamine, cô không hề thấy sợ hãi đẩy người giấy phía trước ra.
Khi nãy vốn không phải như thế này mà.
Đầm công chúa muốn mở đường đến thang máy, nhưng người giấy xung quanh quá nhiều, chúng vươn ra những cánh tay giữ chặt lấy chân cô, thậm chí còn có người giấy đu cả lên lưng làm cô không thể nhúc nhích.
Du͙© vọиɠ sống còn được đẩy lên tới mức cực hạn, chẳng quan tâm đến gông xiềng phía sau, cô gian nan tiến đến cửa thang máy.
Nhanh.
Chỉ còn chút nữa thôi...
Mồ hôi trên trán tuôn như suối, cô giơ tay nhấn nút thang máy.
Đã gần đến đích rồi, mặt đất bỗng rung chuyển, cô mất thăng bằng ngã xuống, cơ thể liền bị người giấy đè lên.
Rõ ràng chỉ là giấy, nhưng lại như nặng ngàn cân, áp tới nỗi cô có vùng vẫy cách mấy cũng không thoát được.
Mặt đất rung chuyển lần nữa.
Trong lòng cô thấy có chuyện không lành, ngẩng đầu lên nhìn, đèn chùm giữa đại sảnh đột nhiên rơi xuống.
Trong tình huống này, cô không đường nào thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết ập xuống người mình.
Suy nghĩ cuối cùng của cô chính là: ‘Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?’
Rầm ––
Tiếng động lớn đến nỗi cách một bức tường cũng có thể nghe thấy.
Chu Văn Ngạn lắc lư chiếc chìa khóa trong tay, nhìn xuống chữ số khắc trên đó rồi vứt qua một bên, phát ra âm thanh leng keng.
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Cái gì thế?”
Anh trả lời: “Rác rưởi mà thôi.”
Ánh nến lập lòe hắt lên con số khắc trên thân chìa khóa - 2304.
Đó là phòng của đầm công chúa.
Định luật quả táo thôi mà.
Anh hừ lạnh: “Trông tôi giống thằng ngu lắm à?”
Mấy trò mèo quào này cũng dám đem ra khè anh, đúng là chán sống thời kỳ cuối.
Bé Đông Thanh không biết đầu đuôi câu chuyện, nghe vậy liền vội vàng lên tiếng khích lệ: “Làm gì có chuyện đó, anh thông minh lắm, khôn hơn tôi rất nhiều.”
Anh không nhịn được bật cười, sau khi ổn định cảm xúc thì nghiêm túc nói với cậu: “Chúng ta là mảnh ghép hoàn mỹ của nhau, nếu thiếu em anh cũng chẳng là gì cả.”
Cậu ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi thấy mình không giúp được gì nhiều.”
Anh kéo cậu qua: “Em có thể phát thưởng khen anh.”
Cậu thắc mắc: “Thưởng cái gì mới được?”
Anh thì thầm: “Tặng anh một nụ hôn.”
Thẩm Đông Thanh không hề nề hà, đưa môi qua chạm nhẹ một cái rồi nói: “Dù sao cũng không ra được, chúng ta vào trong xem thử đi.”
Khi nãy cậu có thử mở cửa nhưng nó không hề xi nhê, chắc đã bị thứ gì đó khóa chặt lại rồi.
Chu Văn Ngạn còn chưa hết thòm thèm, ôm eo người kế bên cúi đầu hôn say đắm.
Hai người rãi cơm chó dữ quá đến nỗi khiến kẻ khác chướng mắt.
Những cái bóng lao ra từ màn đêm, cơ thể chúng đen kịt, hình dáng không giống người, cái miệng há to lộ ra hàm răng sắc bén.
Chúng nó phát ra tiếng gào rú lao đến chỗ bọn họ.
Và rồi...
Cả đám đều bị đối phương đè đầu cưỡi cổ, quật trên mặt đất.
Thẩm Đông Thanh túm một con lên xem thử, ghét bỏ chê: “Xấu quá.”
Ma bóng khóc thút thít.
Không chỉ bị tấn công về thể xác, mà còn bị tra tấn về tinh thần, số nó khổ quá mà.
Cậu quăng cả đám qua một bên, không đứa nào dám quay đầu lại, tủi thân núp trong bóng tối.
Chúng nó là người bảo vệ của nơi này, là lực lượng chiến đấu mạnh nhất, không ngờ rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xông lên chưa được ba giây đã bị trả về nơi sản xuất.
Chạm vào chúng nó làm cậu hơi ghê tay, chà tay một chút rồi nói: “Được rồi, mình đi tiếp thôi.”
Con đường trải đầy nến, cuối căn phòng là một mô hình bằng giấy mô phỏng lại khách sạn này, tổng cộng có mười bốn tầng, từ vườn hoa đến bể bơi đều không thiếu, là một phiên bản thu nhỏ hoàn hảo của nơi này.
Khi đã đến gần họ mới phát hiện nó cũng không phải được làm từ giấy bình thường, mà là giấy tiền vàng bạc dùng để đốt cho người chết.
Thẩm Đông Thanh sực nhớ: “Đây là bản thể của khách sạn.”
Chu Văn Ngạn: “Đốt nó xong chúng ta liền có thể rời đi.”
Bởi vì như thế đồng nghĩa với việc xóa sổ nó.
Cậu có phần do dự: “Hay là thôi...” Cậu nói lên ý kiến của bản thân: “Ở đây toàn là người tốt, tay nghề của đầu bếp lại không tồi, nếu như biến mất thì sẽ tiếc lắm.”
Hơn nữa cậu còn muốn tìm cơ hội khác để ghé thăm nơi này mà!
Nếu hệ thống nghe được lời của cậu, chắc chắn sẽ cảm động đến gớt nước mắt.
Ông bà gánh gãy lưng, cuối cùng cũng có một lần không bị phá hoại tài sản nữa.
Cậu còn chêm thêm một câu: “Hơn nữa đây dù gì cũng là nhà của người ta, nếu làm họ mất đi bến đỗ thì cũng không hay.”
Anh cũng hiểu ý cậu, gật gù: “Vậy thì mình tìm cách khác.”
Tuy rằng đây là lúc để bạo lực lên ngôi, nhưng nếu cậu không muốn thì anh chiều chút cũng chả sao.
Cậu thúc giục: “Chúng ta ra khỏi chỗ này đi.”
Mùi nến nơi này quá nồng, nếu nhanh chân có lẽ sẽ đến kịp bữa tối!
Anh tiến lên đẩy cửa.
Nó vốn dĩ bị khóa chặt lại, đẩy thế nào cũng không được, nhưng có lẽ vì quá cảm động với sự từ bi của hai người, cửa tự động mở toang, chỉ thiếu điều quỳ xuống cảm ơn.
Thẩm Đông Thanh vừa bước ra, hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, rồi phát hiện những người giấy đều đứng ở đó quay đầu nhìn chằm chằm hai người.
Nhưng trên mặt họ không mang biểu cảm đe dọa, mà là lấy lòng nịnh nọt, khom lưng đứng thành hai hàng, tạo thành một lối đi.
Nếu như đầm công chúa còn sống chắc chắn sẽ nổi giận chất vấn: ‘Sống trên đời sao lại lắm bất công?’
May mắn dù cô có tức đến đâu thì cũng không thể đội mồ sống lại, nên sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Phía xa còn có vài người giấy đang cầm chổi cùng cây lau nhà, nhanh chóng dọn dẹp vệt máu trên sàn, đảm bảo hai vị khách quý này sẽ không dẫm phải bất kỳ thứ không sạch sẽ gì.
Hai người dưới sự tiễn đưa của đám người giấy mà bước vào thang máy, thậm chí có tên còn tri kỷ bấm hộ số tầng, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Phải phục vụ tận tình chu đáo hơn để hai vị này từ bỏ ý định san bằng bản thể mới được.
Thang máy cứ thế mà lên tới tầng trệt.
Cửa vừa mở, họ liền được nhân viên khách sạn chào đón nhiệt liệt.
Người phục vụ tiến lên, hỏi han ân cần: “Các vị có yêu cầu gì không? Ngài muốn ăn món gì? Chúng tôi luôn sẵn lòng!”
Tây trang nhìn mà chóng mặt.
Thái độ của NPC nơi này đối với các người chơi luôn là thiếu tôn trọng, xa cách, thậm chí là mắt cao hơn đầu, nói mười câu mà có thể cạy được nửa chữ là đã hay rồi, sao lại thay đổi thái độ một cách hãi hùng như thế?
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ điều gì? Nhịp sống hôm nay sao xoay nhanh quá vậy?
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Bất kỳ yêu cầu nào?”
Người phục vụ thấp thỏm lo sợ, sợ cậu sẽ đưa ra mệnh lệnh kỳ quái nên liền bổ sung: “Trừ việc ở dài hạn, thì chúng tôi đều có thể thực hiện...”
Mấy anh mới chơi có hai ngày mà tụi em thiếu điều muốn cửa nát nhà tan, nếu mà tiễn được mấy anh bây giờ thì em cũng không thèm chần chờ biết không! Ở nữa chắc cả đám dọn nhà ra nghĩa địa hết mất.
Từ nhân viên đến các vị khách khác trong đây đều là quỷ, người thì còn đỡ, lỡ có chết thì còn xé nháp được, chứ thành quỷ rồi mà còn chết đến vong cũng không có mà tiễn.
Mọi định luật trên đời đều là tương đối, chỉ có định luật bảo toàn tính mạng luôn là tuyệt đối.
Tây trang đứng bên cạnh thì nghĩ thầm trong bụng, chẳng quan tâm tại sao mấy nhân viên nơi này lại tự nhiên lên cơn, nhưng không dễ dàng mới có được cơ hội để đặt yêu cầu với NPC, ước nguyện hàng đầu chắc chắn là rời khỏi phó bản này rồi.
Hắn thấy Thẩm Đông Thanh cứ do dự mãi, thiếu điều muốn nhảy vô họng nói thay, cuối cùng vẫn phải ráng kiềm mình xuống, dùng ánh mắt ra hiệu.
Cậu lại không nhận thấy điều đó, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì nói: “Vậy tặng đầu bếp cho tôi đi.”
Phục vụ trợn to mắt.
Trong phòng bếp, đầu bếp bỗng hắt hơi một cái.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺