Thẩm Đông Thanh quay chìa khóa, phát ra tiếng leng keng.
“Không biết lái hả?”
Quỷ tài xế: “Biết...”
Nếu không biết thì hắn đi đổi tên là vừa.
Cậu nhét chìa vô tay hắn, lưu loát mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Mãi cho đến khi ngồi vào ghế lái, quỷ tài xế mới bừng tỉnh - khoan, mình đang đi tìm người thế mạng sao chuyển qua làm Grab luôn rồi?
Hắn hoang mang, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu.
Máu tươi tung toé, đến bản thân cũng thấy hết hồn.
Hắn phải bỏ công bỏ sức để đi học make up mới được như thế này, nhìn vẫn xuất sắc lắm mà?
Quỷ tài xế nắm vô lăng, quyết định thử lại lần nữa.
Răng rắc ––
Đầu của hắn bẻ thành góc 90°, nhìn về người đang ngồi trên ghế phụ, làm ra biểu cảm kinh dị. Chỉ là đối phương đang chăm chú nhìn di động, hơi sức đâu để ý hắn.
Càng làm càng thấy tự nhục là sao ta?
Quỷ tài xế muốn khóc rồi.
May mắn là, cậu cuối cùng cũng chậm rãi nâng đầu lên.
Chỉ là vẫn không hề có bất kỳ tia sợ hãi nào, còn thắc mắc hỏi một câu: “Sao còn chưa nổ máy?”
Quỷ tài xế uỷ khuất xoay đầu về chỗ cũ, cắm chìa khóa vô ổ, khởi động xe.
“Cho tớ cái địa chỉ.”
Thẩm Đông Thanh ‘A’ một tiếng.
Cậu bất chợt bị quăng vô phó bản này, cái gì cũng không biết, mở mắt ra là thấy đang trên xe, đi đâu giờ?
Cậu lục cái túi mới nhặt được lúc xuống xe.
“Tới đây trước.”
Quỷ tài xế đọc lướt qua.
Đây là một khu nhà trọ, có phần hơi quen quen, hình như hắn biết nơi này. Quỷ tài xế nghĩ ngợi một hồi, nhớ lại ký ức khi còn sống.
“Khu đó xui lắm.” Hắn giả vờ âm u nói: “Cậu muốn đến thật hả? Nơi đó mỗi năm chết hơn chục người, nghe nói do sai phong thuỷ, linh hồn trong đó đến bây giờ vẫn chưa được siêu sinh.”
Hắn còn rùng mình một cái: “Tớ từng lái ngang qua chỗ đó rồi, nhìn một cái là biết tà ma, làm tớ chết khϊếp.”
Thẩm Đông Thanh kỳ lạ nhìn hắn.
Quỷ tài xế trước khi chết tất nhiên là một tài xế, hiện tại vẫn còn mắc bệnh nghề nghiệp nên bà tám đủ thứ với hành khách.
“Tớ chỉ đậu sương sương bên ngoài thôi còn cậu tự đi vào nhé. Nửa đêm nửa hôm tớ sợ lắm không lái vào đâu, lỡ gặp quỷ là tớ xỉu ngang đấy.”
Cậu tốt bụng nhắc nhở: “Ông cùng tụi nó không phải đồng loại à?”
Ừ nhỉ, suýt nữa quên...
⁻⁻⁻⁻⁻
Quỷ tài xế có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, lái rất chắc tay, coi như là thổ địa chỗ này, xe con phóng nhanh trên đường vắng.
Tuy rằng đã muộn nhưng thành phố vẫn luôn sáng đèn.
Chỉ là xung quanh đều vắng hoe.
Quỷ tài xế lái thẳng một đường, khi đến một góc ngã tư chờ đèn xanh, đột nhiên thấy một bóng đen ngồi xổm dưới cột đèn giao thông, trước mặt đặt một chậu than như đang đốt cái gì, phát ra âm thanh lách tách.
Quỷ tài xế la lên: “Quỷ kìa!”
Hắn lại quên rằng mình với người ta khác gì nhau.
Cho dù rất hoảng loạn, quỷ tài xế vẫn rất tuân thủ luật giao thông, đèn vừa chuyển xanh hắn liền đạp chân ga chạy mất dép, đến ngã tư tiếp theo mới ngừng lại.
Quỷ tài xế thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ gõ.
Cốc cốc ––
Hắn quay qua nhìn, nhìn thấy một bà lão mặt đầy nếp nhăn, tóc búi cao đứng đó.
Bà lão: “Có thể chở bà đi một đoạn không?”
Quỷ tài xế trả lời quyết đoán: “Không thể.”
Sau đó nẹt bô chạy tiếp.
Bà lão đã biến mất, nhưng hàng ghế sau lại truyền đến tiếng động lạ.
“Ui cha, đúng là người trẻ tuổi, lúc nào cũng hấp tấp bộp chộp như thế...”
Bà lão khoanh chân ngồi ở ghế sau, đèn đường hắt qua khung cửa sổ, làm rõ bộ đồ đang mặc trên người bà, là áo liệm. Sắc mặt bà đột nhiên trầm xuống: “Nếu đã như thế, các cháu xuống chơi chung với bà nhé.”
Bà vừa nói xong, hai cánh tay khô quắt trải đầy những vết đồi mồi, mang theo xúc cảm lạnh như băng hướng tới mấy người ngồi đằng trước.
Chỉ là còn chưa đυ.ng tới, họ liền đồng thời nghiêng người né tránh, lộ rõ bộ dáng.
Một cậu thanh niên lớn lên nhìn rất tuấn tú, chắc chắn là người, chưa đủ đô làm quỷ phải sợ; còn tài xế kế bên nhìn mà muốn trụy tim, cả người máu tươi đầm đìa, da của nửa bên mặt đều bị lột xuống.
Bà lão cho rằng ghế trước là hai cậu trai chưa trải sự đời, tuỳ tiện hù dọa liền chết, không chuẩn bị tâm lý bất ngờ đối mặt với quỷ tài xế.
Bà tuổi đã lớn, lúc đó do lên cơn đau tim mà qua đời, bây giờ gặp cảnh tượng như vậy muốn qua đời đợt hai.
Xui cho bà, Thẩm Đông Thanh không có gì gọi là kính già yêu trẻ, quay ra đằng sau túm bà lão lôi lên phía trước.
Cậu nhẹ nhàng như đang xách một cái bọc ni lông, mở cửa sổ chuẩn bị ném bà ta ra ngoài.
Nhìn hình ảnh này, quỷ tài xế đổ mồ hôi lạnh.
Ông bà độ, nãy mà mình dám manh động thì giờ nát chắc.
Nghe thấy tiếng bà lão van khóc xin tha, quỷ tài xế yên lặng run lẩy bẩy, quay đầu chuyên tâm lái xe.
Thẩm Đông Thanh còn chưa quăng xong thứ vướng víu này, liền thấy bà ta biến thành một lá bài.
[Tên: Bà lão ở ngã tư đường.
Năng lực: Trong đêm khuya sẽ lang thang các góc ngã tư, có thể đột nhiên xuất hiện trên một chiếc xe bất kỳ, đòi mạng người bên trong.
Khuyết điểm: Bà lão đã lớn tuổi rồi, trái tim không còn khoẻ, xin đừng hù dọa].
Thẩm Đông Thanh nhìn qua nhìn lại, phía trên chỉ có vài dòng giới thiệu ngắn ngủi như vậy. Cậu không biết nó có tác dụng gì, tạm thời nhét vào túi.
Phó bản Truyền thuyết đô thị là một ổ quỷ quái, bà lão này là một trong số đó.
Nhưng...
Cậu cầm điện thoại ngẫm nghĩ, quỷ gì đâu mà yếu quá.
Đúng là khiến người ta mất mặt, không, quỷ mới đúng!
⁻⁻⁻⁻⁻
Quỷ tài xế phanh xe lại, biểu diễn một màn đậu xe ngầu đét, tới nơi rồi.
Thẩm Đông Thanh xuống xe.
Trước mặt là một toà chung cư, từ bên ngoài không thể thấy được gì bên trong, cả khu gần như đều tắt đèn, chỉ có vài căn phòng le lói, giống quái vật đang chờ chực con mồi.
Quỷ tài xế cũng đi xuống, chà xát hai bàn tay: “Bạn hiền à, tới nơi rồi hay là tớ đi nhé?”
Thẩm Đông Thanh đeo ba lô, đang muốn bước vào trong, nghe hắn nói vậy liền ngừng chân, quay đầu nhìn hắn.
Quỷ tài xế nuốt nước miếng.
Này thì hù dọa người khác, này thì tìm người thế mạng. Giờ bị nghiệp quật, cho chừa.
Cầu mong vị đại ca này không tính toán chuyện cũ, đem hắn đánh hồn phi phách tán.
Quỷ tài xế thấp thỏm chờ đợi, thế nhưng thứ chờ được là một xấp tiền giấy.
“A?”
Thẩm Đông Thanh nói: “Phí lái xe, ông đi được rồi.”
Nói xong cậu bước vào chung cư.
Quỷ tài xế cầm xấp tiền, bỗng dưng muốn khóc.
Mình muốn lấy mạng người ta, người ta không hề tính toán với mình, còn cho mình tiền, đúng là, đúng là người tốt!
Quỷ tài xế siết chặt tay.
Từ rầy về sau phải tu tâm dưỡng tính, phấn đấu trở thành thanh niên tốt cho xã hội... À không, quỷ tốt!
⁻⁻⁻⁻⁻
Thẩm Đông Thanh nhìn địa chỉ trên danh thϊếp đi đến.
“Tầng 18 phòng 1804...”
Kính koong ––
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Cậu ngước mắt nhìn lên, bên ngoài là một hành lang thật dài, hai bên là những dãy phòng khép chặt, phía xa xa bị bóng tối nhấn chìm, chỉ còn ba chữ lập loè: Lối thoát hiểm.
Cửa phòng ở chỗ này khá kỳ quái, sơn màu đen khảm trên tường màu trắng, nhìn như cái nắp quan tài.
Thẩm Đông Thanh từ trong cái túi nhặt được ban nãy tìm được chìa khóa, đứng trước phòng 1804 tra thử, vừa khít.
Cậu đẩy cửa ra.
Bên trong gồm có một phòng khách và ba căn phòng khác, cách bài trí rập khuôn không có gì nổi trội.
Cậu ném ba lô lên sô pha, rồi nằm xuống.
Sô pha mềm mụp, đem cơ thể nhấn chìm làm cậu cảm thấy rất thoải mái, nheo nheo mắt.
Thẩm Đông Thanh móc điện thoại ra, mở khoá màn hình.
Cuối cùng cũng tìm được một phó bản có điện có mạng, cậu mở cờ trong bụng, chơi tiếp trò đấu địa chủ.
“Gọi anh là địa chủ!”
“Ba điểm!”
Trong tiếng trò chơi rộn rã, ma bóng núp dưới sô pha không biết có nên ra tay hay không.
Ví dụ nhạc nền ngoài kia đang ‘Thần Tài tới’, cái nó bước ra, thấy cứ sai sai kiểu gì!
Nó thò tay ra rồi lại rút vào, mấy bận như vậy cuối cùng quyết định tới luôn.
Thẩm Đông Thanh bật mode nghiện game, không hề biết dưới sô pha có một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, muốn kéo cậu vào trong bóng tối.
Ma bóng do dự, trong âm thanh ‘Bùm bùm chéo chéo’ kiên định chộp tới con mồi.
Nhanh, còn một chút nữa...
Ma bóng nín thở, khi sắp chạm tới đối phương thì Thẩm Đông Thanh lật người, thay đổi tư thế nằm, kéo dài khoảng cách của nó.
Ma bóng: Đợi chờ là hạnh phúc.
Nó trở về vị trí.
Người nằm trên sô pha cuối cùng cũng ngừng chơi game, nó vừa tính thở phào thì lại nghe thấy âm thanh kỳ quái - lần này không phải nhạc game, mà là đang xem video hài.
Ma bóng: .....
Tui khổ quá mà.
Mấy người tới trước ai cũng đều yếu bóng vía, sợ đến độ không dám ngủ, cũng nhờ đó mà nó dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên có người đến đây nếu không chơi game, thì chính là coi video hài hước.
Nhạc nền lần này còn tươi hơn ban nãy.
Nó bất chấp rồi, tối hôm nay một trong hai ta phải có người ngã xuống, nhạc nền có thế nào nó đều ra tay.
Ma bóng tiếp tục hành động.
Chỉ là lần này cũng không thành công, bởi vì có ai đó gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn nó.
Đêm hôm khuya khoắt, ai tới vậy cà?
Thẩm Đông Thanh cầm điện thoại, bước xuống sô pha ra mở cửa.
Ma bóng gấp gáp.
Bên ngoài cũng không phải người.
Phải biết rằng chỗ này lâu lắm mới có khách, không thể để quỷ quái khác đoạt mất.
Ma bóng chui ra khỏi sô pha.
Nếu như nhìn từ bên ngoài sẽ thấy cái bóng của sô pha như bị kéo dài, biến thành bàn tay lao thẳng đến Thẩm Đông Thanh.
Nhưng chậm một bước, cậu đã mở cửa ra rồi.
Bên ngoài là một chú lùn, trên tay hắn xách một cây lưỡi hái, nhìn cậu cười, lộ ra hàm răng bén nhọn.
Đôi mắt đỏ sậm mở to như đang hỏi, sợ chưa cưng?
Thẩm Đông Thanh mệt mỏi ngáp một cái, thanh âm khàn khàn: “Có gì không?”
Chú lùn nhếch miệng cười: “Cho tôi mượn tánh mạng của cậu dùng một chút nhé.”
Cậu liếc mắt xem thường, bình tĩnh nói: “Không cho.”
Rồi khép cửa lại.
Nhưng còn chưa đóng hẳn, chú lùn liền chặn lại chen người vào, đôi mắt lăn tròn: “Không thì thôi, tao tự lấy...”
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺