Búp bê không kịp nói lời trăn trối đã lăn ra chết, cơ thể nó chia năm xẻ bảy, không chỗ nào lành lặn.
Thẩm Đông Thanh bình thản thu tay.
Nàng tiên cá ngây ra: “Này, này...”
Chu Văn Ngạn bỏ tay vào túi: “Tiếp tục nào.”
Vì là ngày thành hôn, cả lâu đài đều được trang trí vô cùng rực rỡ, trên mặt những người hầu đều treo nụ cười tươi, tất bật chuẩn bị mọi thứ, hoàn toàn làm lơ chú rể vừa bị phanh thây.
Chúng rập khuôn đi theo cốt truyện an bài, không biết rằng nguy hiểm đang chực chờ.
Thẩm Đông Thanh tóm lấy một búp bê quý tộc trang điểm tinh xảo, đập mạnh lên tường.
Họ đi tới đâu đổ vỡ đến đó, mảnh sứ nằm rải rác khắp nơi.
Nàng tiên cá dần thích nghi với cuộc sống, đi theo hai vị đại thần, tiện tay diệt luôn mấy con cá lọt lưới.
Cậu một thân một mình, đẩy cửa đại sảnh tiến vào.
Bên trong là một dàn búp bê được chế tạo khéo léo, trang phục hoa lệ, như được đúc từ một khuôn.
Cậu đằng đằng sát khí, đang muốn thực hiện hành vi phạm tội, liền nghe thấy tiếng la chói tai của một cô bé: “Không!”
Thời gian ngưng đọng.
Nói chính xác hơn là chỉ ngưng đọng đối với những con búp bê, còn người chơi thì không bị ảnh hưởng.
Cậu ngẩng đầu, thấy nóc lâu đài không cánh mà bay, gương mặt khổng lồ của Suzie xuất hiện.
“Những vị khách xấc xược, nghĩ mình là cái thá gì mà dám phá huỷ đồ chơi của tôi, tôi sẽ cho các người sáng mắt ––”
Còn chưa dứt lời đã thấy Chu Văn Ngạn xách súng sắn lên, thuần thục lên đạn, ngắm chuẩn mục tiêu.
Đức vua, hoàng hậu, công chúa nước láng giềng lần lượt qua đời.
“Ai sáng mắt cơ?” Anh cười nhếch mép, cảm giác đang khi dễ con nít.
Suzie cứng họng, không nói nên lời.
Thấy số lượng búp bê của mình ngày một giảm, cô bé hét lên: “Không, cút đi hết cho tôi!”
Các người chơi thoát khỏi vở kịch, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nghe thấy một tiếng khóc dữ dội.
“Hu hu hu ––”
Suzie gào khóc.
Đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mắt đọng lại trên hàng mi.
Nếu như không có trò chơi vừa rồi, có lẽ sẽ có người đau lòng dỗ dành, nhưng lúc này chỉ hận không thể cao chạy xa bay.
Cô bé lau nước mắt, giọng nức nở: “Tôi muốn biến các người thành búp bê!”
Những người sống sót không biết vì sao cô công chúa này lại nổi điên lên.
Chỉ có người sắm vai nàng tiên cá kia mới hiểu, cô nhờ ôm đùi hai vị đại thần mới có thể thoát khỏi đó, lương tâm cô không cho phép chuyện qua cầu rút ván nên cũng giả bộ ngơ ngơ.
Chu Văn Ngạn đột nhiên nói: “Chúng tôi là khách của nữ hoàng.”
Dám gϊếŧ là không nể mặt ngài rồi.
Cho dù là ở bàn xoay tử thần, hay buổi biểu diễn búp bê cũng vậy.
Các NPC đều cần điều kiện mới có thể ra tay gϊếŧ người.
Sắc mặt cô bé lạnh xuống, trông không phù hợp với lứa tuổi.
“Tôi không cam tâm.” Cô bé âm u nói: “Đó là vở kịch tệ nhất từ trước đến nay, không đạt yêu cầu, vậy nên ––”
Diễn lại lần nữa nào.
Suzie chưa kịp nói xong vế sau, liền thấy Chu Văn Ngạn túm lấy con búp bê kế bên mình ném xuống đất.
Xoảng ––
Mọi người xung quanh run rẩy.
Anh dẫm lên cánh tay vỡ nát của con búp bê, khom lưng nhìn cô bé: “Phải đạt yêu cầu à?”
Suzie tức giận đến nỗi không đáp trả được.
Thẩm Đông Thanh hiểu anh tính làm gì, bắt đầu xử lý những con búp bê trong phòng.
Loảng xoảng loảng xoảng ––
Tiếng vỡ nát liên tục vang lên như một bản hoà âm.
Cô bé muốn ngất tại chỗ.
Vì sao trong đám khách mời lại có hai phần tử bạo lực thế này!
“Ngưng! Ngưng ngay!” Suzie điên cuồng thét lên.
Từng thấy phần tử bạo lực nào yêu hoà bình chưa? Chưa ư, vậy ở đây cũng không có.
Khung cảnh lúc này hỗn loạn vô cùng.
Trừ khi khiến Suzie cảm thấy đã đạt yêu cầu thì họ vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi không còn bất kỳ thứ gì.
Cô bé cuối cùng cũng phải chịu thua, nghiến răng nói: “Tôi hài lòng!”
Chu Văn Ngạn dừng tay.
Thẩm Đông Thanh buông con búp bê trong tay ra, nói như đúng rồi: “Nói ngay từ đầu phải tốt hơn không? Làm tôi vận động mệt bở cả hơi tai.”
Tàn phá những thứ không có sức chiến đấu cũng chả có gì vui.
Suzie cảm thấy ngạt thở.
“Cút hết cho tôi!” Cô bé điên cuồng: “Đừng ở đây chướng mắt!”
Tất cả rời khỏi phòng.
Sĩ số hiện tại là mười ba, trong đó có vài gương mặt thân quen như là mũ đen, cô gái đã lụi bạn trai mình.
Mũ đen kéo vành mũ, cười cười: “Truyện cổ tích cũng không phải xứ thần tiên nhỉ?”
Cô gái một tay nói: “Vấn đề bây giờ là làm sao tham gia tiệc trà.” Cô nhìn cánh cửa đóng chặt.
Cô gái tóc xoăn cười mỉa: “Ai làm người đó chịu, đâu phải do chúng ta chọc giận NPC.”
Điệu bộ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thẩm Đông Thanh nói: “Game là dễ.”
Cậu tiến đến gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Có vẻ như Suzie vẫn còn đang dỗi.
Cậu quay đầu lại, các người chơi đều nhìn về hướng cậu, cậu ngượng ngùng đổi phương án khác, cầm tay nắm cửa.
Răng rắc ––
Quên khống chế lực tay, lỡ vặt nó xuống luôn rồi.
Cậu giả bộ không biết gì, ném tay cầm vào chậu hoa kế bên, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa.
Suzie không có trong phòng.
Hiện trường thảm án khi nãy đều được quét dọn sạch sẽ, trên sàn không một mảnh sứ.
Có người phát hiện gì đó la lên: “Những con búp bê đằng kia ––”
Mọi người nhìn qua bên đó.
Chỗ trống của những con búp bê vừa bị đập nát đã được thay mới, trông chúng giống hệt với bốn người chơi xấu số.
Một trong số đó mặc váy ren, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm đám người vừa tới, khi lướt đến Thẩm Đông Thanh, đôi mắt nó nổi lên sự căm phẫn.
“Họ đã biến thành búp bê.” Thấy tình cảnh hiện tại có người toát hết mồ hôi.
Khi bọn họ vẫn đang bị thu hút bởi những con búp bê mới, một giọng nói vang lên: “Một người khách tốt sẽ không tự tiện phá hoại đồ của gia chủ đâu.”
Một người phụ nữ cao gầy mặc đầm đen đứng trước cửa, nở nụ cười ôn hòa về phía đoàn người: “Xin hãy đi theo tôi.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đó là quản gia lâu đài.
Bà dẫn những người chơi đi đến nơi tổ chức tiệc trà.
Để phù hợp với chủ đề của tiệc trà, đại sảnh được trang trí theo phong cách mộng mơ.
Hành lang dẫn vào được trang trí bằng hoa đằng. Thứ đập vào mắt mọi người khi vừa bước vào là chiếc đèn chùm lộng lẫy bằng thuỷ tinh. Mười ba người lần lượt chọn vị trí ngồi của mình, khăn trải bàn màu kem tô điểm thêm vài bông hoa nhỏ, trước chỗ ngồi của mỗi người được đặt thêm một bình hoa xinh xắn, bên cạnh là dao nĩa cũng khăn ăn được gấp lại như chiếc nơ.
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn ngồi cạnh nhau.
Có tới tận mười ba vị khách nên chiếc bàn không hề nhỏ.
Anh lướt qua vị trí chủ tọa trống rỗng, nhướng mày không nói.
Mũ đen cũng phát hiện điều đó, lựa lời dò hỏi: “Nữ hoàng không tham gia bữa tiệc lần này ư?”
Nụ cười của quản gia có phần kỳ lạ, sau đó liền trở lại bình thường: “Vị khách tôn quý, vẫn chưa đến giờ bắt đầu ạ.”
Mũ đen tựa lưng vào ghế: “Chưa đến giờ à...”
“Vâng.” Quản gia bước đến trước bàn tiệc, khom người hành lễ: “Thay vào đó sẽ có một trò chơi nho nhỏ để gϊếŧ thời gian.”
Tất nhiên là không thể từ chối.
Thẩm Đông Thanh lấy nĩa chọt chọt khăn trải bàn, tỏ vẻ kháng nghị: “Có thể dọn đồ ăn lên trước không?”
Phó bản mà để người ta đói bụng là dở rồi.
Bà cúi người: “Một quản gia đủ tư cách sẽ không làm khách của mình thất vọng.”
Bà vỗ tay hai cái.
Cửa đại sảnh mở ra.
Từng hàng hầu nữ đẩy toa ăn vào, đem đồ ăn bày lên bàn.
Mùi hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của người khác, nhưng không ai có tâm trạng để ý, họ chỉ quan tâm đến ‘trò chơi’ tiếp theo. Sau khi tự mình trải nghiệm bàn xoay tử thần và vở kịch kia thì không ai tin sẽ có trò chơi nào là an toàn.
Mọi người không động tới đồ ăn trên bàn, mà là nhỏ giọng bàn luận với nhau.
Chu Văn Ngạn cầm một cái bánh sừng bò, chậm rãi trét bơ lên, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Đông Thanh cũng có ngày chê đồ ăn, chuyện lạ à nghen.
Cậu buồn bã: “Tôi muốn lẩu cơ.”
Suốt ngày cứ cơm tây, ngán tận họng luôn rồi. Nhưng phó bản lần này vẫn là bối cảnh phương Tây, đào đâu ra lẩu chứ, cậu chỉ có thể ráng nuốt cho trôi.
⁻⁻⁻⁻⁻
Boong ––
Đồng hồ quả lắc vang lên tiếng chuông.
Hầu nữ yên lặng đi đến dọn dẹp bàn ăn.
“Đây là gì thế?” Thẩm Đông Thanh phát hiện trên chiếc dĩa xuất hiện một mảnh giấy nhỏ bằng hai ngón tay.
Cậu mở ra, bên trong là hàng chữ đỏ tươi như máu: Kẻ Hành Quyết.
Phản ứng đầu tiên của cậu là đem qua cho Chu Văn Ngạn xem.
Nhưng chưa kịp làm vậy, giọng nói quản gia đã cắt ngang.
“Quy tắc đầu tiên của trò chơi, không được cho người khác biết được vai trò của mình.”
Bà vừa dứt lời, các mảnh giấy nhỏ liền hoá thành bột phấn.
“Quy tắc thứ hai, kẻ hành quyết vào ‘buổi tối’ có thể gϊếŧ một người.”
Đèn thuỷ tinh lập loè một chút, bóng đêm bao trùm cả đại sảnh, chỉ nhìn thấy được quản gia đang cầm giá nến đứng nơi đó, ánh sáng u ám phản chiếu lên gương mặt bà nhìn có phần quỷ dị.
Đôi môi đỏ tươi của bà khẽ cong: “Trò chơi bắt đầu, màn đêm buông xuống ––”
Tách ––
Như một cái công tắc, ba luồng sáng từ phía trên rọi xuống. Tổng cộng có mười ba người chơi, chỉ có ba người được rọi, còn lại đều bị ngăn cách với bên ngoài, trước mặt họ như phủ tấm mạng che, mông lung không rõ.
Thẩm Đông Thanh mở mắt, nhận ra bản thân thuộc về tốp người được chiếu sáng.
Trừ cậu còn có hai người khác là mũ đen cùng cô gái tóc xoăn.
Cậu muốn gọi Chu Văn Ngạn, nhưng không biết vì sao không gian như bị tách làm đôi, khiến họ không thể giao lưu được.
Cậu nhìn về hai người còn lại.
Mũ đen và tóc xoăn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ gì.
Quản gia lạnh lùng giải thích quy tắc: “Thời gian buổi tối kéo dài trong mười phút, mỗi đêm kẻ hành quyết có thể gϊếŧ một người bất kỳ, sau khi buổi tối chấm dứt, người được chọn sẽ chết.”
“Điều kiện để hoàn thành trò chơi:
1. Kẻ hành quyết thành công gϊếŧ tất cả những người ở đây.
2. Nhóm nạn nhân có thể tìm thấy toàn bộ hung thủ.
3...”
Bà đột nhiên cười lên ghê rợn, mang theo phần chờ mong: “Không ai còn sống.”
Thẩm Đông Thanh liếʍ phô mai trên khoé môi: “Không gϊếŧ người được không?”
Quản gia nói: “Được.”
Thẩm Đông Thanh: “Vậy tôi không gϊếŧ.”
Cậu là một thanh niên yêu hoà bình nha.
Tóc xoăn: “Nếu không gϊếŧ thì lãng phí một đêm rồi.”
Mặt quản gia vô cảm: “Hoà phiếu.”
Quyết định của mũ đen là mấu chốt, hắn cúi đầu suy tư.
Bà nhắc nhở: “Sắp hết buổi tối.”
Mũ đen ngẩng đầu: “Tôi cũng không gϊếŧ.”
Bà có phần thất vọng: “Đêm nay là đêm bình an, không ai tử vong.”
Đèn chùm sáng lên.
Thẩm Đông Thanh nhìn qua bên cạnh, Chu Văn Ngạn vẫn ở nguyên đó.
Cậu mở miệng tính nói gì, nhưng bị anh cản lại.
Quản gia lạnh lùng lặp lại: “Đêm qua là đêm bình an, xin hãy bắt đầu thảo luận, sau đó tiến hành bầu phiếu, ai có nhiều phiếu nhất sẽ bị loại trừ.”
Trò chơi này na ná trò ma sói, chỉ là được cách điệu bớt.
Người lên tiếng đầu tiên là cô gái một tay, cô cũng hiểu sơ về trò ma sói, trầm ngâm một lát liền nói: “Đêm đầu tiên không ai bị gϊếŧ, tôi kiến nghị không bầu chọn hôm nay, khi nào có người chết thì tính sau.”
Bạn gái của cô ấy cũng gật đầu đồng tình: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Thêm một phần vì quá ít tin tức, mọi người không biết dựa vào điều gì để suy đoán, chọn đại mà lỡ sai thì khác nào tự bóp.
Kế tiếp là ý kiến của những người khác.
Khi đến lượt của Thẩm Đông Thanh, cậu tò mò hỏi: “Nếu cứ mãi không có ai chết thì sao?”
Quản gia trầm mặc một lát rồi nói: “Bệ hạ sẽ không vui, nếu ngài không vui thì sẽ dẫn đến kết cục... Toàn bộ các vị khách ở đây đều bị tàn sát.”
Làm cũng chết, mà không làm cũng chết.
Người cuối cùng là Chu Văn Ngạn.
Anh đảo mắt qua đám người, dừng lại ngay vị trí của mũ đen một lát, hỏi: “Nếu tìm ra kẻ hành quyết thì sao?”
Quản gia trả lời: “Kẻ gϊếŧ người tất nhiên sẽ bị gϊếŧ chết.”
Không chừa ai đường sống.
Anh gật đầu, không nói tiếp nữa.
“Màn đêm buông xuống ––”
Bóng tối lại bao trùm không gian.
Quản gia cầm giá nến, nhắc nhở nói: “Ở đây không cần sự nhân từ.” Vậy nên đi gϊếŧ người đi.
Mũ đen nhìn về phía cậu, dò hỏi: “Cậu thấy gϊếŧ ai đầu tiên là tốt nhất?”
Thẩm Đông Thanh: “Không tốt.”
Mũ đen: “Sao?”
Thẩm Đông Thanh: “Tôi yêu hoà bình, bỏ quyền.”
Tóc xoăn cười mỉa: “Tôi thì khác đấy. Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, tôi sẽ...” Cô giơ tay, chỉ về một người: “Gϊếŧ anh ta.”
Cậu nhìn theo, đó là nơi Chu Văn Ngạn đang ngồi.
Mặt cô vặn vẹo: “Các anh vốn có năng lực giúp đỡ mọi người, lại không ra mặt ngay từ đầu, hại chết bạn trai tôi.”
Cô là người vì mạng mà đã từ bỏ bạn trai mình.
Cậu khó hiểu: “Không phải chính tay cô gϊếŧ à?”
Tự nhiên chơi đổ thừa.
Tóc xoăn cứng người, rồi trở nên điên cuồng: “Không cần biết! Đều là lỗi của các người! Tôi muốn gϊếŧ người yêu của anh!”
Quản gia: “Phiếu hoà, xin tiếp tục.”
Mũ đen lại là người quyết định.
Hắn kéo thấp mũ xuống, bình tĩnh nói: “Tôi...” Hắn tạm dừng, nhìn về phía cô gái: “Theo ý cô ta.”
Hắn cũng không phải người lương thiện.
Đêm đầu tiên không gϊếŧ người chỉ để thu thập thông tin, đêm thứ hai không có chuyện lãng phí. Trong mắt hắn, Chu Văn Ngạn là một đối thủ đáng gờm, có thể nhân lúc này loại bỏ thì dại gì không làm.
Thẩm Đông Thanh biến sắc, hiếm khi tỏ vẻ căng thẳng.
Buổi tối kết thúc.
Quản gia cất giọng hùng hồn: “Tối nay là một đêm mưa máu, thanh đao của kẻ hành quyết đã hạ xuống, người chết là...”
Cậu muốn nhắc nhở Chu Văn Ngạn, nhưng cho dù làm cách nào cũng không thể nói. Cảm xúc nghẹn trong l*иg ngực không có chỗ xả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Văn Ngạn, chiếc nĩa trong tay bị cậu siết đến biến dạng.
Có vẻ anh nhận ra cậu đang nôn nóng, anh nghiêng đầu, cười trấn an, dùng khẩu hình miệng nói: ‘Đừng lo lắng.’
Thời gian quản gia im lặng quá dài.
Tóc xoăn thiếu kiên nhẫn, liên tục nhìn về phía quản gia.
Trong sự chờ đợi của cô, bà thở hổn hển lên tiếng: “Xin lỗi, độ khó của người chơi này quá cao, không thể chấp hành.”
Tóc xoăn: ???
Có vụ này nữa? NPC nào lại không thể gϊếŧ người?
Cô thiếu chút nữa là nói hết tiếng lòng, may mắn kiềm chế được, cả khuôn mặt giận đến mức trắng bệch.
Quản gia cũng chịu.
Ai ngờ lại có vụ này? Ảo ma Canada quá mà.
“Tối nay sẽ được reset, mong kẻ hành quyết lựa chọn lần nữa.”
Tóc xoăn gấp gáp hỏi: “Không chấp hành được nghĩa là gì?”
Quản gia vốn cảm thấy rất nhục nhã, lại còn bị chất vấn như vậy nên càng thêm khó chịu: “Bởi vì cô quá yếu so với anh ta, xác suất thành công cực thấp, không thể chấp hành.”
Cô chỉ vào mình: “Tôi?”
Quản gia: “Không phải cô muốn gϊếŧ anh ta à? Vậy tất nhiên sẽ mô phỏng theo sức mạnh của cô để thực hiện rồi.”
Tiếc là trứng chọi đá.
Cô chỉ qua phía mũ đen: “Còn thêm sức mạnh của một người nữa mà?”
Quản lắc đầu: “Vẫn không thấm vào đâu, chỉ có cậu ấy mới có thể gϊếŧ được anh ta.” Bà chỉ Thẩm Đông Thanh.
Cậu bình tĩnh nói: “Tôi nói rồi, tôi yêu hoà bình.”
Tóc xoăn thẫn thờ ngồi trên ghế.
Mũ đen mở miệng: “Nếu không gϊếŧ người thì không thể kết thúc trò chơi này.”
Cậu mỉm cười, lộ chiếc má lún: “Gϊếŧ chứ, có đối tượng rồi.”
Cậu đảo tròng mắt, nhìn tóc xoăn: “Tôi gϊếŧ cô ta.”
Giọng cô cất cao: “Tôi cũng là kẻ hành quyết.”
Thẩm Đông Thanh: “Không có luật nào nói không được tàn sát nội bộ.”
Cậu không thích hại người.
Nhưng nếu dám đυ.ng tới vảy ngược của cậu thì tiễn vong.
Quản gia tán thành: “Đúng vậy, mọi người có thể gϊếŧ lẫn nhau.”
Tóc xoăn run rẩy: “Vậy tôi cũng chọn cậu ta!”
Nội chiến rồi.
Quản gia thoả mãn đứng nhìn: “Phiếu hoà.”
Vấn đề tiếp tục rơi lên đầu mũ đen.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺