Chiêu này của Thẩm Đông Thanh làm Chu Văn Ngạn không đỡ kịp, dở khóc dở cười.
Anh kéo tay bạn trai mình lại, dỗ dành: “Chừng nào chơi xong phó bản thì chúng ta sẽ nói tiếp được chứ, cục cưng?”
Cậu rầu rĩ gật đầu.
Hai người đi đến hồ nước của thôn, từng bộ xương cốt được đặt quanh bờ hồ, từ thiếu nữ đến trẻ em, còn có nhiều bộ xương đang bị vùi lấp.
Thẩm Đông Thanh: “Cần đào lên hết không?”
“Không cần.” Anh móc từ trong túi lôi ra một người giấy nhỏ, quăng đi.
Người giấy vốn chỉ nhỏ bằng ngón tay, nương theo gió mà rơi xuống, đến lúc đáp vào hồ nước đã cao bằng nửa thân người, nó cong lưng, cần cù đào bùn.
Nó cũng rất biết chọn lựa, chỉ nhắm đến những bộ xương chưa phát dục hoàn toàn mà đào, hiệu suất còn cao hơn những người chơi khác gộp lại.
Chỉ sau một hồi, nó liền đem tất cả xương của các bé gái moi ra, bày biện gọn gàng quanh bờ hồ, đếm sơ sơ thì có khoảng 40 - 50 bộ.
Trùng khớp với số cư dân trong thôn.
Trên mặt của chúng đều phủ một mảnh vải trắng trong miệng nhét toàn sình bùn, cho dù đã hóa thành xương trắng vẫn không được yên nghỉ.
Cậu hỏi: “Những bộ xương khác thì sao?”
Cho dù đã đào ra nhiều như vậy nhưng dưới kia vẫn còn chưa hết.
Anh nói: “Đó đều là những phụ nữ bị lừa gạt đến thôn Tứ Thủy.”
Bọn họ bị dụ dỗ mới đến đây, nên cảm thấy không cam lòng oán hận, con gái đứt ruột đẻ ra cũng bị người khác dìm vào hồ nước, con trai cũng không có được cuộc sống tốt đẹp, bản thân thì chẳng khác gì món hàng.
Chu Văn Ngạn nghe thấy trong tiếng gió xen lẫn vài tiếng nỉ non.
Những cô bé đó muốn bảo vệ mẹ mình, nhưng chọn sai phương pháp, thôi miên họ bước vào hồ nước.
Bởi vì chúng cảm thấy đó là nơi an toàn.
Những oán linh đó điều khiển tóc thời thượng với cô gái cosplay đến đây không phải vì muốn làm hại họ, mà là muốn bảo vệ hai người.
“Mấy cô bé đó...” Anh tạm dừng một chút: “Chúng ta sẽ siêu độ.”
Cậu ‘Ừm’ một tiếng, giở một mảnh vải trắng lên.
Cũng không biết nó ở trên mặt bộ xương từ bao giờ, dính rất chặt, khó khăn lắm mới gỡ được.
Khi lột xuống hoàn toàn, bộ xương phát ra âm thanh gào rú tức giận, nó nhanh chóng bò dậy, men theo con đường nhỏ đằng sau, sau đó bên trong truyền đến những tiếng thét chói tai.
Một thôn dân ngã xuống đất, trên cổ hắn bị một một bộ xương nhỏ đeo bám, điên cuồng gặm nhấm con mồi.
Đến khi hắn hoàn toàn tắt thở thì bộ xương đó mới ngừng lại, rồi hóa thành một luồng sáng bay về phía chân trời.
Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu nhìn theo.
Tiếp đến một trận gió lạnh buốt quét qua, những bộ xương vẫn còn bị vải che khuất bắt đầu phát ra tiếng sột soạt, nương theo gió mà ngồi dậy.
Chúng trở về từ cái chết, đoạt về thứ vốn thuộc về chính mình - Mạng sống.
Cậu nhìn mảnh vải trên tay: “Thế là xong?”
Bên tai Chu Văn Ngạn vang lên những tiếng kêu gào từng đợt, nói: “Chắc vậy.”
Phó bản này có ba điều kiện qua cửa:
Một là người sắm vai dân bản xứ gϊếŧ sạch những sinh viên đến đây.
Hai là những sinh viên này phải sống sót qua bảy ngày, rồi dùng xe buýt rời đi.
Ba là đưa sự thật của thôn Tứ Thủy ra ánh sáng, siêu độ những cô dâu quỷ.
Bọn họ chọn phương thức thứ ba.
Cậu ‘A’ một tiếng: “Sao nó đó cứ nhìn tôi chằm chằm?”
Cậu chỉ vào bộ hài cốt trẻ con đứng đằng kia, nhóc ngẩng đầu, dùng đôi mắt nho nhỏ nhìn cậu, như muốn nhào lên nhưng e ngại thứ gì đó.
Đúng lúc này, bác Hà lao ra, trên lưng cũng có một bộ xương, thịt bên trên đã bị gặm thành bãi máu, mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn.
Hắn muốn chạy đến chỗ cậu nhưng không thể, chỉ được nửa đường đã ngã rạp xuống, tay chống mặt đất nói: “Cậu cũng sẽ chết, cậu cũng sẽ chết...”
Hơi thở đứt quãng: “Không ngờ cậu sẽ bị người ngoài mê hoặc, cậu sẽ chết, chỉ khi nào cậu chết thì thôn Tứ Thủy mới được giải thoát.”
Sau khi nói xong, hắn không còn nhúc nhích.
Chu Văn Ngạn chậc lưỡi: “Anh quên mất phó bản này theo dạng sắm vai, mạng của em cũng là được đổi lấy.”
Dựa theo cốt truyện, người dân nơi đây không nên tồn tại, họ dựa vào mạng sống của chị em mình mới được sinh ra.
Những cô gái ấy khi chết còn bị che mắt, chặn miệng, hận không chủ trút, không thể giải bày, muốn siêu thoát cũng không được, chỉ có khi lấy lại mạng sống của mình thì họ mới có thể luân hồi.
Mà nhân vật Thẩm Đông Thanh sắm vai cũng là nhờ mạng sống của chị mình đổi lấy, lý do bộ xương không dám manh động là bởi vì trong lòng ngực của cậu có tấm bài vị, tượng trưng cho cái chết giả.
Cậu nghĩ nghĩ, lấy tấm bài vị ra, đập nát xuống đất.
‘Răng rắc’, nó nứt làm đôi, bộ xương như nhận được tín hiệu, không chờ nổi mà lao đến, cuối cùng cũng có thể báo thù, cái miệng nhỏ há to như muốn xé thịt uống máu trút hận.
Nhưng chưa kịp đυ.ng đến góc áo cậu, liền bị cậu tóm gọn, nhóc vùng vẫy trong tay cậu như gà con.
Cậu nhìn nhóc một lúc, nói: “Cưng quá à ~”
Cơ thể thì bé xíu, cái đầu thì tròn vo, không một cọng tóc, cũng không biết đáng yêu chỗ nào.
Nhóc bị cậu chộp lấy, há mồm tính cắn cậu, nhưng cho dù có làm thế nào cũng không thể, dù khoảng cách giữa hai bên rất gần, bị trêu đến độ khóc toáng lên.
Cậu hứng thú vô cùng, liên tục chọc ghẹo, sau đó hỏi: “Mang nhóc về nuôi được không?”
Thấy chơi cũng khá vui.
Chu Văn Ngạn: “Khó.”
Trò chơi này lời chúa keo kiệt, làm sao sẽ để người chơi đem tài sản của mình đi.
Thẩm Đông Thanh mong đợi nhìn anh: “Hong có cách nào hả?”
Bonus thêm tuyệt chiêu chớp mắt nũng nịu, làm anh nhìn muốn nhũn xương.
Thôi, chống cự gì tầm này: “Cũng không hẳn...”
Tìm kiếm lỗ hổng nào đó, nắm thời cơ mang ra ngoài.
Anh đứng đó suy tư, nhưng bộ xương lại run rẩy.
Hai người kia khủng bố như vậy, nếu như bị bắt theo thế nào cũng sẽ bị đem hầm xương, nó không cần! Tuy nhóc không có gương mặt, nhưng nhóc vẫn có thể biểu lộ ra cảm xúc sợ hãi.
Giãy giụa càng thêm điên cuồng.
Cậu không nắm chặt, bị vuột mất.
Vừa tiếp đất, nhóc liền định trốn đi, phi nhanh đến hồ nước, đoạt mạng cũng không quan trọng nữa, nó sắp xong trước rồi đây, chỉ muốn về lại khu an toàn.
Nhưng đời không như mơ, mới chạy được hai bước đã bị chặn ngang, không thể nhúc nhích.
Thẩm Đông Thanh nói: “Nhóc con này còn rất nhạy cảm.” Cậu búng búng đầu lâu.
Nếu không phải bây giờ chỉ còn xương với xương, không là nhóc khóc ngập thôn cho coi.
Chu Văn Ngạn tìm ra giải pháp rồi: “Anh có một thứ đạo cụ, có thể mang nó ra ngoài.”
Còn chưa nói xong, cậu liền cảm giác trên tay nhẹ bẫng, bộ xương đã biến mất.
Thẩm Đông Thanh: “Ai đó?” Cậu nhìn dáo dát nửa ngày vẫn không thấy.
“Chắc là nó sợ quá, nên sau đó...” Anh nín cười: “Tự siêu độ luôn rồi.”
Cậu trợn tròn mắt: “Siêu độ vầy cũng được?”
Hệ thống lúc này cũng có cùng câu hỏi: ‘Qua cửa vầy cũng được?’
Không một ai chết mà cũng qua cửa?
⁻⁻⁻⁻⁻
Những tiếng kêu thảm thiết dần lắng xuống.
Thôn Tứ Thuỷ yên lặng trở lại, giống như một thôn chết, không một bóng người.
Tóc thời thượng và cô gái cosplay cũng đã quay về trạng thái bình thường, bọn họ ra ngoài tìm mọi người, vừa gặp được Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn, liền hưng phấn như thấy thánh sống.
Tây trang hỏi: “Khi nãy đã xảy ra chuyện gì, vì sao máu chảy thành sông thế kia?”
Anh trả lời: “Không quan trọng, mấy người qua đây, cho tụi nó đi siêu thoát hết là qua cửa.”
Họ nghe tới đó, liền chẳng quan tâm khung cảnh đó khủng bố thế nào, nhanh nhảu bắt tay làm việc. Trừ cô gái cosplay là newbie, thì những người khác đều đã tham gia qua hai phó bản, trong tay có không ít bùa chú, vung như vung tiền.
Không bao lâu xương cốt liền tan biến, hóa thành những luồng sáng bay về phía chân trời.
Cô gái cosplay hỏi: “Sau khi được siêu độ các cô bé ấy sẽ đi về đâu?”
Thẩm Đông Thanh không trả lời không biết như lần trước, mà là nói: “Về nhà, về với tổ ấm của mình.”
⁻⁻⁻⁻⁻
[Chúc mừng người chơi hoàn thành phó bản Chuyện lạ thôn Tứ Thuỷ...].
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi.
[Quá trình lần này tuy không vi phạm, nhưng lại khiến phó bản đóng cửa vĩnh viễn, không có khen thưởng].
[.....]
[Mong người chơi không tái phạm, dừng việc phá hoại phó bản lại].
Xin đấy!
Muốn tạo ra một phó bản phải tốn biết bao nhiêu thời gian cùng vật chất biết không, nói hư là hư thế nào? Hơn nữa còn dám rải cẩu lương trong game kinh dị nữa.
Còn liêm sỉ không cơ chứ?
Vạn nỗi niềm đều được thể hiện qua dấu ba chấm.
Hệ thống nhìn hai người, thấy chẳng có ai để tâm liền muốn đột quỵ.
Không được, cùng lắm là xài hạ sách, nếu không thể thu phục được họ, thế thì tống hết ra ngoài!
⁻⁻⁻⁻⁻
Vừa rời khỏi thôn Tứ Thuỷ, Chu Văn Ngạn liền thấy Thẩm Đông Thanh nằm trên giường rầu rĩ không vui.
Anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi bên cạnh cậu.
Cậu khịt mũi, xoay đầu qua chỗ khác.
Anh nằm xuống, ôm người vào lòng hỏi: “Ai chọc em?”
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là đi thay mắt. Nếu không thì vì sao lại có thể nhìn thấy vị đại ca này nhẹ nhàng dỗ dành người ta.
Thẩm Đông Thanh: “Anh đã kết hôn rồi.”
Anh gật đầu: “Phải.”
Đáp án này như lửa đổ thêm dầu, nói vậy thì cậu thật sự là tu ét đay à?
Mấy bộ phim truyền hình đều nói, giựt chồng người ta là vô đạo đức.
Cậu đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Cách xa tôi ra.”
Chu Văn Ngạn: “Ồ? Chắc chưa?”
Cậu liếc mắt: “Còn cười được hả?”
Anh ho khan, nhịn cơn cười lại: “Không có không có.”
Thẩm Đông Thanh đánh anh một cái: “Đồ sở khanh!”
Cậu còn tưởng anh mất trí nhớ, ai ngờ thứ duy nhất mất là liêm sỉ của mình, hơn nữa còn hành xử như việc đương nhiên thế chứ.
Dù vậy cậu vẫn khống chế lực đạo của mình.
Anh nắm lấy tay cậu, vô tội nói: “Em là người hôn anh trước mà.”
Cậu đốp chát lại: “Bậy bạ.”
Nói xong liền nghĩ lại, hình như... Hình như đó là sự thật.
“Ừ thì tôi sai.” Cậu là người biết sai biết sửa: “Về sau chúng ta sẽ giữ khoảng cách.”
Thẩm Đông Thanh vừa mới ngồi dậy, liền bị kéo trở về.
Chu Văn Ngạn nhướng mày: “Em nỡ sao?”
Cậu cố gắng giữ vững: “Nỡ.”
Anh cười một tiếng, vỗ lưng cậu: “Nhưng anh thì không.”
Thẩm Đông Thanh: “Vậy anh ly hôn đi.”
Minh hôn chỉ là hình thức khác của kết hôn, thậm chí không cần giấy hôn thú cũng bền vững hơn nhiều, cho dù là sống hay đã chết, hai bên sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Anh đáp: “Hừm... Nhưng anh không muốn.”
Cậu trợn to hai mắt, không nghĩ anh là dạng người như vậy, tức đến đỏ mắt: “Anh, anh...”
Chu Văn Ngạn không ngờ cậu sẽ phản ứng kích động thế này, vội vàng giải thích: “Người khi đó minh hôn với anh là em.”
Nếu không thì vào lần gặp mặt đầu tiên, anh đã không thấy thân thuộc đến thế.
Lúc đầu anh cũng không biết ở cậu có gì lại thu hút anh đến vậy, sau đó khi cảnh minh hôn trong phó bản diễn ra, một mảnh ký ức bỗng nhiên xuất hiện, làm anh nhận ra bọn họ vốn là chồng chồng lâu năm.
Chỉ là cậu khi biến thành người cũng đánh mất ký ức của mình.
Thẩm Đông Thanh sửng sốt: “Anh, anh không gạt người chứ?”
Chu Văn Ngạn nhéo nhẹ mũi cậu: “Anh nào dám, chồng nhỏ.”
Cậu không hài lòng: “Ai nhỏ chứ?”
Anh lập tức sửa lời: “Cục cưng, cục cưng.”
Cậu hất tay anh ra, hỏi: “Vì sao tôi không có ấn tượng gì?”
“Tuy anh không có bằng chứng nhưng 90% là do trò chơi ngu ngốc giở trò.” Anh nói bằng giọng khẳng định.
Đối với Thẩm Đông Thanh, mất trí nhớ là chuyện bình thường.
Dù gì thì đã sống lâu như vậy, có là quỷ cũng không thể nhớ hết từ A đến Á, cậu không coi nó là hiện tượng đặc biệt. Nhưng hiện tại bỗng nhiên trở thành người có gia đình, còn quên mất quá trình vì sao lại vậy, điều đó khiến cậu gắt gỏng.
“Vậy làm sao mới nhớ lại được?”
Anh suy tư một lúc: “Chơi thêm mấy phó bản nữa chắc có thể.”
Giống như lần này.
Cậu thấy cũng có lý, rồi thúc giục: “Vậy nhanh chóng lên đường thôi.”
Lật notebook ra, bên trên hiện lên những dòng chữ màu đen:
[Hai người là một cặp chồng chồng mới cưới, du lịch máy bay đi hưởng tuần trăng mật...].
[Xin lưu ý: Chuẩn bị đồ vật giữ ấm].
⁻⁻⁻⁻⁻
Máy bay chậm rãi cất cánh.
Thẩm Đông Thanh ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt như dán chặt vào đó, liên tưởng mấy đám mây thành kẹo bông gòn.
“Đỉnh quá à.” Cậu luôn bị bất ngờ bởi sự phát triển của khoa học kỹ thuật nơi đây.
Chơi cũng vui thật.
Cậu nói thầm trong lòng.
Hết công viên tình nhân đến máy bay trăng mật, chắc nó biết hai người đã kết hôn nên đã chuẩn bị sẵn, thật là tri kỉ! Cậu nghĩ ở lại đây mãi cũng tốt.
Trời xanh mây trắng ngắm hoài cũng chán, cậu trở lại ghế ngồi.
Cô tiếp viên hàng không đến hỏi yêu cầu của khách.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Có gì ăn không?”
Tiếp viên nhanh chóng đưa thức ăn tới.
Thức ăn của chuyến bay này rất phong phú, nào là salad, hamburger, còn có cả bánh pudding tráng miệng.
Sau khi ăn xong, mắt cậu bắt đầu díp lại, dựa vào ghế ngủ.
Chu Văn Ngạn xếp báo lại, lấy một cái chăn đắp cho cậu.
Đúng lúc này, loa thông báo vang lên giọng nữ ngọt ngào.
“Sắp tới sẽ vào khu vực núi tuyết, máy bay sẽ rung lắc nhẹ, mong hành khách không cần lo lắng.”
Anh nhìn ra cửa sổ, bên dưới là một mảnh tuyết trắng bao la.
Không biết vì sao anh bỗng nhiên cũng thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại.
⁻⁻⁻⁻⁻
Cách mặt đất mấy ngàn mét, máy bay băng qua núi tuyết, lưu lại một làn khói trắng trên bầu trời.
Hành khách trên cabin đều chìm vào giấc ngủ, họ không biết rằng sau khi máy bay rung lắc, liền hướng mũi về núi tuyết.
Một tiếng động lớn vang lên, làm chấn động mặt tuyết.
Thẩm Đông Thanh bị lạnh mà tỉnh.
Cậu mơ màng, đây không phải cabin, mà là một đồng tuyết trắng.
Trong nháy mắt, cậu tưởng mình đang nằm mơ, đến khi gió lạnh thổi qua thì mới biết đây là thật.
Chu Văn Ngạn cũng mở mắt, cực kỳ bình tĩnh nói: “Rơi máy bay.”
Khi mọi người đang say giấc nồng, máy bay rơi xuống núi tuyết, đứt làm hai đoạn.
Tiếp viên hàng không cũng biến mất.
May mắn họ có thủ sẵn vài đồ vật chống lạnh.
Anh lôi hai cái va li ra, đa số đồ đạc đều gửi vận chuyển hết rồi, chỉ còn vài món thiết yếu ở đây. Anh lôi áo lông ra, khoác cho Thẩm Đông Thanh, sau đó quấn khăn choàng kín cổ cậu.
Trong cabin vẫn còn vài người chơi đang ngủ.
Họ đi xuống máy bay, thấy bên ngoài có ba người đang ngồi nấu canh.
Tâm lý của bọn họ khá vững, vây quanh bếp lửa dã ngoại, còn chào hỏi hai người.
“Các cậu tỉnh rồi.”
Chu Văn Ngạn gật đầu chào hỏi.
Cậu hít một hơi thật sâu, món ăn kia nghe mùi không được ngon lắm.
Trong đó có một cô gái tóc vàng lên tiếng: “Mọi người đừng sợ hãi, nhóm tiếp viên đã đi tìm nơi bắt tín hiệu rồi.”
Ra là NPC.
Anh nhìn hai người còn lại, gồm một người đàn ông mũi ưng và một người đeo kính.
Tất cả đều là NPC à?
Mắt kính vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây ngồi cho ấm.”
Chu Văn Ngạn cùng Thẩm Đông Thanh ngồi xuống.
Tóc vàng cười: “Hai người trông không sợ hãi chút nào.”
Cậu ngáp một cái: “Nãy giờ ngủ như heo, đâu biết trời trăng gì.”
Không biết lời nói đó chọc trúng chỗ nào làm cô cười phá lên: “Tôi thích mấy thanh niên như cậu đấy.”
Mũi ưng khuấy thức ăn trong nồi.
Mắt kính nói: “Hai anh đừng để ý, tính của Lisa là vậy đó. Tôi là Berger, đây là Leo, chúng tôi chuẩn bị đi cắm trại không ngờ lại gặp phải rơi máy bay, đúng lúc cần dùng tới.”
Chu Văn Ngạn dựa theo thông tin mà hệ thống cung cấp, giới thiệu đơn giản về bản thân.
“Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật.”
Khi đang nói chuyện với nhau, những người chơi khác cũng tỉnh lại, sau khi bình tĩnh, mọi người đều đi xuống.
Bếp lửa lại có thêm sáu người quây quần, có người không mang theo quần áo chống lạnh, cơ thể run cầm cập, NPC hào phóng đưa áo khoác dự phòng cho người đó mượn.
Cô gái thắt bím nhận lấy, nhanh chóng khoác lên người: “Cám ơn.”
Lisa cười nói: “Không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, thường thì khi rơi máy bay hiếm có người sống sót, chúng ta lại không thiếu một ai, đúng là trời cao phù hộ.”
Không lạc quan như NPC, các người chơi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bọn họ không biết điều này nghĩa là gì, chỉ có thể tạm thời ngồi xuống.
Nước canh trong nồi sôi ùng ục.
Âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên, là từ cabin.
[Mọi người vừa trải qua tai nạn, đang chờ đợi cứu viện tới, nếu sẵn sàng hỗ trợ nhau, tất cả có thể trụ được khi ngày mười lăm đến].
[Nhưng rơi máy bay thì sao không có người gặp bất trắc, trong số các hành khách đã có một người không may mắn qua khỏi, có thể là người chơi, cũng có thể là NPC, xen lẫn vào mọi người, xin hãy tìm ra ai là kẻ mạo danh].
[Xin cẩn thận, kẻ đó đang trộm quan sát mọi người đấy].
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺