Theo như trong ảnh, xung quanh nhà thờ là một biển hoa, hương hoa bao trùm cả thành phố bắt đầu từ đó.
Nói gì thì nói, xử lý chúng trước cái đã.
Ngô Gia đặt nghi vấn: “Lỡ sai thì sao?”
Nếu thiêu rụi mọi thứ xong không những không chấm dứt bệnh dịch, mà còn chọc giận trùm cuối là coi như bỏ.
Thẩm Đông Thanh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Vậy xin lỗi cha sứ một tiếng là xong.”
Ngô Gia: ?
Chu Văn Ngạn mỉm cười: “Cha sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”
Nếu lời nói bất lực, thì bạo lực lên ngôi.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi đến nhà thờ.
Cánh cửa bị Thẩm Đông Thanh tàn phá vẫn chưa được sửa chữa xong, xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy một cái là ra.
‘Kẽo kẹt’, không gian yên tĩnh vang lên âm thanh chói tai.
Trong nhà thờ không một bóng người, chỉ có một bức tượng thần đứng đó.
Chu Văn Ngạn phân phó: “Tìm xem có cánh cửa nào đặc biệt không.”
Ngô Gia vòng qua bức tượng, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt ớn lạnh từ trên cao nhìn xuống làm y lạnh đến mức như có ai đó xả một xô nước đá lên đầu.
Trải qua nhiều phó bản, y đã trải qua biết bao màn hù dọa từ rẻ tiền đến cao cấp, quá quen rồi, y kiềm chế không nhìn lên trên, nhỏ giọng nói với Thẩm Đông Thanh bên cạnh: “Cậu xem thử phía trên có gì lạ không?”
Cậu ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt.
“Nó đang nhìn anh.” Thẩm Đông Thanh nói.
Ngô Gia đổ mồ hôi hột: “Nó là cái gì?”
“Bức tượng đó, hình như nó là vật sống.” Cậu lập tức tiếp thu chuyện này, cùng tượng thần chào hỏi rồi quay lại nhìn y: “Anh không chào một tiếng à?”
Ngô Gia cười gượng: “Thôi.”
Nhưng may mắn từ đó về sau y không còn thấy lạnh nữa.
Ngô Gia sợ đúng trúng thứ bậy bạ, vội vàng đi tìm cửa, cuối cùng phát hiện nó nằm ngay sau lưng bức tượng.
Y đẩy ra.
Tưởng không dễ mà dễ không tưởng.
“Không biết cha sứ có đó không.” Ngô Gia lo lắng.
Y cảm thấy cha sứ cứ đáng sợ sao sao.
Chu Văn Ngạn đi vào, ném một câu: “Không thì tìm tiếp.”
Ngô Gia vì cha sứ mà hát khúc cầu siêu.
Vừa đi vào trong mùi hoa nồng đậm liền xông lên não, nghe mà buồn nôn.
Phía trước mặt rộng như một cánh đồng hoa, từng đoá từng đoá đua nhau khoe sắc, nếu không tính đến mùi hương thì đúng là nơi phong cảnh hữu tình.
Khi đến gần chúng, hai cái má Thẩm Đông Thanh bắt đầu hơi ngứa.
Cậu vươn tay gãi, nhưng xúc cảm không phải làn da mềm mại mà là một nhúm râu, chạm má bên này rồi má bên kia, đám râu trên mặt lắc lư trong gió.
Chu Văn Ngạn cũng vậy.
Xem ra ở Thành phố Dịch Bệnh càng lâu, thì dần dần cơ thể sẽ biến đổi thành động vật.
Nói lên sức lây lan mãnh liệt của căn bệnh này.
Anh nhìn biển hoa: “Đốt hết.”
Ngô Gia hỏi lại: “Bằng cách nào?”
Chu Văn Ngạn: “Bằng cái đầu.”
Ngô Gia còn đang mờ mịt, Thẩm Đông Thanh liền trả lời: “Tất nhiên là dùng lửa rồi.” Sau đó còn kỳ quái liếc qua Ngô Gia, giống như đang nói: Còn thua cả học sinh lớp năm.
Chuyên gia bị xem thường - Ngô Gia: .....
Y đương nhiên biết dùng lửa, nhưng chỗ này quá to để đốt theo phương pháp đơn thuần.
Chu Văn Ngạn: “Có mang bùa theo không?”
Y lúc này mới sực tỉnh.
Là một sưu tập gia, đặc biệt là trong khoảng bùa phép, tình thì y không có chứ bùa thì y không thiếu, đủ mọi thể loại, hiện tại lôi ra một bao không biết cái nào mồi lửa cái nào không.
Cho xin hai phút mò.
Chỉ là Ngô Gia còn chưa mò xong, từ nơi nào nhảy ra một người làm y giật mình.
Kính râm đã nấp một bên theo dõi bọn họ từ nãy giờ. Ba đánh một không chột cũng què, hắn không dám manh động.
Thấy họ muốn thiêu cháy cả nơi này, hắn nhịn không được phải ngăn cản lại.
Kính râm nhìn lướt qua ba người.
Cơ thể của họ đều bị thú hoá, chỉ khác giai đoạn, theo lời cha sứ thì năng lực của mỗi người sẽ càng ngày càng giảm theo quá trình này, cho đến khi hoàn toàn trở thành động vật.
Dân gian có câu: Ỷ mạnh hϊếp yếu!
Kỳ lạ là bọn họ không hề hoảng sợ, thậm chí bình tĩnh nhìn hắn, đặc biệt tên nai con đeo kính kia còn như đang thương hại hắn.
Cứ sai sai kiểu gì.
Tên tai mèo kia lên tiếng: “Bình tĩnh, đừng manh động.”
Phải vầy mới đúng chứ.
Kính râm an tâm lại: “Muốn sống thì biến, nếu không...”
Chu Văn Ngạn hứng thú nói: “Nếu không thì sao?”
Kính râm âm trầm uy hϊếp: “Các người đều phải bỏ mạng tại đây.”
Anh lắc đầu: “Doạ kiểu này xưa rồi Diễm.”
Kính râm: “Không tin?”
Hắn thấy tên tai thỏ bị hù run lên liền chộp lấy tay cậu.
Hắn cười lạnh: “Đừng nhúc nhích không tao xử nó...”
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy chú thỏ trắng yếu ớt trình diễn một màn Judo, nốc ao đối thủ.
Thẩm Đông Thanh cười cười nhìn kính râm, lộ ra răng nanh nhòn nhọn.
Ngô Gia xót không nỡ nhìn.
Chưa kịp định hình đã nằm một đống, kính râm hoảng hốt nghĩ lại, chẳng lẽ cái câu ‘Đừng manh động’ khi nãy không phải đang nói mình?
“Lần đầu tiên bị bắt làm con tin, tôi diễn thế nào?” Cậu khoe khoang dùng đôi mắt như thỏ con nhìn Chu Văn Ngạn, cầu vuốt ve cầu khen thưởng.
Anh xoa đầu cậu: “Đạt lắm.”
Thẩm Đông Thanh hơi buồn rầu: “Nhưng tôi vẫn chưa học được cách sợ hãi nữa.”
Chu Văn Ngạn: “Chuyện nhỏ, anh bảo anh ta làm cho em xem.”
Bị trở thành tài liệu học tập - kính râm linh cảm không lành, đang muốn giẫy giụa bò dậy đã bị đạp một phát không ngóc người lên nổi.
Anh dẫm lên vai hắn, chỉ xuống dưới đất nói: “Sợ hãi là đây.”
Cậu ngó một chút rồi ghét bỏ nói: “Thấy ghớm.”
Kính của hắn đã rơi từ lúc nào, lộ ra gương mặt bình thường phía sau, bây giờ còn bám đầy bùn đất, biểu cảm nhăn nhúm lại trông rất dị hợm.
Thẩm Đông Thanh miệng thì chê nhưng vẫn rất ham học hỏi, tiếc rằng dù có bắt chước thế nào cũng không làm được bộ mặt giống hắn.
Chu Văn Ngạn: “Không học được thì thôi, để anh xả nó.”
Nghe anh nói thế, kính râm gào lên biện minh: “Đừng, tôi bị ép buộc! Bình thường có cho mười lá gan tôi cũng không dám làm vậy!”
Trong phó bản gồm mười người chơi tất thảy.
Lúc trên đường đến Thành phố Dịch Bệnh, trong khi mọi người nghe thấy: [Phải chấm dứt bệnh truyền nhiễm mới có thể rời đi Thành phố Dịch Bệnh], thì thứ hắn nghe là: [Trở thành tay sai cho cha sứ, gieo rắc bệnh truyền nhiễm đến mỗi người chơi].
So với việc chấm dứt dịch bệnh, thì lây lan nó dễ hơn nhiều.
Mục đích của kính râm khi lập nhóm chính là có thể dễ dàng điều khiển người chơi theo ý mình.
Mọi chuyện diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Gần như cả đoàn người đều chạm vào hoa hy vọng, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa thì bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành động vật.
Nếu biển hoa kia bị thiêu cháy, nhiệm vụ của hắn liền thất bại nên liền ra tay ngăn cản.
Tiếc là, châu chấu đá xe.
Chu Văn Ngạn: “Chú cừu tội nghiệp...”
Kính râm: “Gì cơ?”
Anh châm chọc cười khẩy: “Nếu làm thế mà có thể rời đi, thì Lục Tiểu Trinh cũng không tồn tại.”
Quá rõ ràng, trong tốp người đến trước thì Lục Tiểu Trinh thuộc về phe phản diện.
Cô ta hại chết bạn đồng hành, cuối cùng cô độc ở lại một mình trong thành phố này, vĩnh không thể rời đi.
Kính râm cuối cùng cũng hiểu, mở to hai mắt không thốt nên lời.
Chính là bây giờ nói gì cũng vô dụng, không một lời trăn trối, cơ thể hắn mềm oặt rồi ngã xuống đất.
Một giọt máu dính lên tay Chu Văn Ngạn, anh không quan tâm lau đại lên áo kính râm.
Từ bi với kẻ thù chẳng khác nào tự sát, trong từ điển của anh không có hai chữ từ bi.
Ngô Gia cuối cùng cũng tìm thấy bùa lửa.
Y kẹp nó giữa hai ngón tay, vung đến giữa không trung, ngọn lửa bắt đầu bốc lên thiêu cháy mọi thứ. Biển hoa bây giờ đã hoá thành biển lửa.
Mùi khét bốc lên khiến người cay mũi.
Chu Văn Ngạn kéo tay Thẩm Đông Thanh: “Chạy.”
Hàng hệ thống là hàng chất lượng cao, không qua bao lâu ngọn lửa như một con mãnh thú tham lam nuốt trọn con mồi.
Họ chạy ra ngoài nhà thờ, sau lưng bây giờ chỉ là một màu đỏ chói, khói đen bốc lên nghi ngút.
Đem tất cả hoa hy vọng nhấn chìm.
Chu Văn Ngạn dừng chân.
Ánh lửa rực sáng bầu trời.
Trong đôi mắt anh là hình ảnh phản chiếu của khung cảnh này, cùng với bóng hình của Thẩm Đông Thanh.
Cậu cũng quay sang nhìn anh.
Hủy diệt là nghệ thuật của ác ma, tráng lệ vô cùng.
Chu Văn Ngạn bỗng nhiên xúc động, định nói gì đó: “Em...”
Thẩm Đông Thanh chen ngang: “Tai của anh mất tiêu rồi, không chơi được nữa.”
Anh cười bất đắc dĩ.
Không khí cứ thế mà bị phá hủy.
Nhưng anh quen rồi.
“Khụ khụ...”
Ngô Gia che mũi, đôi mắt bị khói hun đến rát lên, lên tiếng nhắc nhở cặp tình nhân bên cạnh: “Kết thúc rồi ư?”
Chu Văn Ngạn xoay người: “Chưa đâu.”
Mùi hoa tan đi.
Động vật trên đường phố được tháo gỡ xiềng xích, trở về nguyên bản.
Từng đoàn thây ma hiện ra, bọn chúng khom người, tứ chi chấm đất, mớ thịt nát trên người rơi xuống đất, cơ thể bị phân huỷ đến tận xương.
Không còn hương hoa, khắp nơi bị thay thế bởi một mùi hôi thối.
Đây mới là bộ mặt thật của Thành phố Dịch Bệnh.
Theo như lời cha sứ, hoa hy vọng mang đến cho nơi này cuộc sống mới.
Đó chỉ là chiếc mặt nạ hoàn mỹ.
Bệnh truyền nhiễm chưa từng biến mất, mà chỉ thay đổi từ hình dạng này sang hình dạng khác mà thôi.
Ngô Gia phải thốt lên: “Rồi xong, tới công chiện...”
Thẩm Đông Thanh cảm thấy may mắn nói: “Hên là chưa nựng tụi nó.”
Ngô Gia đột nhiên sực nhớ hỏi: “Hoa hy vọng không phải là nguồn bệnh à? Chúng ta đã đốt hết rồi mà sao vẫn còn thây ma?”
Chu Văn Ngạn ngước mắt: “Đúng vậy, nhưng một thứ đã bị thay đổi, sao còn có thể như lúc ban đầu?”
Ngọn lửa dần lắng xuống.
Trên mặt đất bây giờ chỉ còn lại tro tàn.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng sắc lạnh soi tỏ nhân gian, lộ ra ba gương mặt tái nhợt trắng xanh, biểu tình cứng ngắc của họ
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺