Đầm công chúa tất nhiên không tin lời Thẩm Đông Thanh nói, một người trẻ như cậu thì làm sao đủ tuổi làm cụ tổ của cô, cảm thấy đang bị cậu trêu chọc, cứng họng một lúc: “Anh, anh...”
Khuôn mặt cô vừa trắng vừa nhỏ, dễ dàng nới lỏng cảnh giác của người khác, từ đó chiếm được rất nhiều thứ tốt, chưa bao giờ gặp phải tình trạng này.
Cô cảm thấy mất hết thể diện, mặt tức giận đỏ gay, không nói nên lời dậm chân bỏ đi.
Khi lướt qua còn đυ.ng trúng tóc đỏ nhưng cũng chẳng thèm nói lời xin lỗi.
Cậu cảm thấy kỳ lạ: “Tôi nói thật mà.”
Tự nhiên giận?
Chu Văn Ngạn: “Đừng để ý làm gì.”
Chỉ là một đứa chán sống thời kỳ cuối mà thôi.
Rồi nhớ đến lời cậu nói khi nãy, môi khẽ cong: “Cụ tổ ơi?”
Thẩm Đông Thanh: “... Im đi.”
Cách gọi đó như đang nhắc nhở khoảng cách thế hệ của hai người vậy.
Anh biết điều sửa miệng, nhỏ giọng thầm thì làm bầu không khí trở nên mập mờ: “Bé yêu?”
Cậu khựng lại, vành tai nhiễm hồng. Theo lý thuyết thì cậu đã sống rất lâu rồi, nhưng thực tế chưa trải đời bao giờ, vẫn còn là một tấm chiếu mới.
Cậu cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt đầy ý cười của anh, chọc chọc miếng bò bít tết, lẩm bẩm: “Anh thích là được...”
Tóc đỏ đứng ngoài cửa, xoa chỗ bị đυ.ng trúng, nói nhỏ với tây trang: “Hay chúng ta tạm thời án binh...”
Đây không phải hai nhân vật dễ chọc.
Tây trang nghĩ ngợi, thấy cô nói cũng không sai, hai người quyết định rời đi.
Tóc đỏ nói: “Chúng ta cẩn thận một chút là được, đừng đυ.ng tới mấy thứ bậy bạ.”
Tây trang khá thả lỏng với chuyện này: “Tuy tôi trải qua tai nạn giao thông, nhưng nơi này lại không có chiếc xe nào.”
Nên khả năng gặp bất trắc là rất nhỏ, hắn chỉ cần cẩn thận tuân thủ luật lệ trong khách sạn này là được.
Tóc đỏ: “Tôi thì là hoả hoạn, phải ráng né phòng bếp càng xa càng tốt.”
Đang nói thì có một phục vụ đến gần.
Hắn đang đẩy toa ăn, bên trên là hai chai vang cùng một khay đồ ăn, có vẻ như vị khách order chúng sắp có một bữa tối lãng mạn.
Toa ăn lướt ngang qua tóc đỏ, vốn giữa hai bên cũng cách một khoảng nên cô cũng không để tâm, hăng say trò chuyện cùng với tây trang.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, toa ăn bỗng dưng bị mất khống chế đâm vào người cô, chai rượu bị vỡ ra, rượu bên trong bắn lên người.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt: “Xin lỗi.”
Tóc đỏ đang định nổi nóng, lại nhớ đến đây không phải là khách sạn bình thường nên ém cơn giận xuống, cô phủi tay: “Thôi được rồi.”
Người phục vụ vẫn liên tục cúi đầu nhận lỗi: “Vô cùng xin lỗi cô.”
Tóc đỏ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, quay đầu nói với tây trang: “Tôi về phòng thay quần áo.” Sau đó liền vội vàng rời đi.
Trên người cô lúc này ướt đẫm rượu, mùi cồn nồng nặc tỏa ra, lại có phần dính dính rất không thoải mái.
Cô vào thang máy, bấm tầng 14.
Hôm nay khách sạn không có chuyện gì bất thường xảy ra, tóc đỏ cũng thả lỏng bản thân hơn, vì thế không phát hiện trên vách thang máy sau lưng hiện lên một bàn tay cháy đen.
Nơi đó bốc lên mùi cháy khét.
Nhưng hương rượu quá nồng nên đã át đi mất, cô không phát hiện có gì kỳ lạ.
Đinh ––
Thang máy đến nơi rồi.
Tóc đỏ nhanh chóng đến phòng của mình, đưa tay lấy chìa khóa, nhưng mò mẫm một hồi vẫn không thấy.
“Sao có thể...” Cô kinh ngạc nhìn chiếc túi rỗng tuếch.
Chìa khóa biến mất rồi!
Quy tắc đầu tiên của khách sạn chính là không được đánh mất chìa khóa, nếu không sẽ phải bồi thường.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó liền chạy đến thang máy, nhấn mạnh nút bấm.
May mắn lúc này không có ai sử dụng nên thang máy hoạt động rất nhanh.
Tóc đỏ bước vào, chọn tầng trệt.
Chắc chắn chìa khóa của cô đã bị người chơi nào đó lấy mất rồi!
Hoặc là đầm công chúa, hoặc là tây trang, phải mau mau lấy lại mới được!
Thang máy chầm chậm di chuyển, mùi khét ngày càng nồng, tóc đỏ cũng đã ngửi thấy.
Nhưng lúc này cô quá hoảng loạn, không rảnh hơi chú ý đến chuyện này, liền vụt mất cơ hội chạy trốn cuối cùng.
Khi cô còn chưa chú ý, trong máy bỗng xuất hiện thêm một bàn tay cháy đen, như là có ai đó đã gặp hỏa hoạn bên trong, tuyệt vọng đập vào vách tường để thoát ra.
Thang máy vừa đến nơi, cửa chuẩn bị mở, một đốm lửa bắn lên người cô. Tác dụng với cồn trên người liền lập tức bốc cháy, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, cô trở thành một cây đuốc sống.
“A ––”
Cô kêu gào đau đớn, lảo đảo chạy khỏi thang máy, liên tục cầu cứu: “Cứu, cứu tôi với ––”
Mọi người trong đại sảnh dừng việc của mình lại, nhìn qua phía đó.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, không ai có bất kỳ hành động gì để cứu người, trong mắt họ không một tia cảm xúc dư thừa, thậm chí còn có phần chờ mong, chờ mong sự chết chóc.
Tóc đỏ lúc này đã trở thành một quả cầu lửa, chạy lung tung khắp nơi nhưng vẫn không tìm được cách tự cứu, đến lúc đã bị thiêu sống thành than thì ngọn lửa mới dần tắt.
Đầm công chúa đứng sau cây cột, nhỏ giọng ngâm nga, ngắm nghía mong đồ trong tay, chứng kiến tóc đỏ dần trút hơi thở cuối cùng, rồi mới chậm rãi tiến đến thùng rác bên cạnh, ném thứ đó vào.
Đinh ––
Đó là một chiếc chìa khóa với dòng chữ số – 2301.
Còn ba người nữa.
⁻⁻⁻⁻⁻
Thẩm Đông Thanh nấc một cái, buông nĩa xuống: “No rồi.”
Chu Văn Ngạn đã no từ lâu, anh không có yêu cầu cao về đồ ăn như cậu, ăn đại vài thứ dằn bụng là đủ sống, chắc bởi vì tham gia trò chơi này quá lâu nên cơ thể của anh cũng không giống như người bình thường nữa.
Cậu vừa mới đứng lên liền nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, ló đầu ra xem: “Có chuyện gì thế?”
Anh trả lời: “Một vài chuyện nhàm chán mà thôi.”
Nói cho vuông là đám người kia tàn sát nội bộ, chẳng có gì đặc biệt.
Tuy đầm công chúa đã nấp rất kỹ nhưng vẫn không qua được đôi mắt anh.
Cậu đi ra ngoài, nhìn thấy trong đại sảnh có thêm một bóng người cháy đen trên mặt đất, tỏa ra mùi thịt khét, nhưng các vị khách cùng với phục vụ quanh đó đều như không thấy, làm lơ bước qua.
Thẩm Đông Thanh: “Ra là có người vừa chết.”
Cậu bình tĩnh vô cùng, dù sao cũng đã sống đến từng này tuổi thì có chuyện quái gì mà chưa từng chứng kiến.
Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu lại nói: “Tại sao lại không thấy linh hồn?”
Một người sau khi chết sẽ trở thành vong.
Có vong ngơ ngác chờ đợi ngày đầu thai, cũng có vong vì vẫn còn chấp niệm mà biến thành quỷ, ở lại dương thế, cho dù đây có là người chơi đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi định luật này.
Nhưng nạn nhân vừa bị thiêu sống kia lại hoàn toàn không có hồn phách, hình như trong khách sạn này có một thứ gì đó đã cắn nuốt linh hồn của người đó, chỉ để lại một thân xác trống rỗng.
Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng với bản tính vô tư của mình, cái gì khó quá bỏ qua vậy.
Chu Văn Ngạn lại khác, ghi nhớ việc này trong lòng.
“Anh có ý kiến này.” Anh bỏ hai tay vào túi, chậm rãi nói.
Hai người đã ở bên nhau lâu đến thế cũng phải hiểu đối phương ít nhiều, vừa nghe anh nói vậy liền biết sắp được quẩy, không kìm được vui sướиɠ nói: “Anh muốn làm gì?
Chu Văn Ngạn: “Tìm ra bí ẩn đằng sau khách sạn này.”
Ngồi không chờ chết không phải phong cách của anh.
Anh là người chơi hệ chủ động.
Sau khi ăn xong đúng là thời gian rảnh rỗi nhất, cho dù anh muốn làm cái gì, mặc kệ tốt xấu Thẩm Đông Thanh đều luôn ủng hộ hai tay hai chân.
Nhưng cậu vẫn có khúc mắc trong lòng: “Chúng ta nên cẩn thận một chút.”
Vừa nghe cậu nói vậy anh giật mình, trong từ điển của nhóc con nhà anh xuất hiện thêm hai chữ ‘Cẩn thận’ khi nào vậy?
Còn chưa tự hỏi xong liền nghe cậu nói tiếp: “Đừng phá hỏng khách sạn này, tôi còn muốn ăn thêm mấy bữa nữa.”
Tay nghề đầu bếp ở đây xuất sắc như vậy, mỗi ngày đều có buffet để ăn thì sao lại chối từ?
Anh cười khẽ: “Ok.”
Đây mới đúng là tính cách của bạn trai nhỏ chứ.
⁻⁻⁻⁻⁻
Mục tiêu đầu tiên của Chu Văn Ngạn là quầy lễ tân.
Đó là nơi ghi chép lại thông tin của khách hàng, có thể sẽ tìm được một ít manh mối, để xem những người ở tại nơi này là thứ gì.
Hai người cứ thẳng một đường mà đi.
Lễ tân nhìn thấy có vài vị khách đang tiến đến, lập tức đứng lên, nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, ôn nhu hỏi: “Các ngài có yêu cầu gì sao?”
Họ cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt cô lại, có lẽ niệm tình vì cô là phụ nữ nên cũng không quá mạnh tay, đánh ngất cô liền thôi.
Xung quanh không phải không có người, nhưng nếu không liên quan đến bản thân họ thì cũng chẳng ai quan tâm.
Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh ung dung ngồi xuống quầy lễ tân lật hồ sơ.
Tuổi đời của khách sạn này cũng đã lớn, có nhiều thứ vẫn chưa được áp dụng công nghệ hiện đại, danh sách đăng ký vẫn còn dùng phương pháp cổ điển nhất, lưu trữ bằng giấy, càng thuận tiện thêm cho họ.
Bên trong ghi ngày đến của các vị khách, nhưng xem một hồi anh lại thấy có gì không đúng, bởi vì trừ ngày tháng, họ tên và số điện thoại thì lại có thêm cột ‘Nguyên nhân tử vong’.
Đầu tiên là tốp người chơi của họ: Đầm công chúa, tây trang, tóc đỏ, Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn, ở đây một tuần.
Tiếp đến là vài cái tên có phần quen thuộc: Lisa, Berger, Leo. Họ mới đến hôm nay, cột nguyên nhân tử vong bên cạnh viết ‘Tai nạn hàng không, lở tuyết’, ở không kỳ hạn.
Tất cả những vị khách nào có nguyên nhân tử vong đều là ở không kỳ hạn.
Anh nghĩ đến việc gì đó, lướt lên trên, phát hiện dòng của tóc đỏ như bị bốc cháy, để lại vài ký tự khó coi, có vẻ như là hai chữ ‘Hỏa hoạn’.
Và thời gian ở từ bảy ngày cũng chuyển thành không kỳ hạn.
“Có lẽ khách sạn này là nơi an nghỉ của người chết.” Anh khép hồ sơ lại.
Thẩm Đông Thanh: “Có chuyện tốt đến thế à!”
Chết rồi còn được ở lại đây bao ăn bao ở, so với việc làm cô hồn dã quỷ thì chẳng phải tốt hơn sao?
Cậu kiên định nói: “Mốt chết rồi tôi cũng muốn tới đây.”
Anh cứ ngỡ mình đã quen với việc thường xuyên bắt sai trọng điểm của cậu, nhưng lần này cũng không đỡ nổi, cười cười lắc đầu.
Tiếp theo anh tính toán đi tìm bảng tổng hợp luật lệ của khách sạn.
Cộc cộc ––
Khi họ vẫn còn đang tìm kiếm tư liệu, một người đến trước quầy, gõ nhẹ bàn lễ tân.
Chu Văn Ngạn ngẩng đầu.
Đó là một người mặc bộ quần áo khá cồng kềnh, trên dưới đều che kín mít, chỉ lộ ra vùng da xung quanh mắt, nhưng nó lại đen kịt, còn có mùi khét.
“Vào ở.” Có vẻ như là phụ nữ, nhưng cổ họng dường như đã bị thiêu đốt, giọng nói khàn đặc khó nghe.
Anh mở ngăn kéo ra, không có chiếc chìa khoá nào, lại đổi sang ngăn khác tìm, nhưng vẫn trống rỗng.
Có thể vì đã để khách đợi quá lâu nên đã thu hút sự chú ý của người khác.
“Cô đang làm cái gì vậy? Còn không mau...” Người phục vụ vội vàng đi tới, đang định trách móc lễ tân thiếu trách nhiệm kia thì thấy rõ ai đang ngồi ở đó, lập tức sợ xám hồn.
“Ha ha...” Hắn cười gượng, nhìn lễ tân thực sự đang bất tỉnh trên sàn, cũng không dám vạch trần mấy đại thần này, chỉ có thể nói: “Đây là khách cũ của chúng tôi, để tôi đưa cô ấy về phòng.”
Hắn quay lại nói với vị khách mới đến kia: “Xin hãy theo tôi, phòng 2301 đã được chuẩn bị sẵn sàng.”
Chu Văn Ngạn suy tư: “2301?”
Đó không phải là phòng của tóc đỏ ư?
Thẩm Đông Thanh nói: “Cô ấy biến thành đồ vật của khách sạn này rồi.”
Anh thắc mắc: “Nghĩa là?”
Cậu chống cằm: “Tôi không rành vụ này lắm nhưng mà, nơi đây có lẽ là âm trạch, giống mồ mã vậy á, là đất của người chết, nếu như là người sống ở đây lâu thì sẽ dần dần bị đồng hoá với nơi này, trừ phi âm trạch bị phá hủy thì sẽ mãi mãi không thể rời đi.”
Đó chính là lý do vì sao những người đã chết kia lại tụ hội về đây.
Nói cách khác đây chính là nơi thu gom linh hồn rồi tái sử dụng.
Chu Văn Ngạn: “Nhưng chẳng phải chúng ta đang sống ở đây sao, còn tận bảy ngày nữa.”
Cậu lắc đầu: “Không tới đâu, qua tuần đầu hồn người chết sẽ trở về, nếu như sống ở âm trạch bảy ngày sẽ bị âm khí nhập thể rồi biến thành quỷ.” Cậu ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng tụi mình miễn nhiễm với mấy thứ này.”
Bởi vì trong thân thể của anh chứa đựng một luồng âm khí khổng lồ, mà bản thân cậu trước kia vốn là lệ quỷ nên có ở đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Còn mấy người chơi khác thì hên xui.
Thẩm Đông Thanh: “Đều do tôi đánh rơi quá nhiều ký ức, nếu không đã có thể giải thích cặn kẽ hơn rồi.”
Anh sờ đầu cậu: “Không sao cả, từ từ rồi cũng nhớ.”
Cậu cũng bỏ ra sau đầu: “Thôi chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, có đồ ăn ngon là được.” Rồi nhìn qua người bên cạnh, bổ sung thêm: “Có cả anh nữa.”
Sao tim đau quá men, đến giờ địa vị của anh trong lòng cậu vẫn chưa bì lại đồ ăn ngon.
Nhưng có thể làm gì đây, chỉ có thể nỗ lực để soán ngôi của nó thôi.
Cậu nói: “Tôi đang suy nghĩ...”
Chu Văn Ngạn: “Hửm?”
Thẩm Đông Thanh: “Không biết có thể ở đây thêm hai ngày được không?”
Đầu bếp ở đây nấu đồ ăn siêu đỉnh, nhân viên phục vụ thì hòa nhã, các vị khách cũng cực kỳ tốt bụng, khiến cậu cảm giác như đang ở nhà vậy, nếu ở thêm mấy ngày nữa thì tốt rồi.
Những người chơi khác ai nấy đều tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này, còn hai vị đại thần này lại thấy không đủ, quả nhiên người với người khác nhau cái đẳng cấp.
Nghe cậu nói thế, anh ra hiệu cho phục vụ gần đó.
Hắn nơm nớt lo sợ, không biết họ lại muốn làm gì: “Các ngài có yêu cầu gì ạ?”
Anh hỏi: “Chúng tôi muốn ở nhiều thêm mấy bữa được không?”
Hắn còn tưởng mình nghe nhầm, trợn mắt há hốc mồm: “Vâng?”
Người bình thường đều thiếu điều van xin để rời khỏi đây, chưa từng có ai muốn ở lâu cả, câu hỏi này nghe lạ lẫm vô cùng.
Thẩm Đông Thanh: “Không được à?”
Phục vụ nghĩ đến năng lực bá đạo của hai đại thần này, hắn chẳng thèm đắn đo mà nhanh chóng từ chối: “Không.”
Nếu như hắn là host của phó bản này thì đã kick họ đi từ lâu.
Cậu tiếc nuối: “Vậy đăng ký thêm lần nữa được không?”
Hắn nghĩ thầm trong bụng: ‘Chỉ cần hai người vừa bước chân ra khỏi đây thì sẽ lập tức bị cho vô blacklist.’
Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười cung kính: “Quy tắc của khách sạn chính là mỗi vị khách chỉ được đến đây một lần.”
Cậu xụ mặt: “Tiếc ghê.”
Phụ vụ: Ha ha.
Lúc này từ xa xa vọng đến tiếng bước chân vội vã.
Đầm công chúa thở hổn hển, chạy bạt mạng như bị thứ gì đó khủng khϊếp đuổi theo, cho đến lúc nhìn thấy Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn mới dần giảm tốc độ.
“Mấy, mấy anh...” Cô thở hồng hộc: “Khi nãy thang máy đưa tôi xuống tầng âm 14!”
Khách sạn này vốn chỉ có 14 tầng, cứ ngỡ rằng không có tầng hầm, nhưng khi đi thang máy cô lại vô tình bị đưa xuống tầng âm 14, sau đó nhìn thấy một vài thứ rất khủng bố.
Anh đánh mắt với cậu.
“Đi xem thử.”
Đầm công chúa vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, chỉ đưa bọn họ đến cửa thang máy rồi do dự nói: “Tôi không đi đâu.”
Anh bóp chặt vai cô, giọng điệu không cho người khác từ chối: “Cùng đi nào.”
Mặt cô cứng lại.
Khi nãy đúng là cô đã xuống đó và nhìn thấy một vài thứ, cũng biết được đôi chút bí mật của khách sạn này, cảm thấy có thể lợi dụng chúng để hại người khác nên mới dựng lên màn kịch khi nãy, vốn là muốn lừa tây trang. Nhưng ai ngờ lại gặp hai người đầu tiên chỉ có thể thay đổi mục tiêu ban đầu.
Dựa vào biểu hiện của anh lúc này có phải cô đã bị nhìn thấu rồi không?
Đầm công chúa không chắc lắm, lén lúc nhìn hai người.
Chu Văn Ngạn như cười như không nhìn cô, còn Thẩm Đông Thanh bên cạnh lại tỏ vẻ mặc sự đời.
Cô thu hồi tầm mắt, nghĩ đến điều kiện qua cửa mà hệ thống thông báo lúc đầu, chỉ có người sống sót cuối cùng mới có thể rời đi.
Đừng trách vì sao cô ác.
Sau khi sắp xếp lại lời nói: “Vậy chúng ta cùng đi, nhưng nhớ phải thật cẩn thận...”
Lúc bước vào trong, đúng là xuất hiện thêm một nút bấm thật, nó mang màu đỏ như máu, đến cả chữ số cũng là màu đỏ tươi.
Đầm công chúa nhỏ giọng nói: “Đó là nút xuống tầng âm 14.”
Thẩm Đông Thanh không nghĩ nhiều liền nhấn nút, ánh đèn màu đỏ càng khiến sắc máu của nó trở nên đậm hơn, như muốn chảy ra.
Thang máy dần dần di chuyển, có thể nghe thấy rất nhiều những tạp âm.
Nào là tiếng phụ nữ gào thét, tiếng trẻ con khóc nức nở, tiếng gầm rú của đàn ông...
Đầm công chúa lặng lẽ nắm tấm bùa trong người.
Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải khiến hai người này bỏ mạng tại đây.
Nếu như có ai từng gặp qua anh và cậu mà nghe được tiếng lòng của cô lúc này, chắc chắn sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.
Họ sẽ không lên tiếng nhắc nhở, mà chỉ yên lặng tụng kinh cầu siêu giúp cô, mong cô có thể sớm ngày đầu thai, mong rằng kiếp sau sẽ có bộ não nhiều nếp nhăn hơn kiếp này.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺