Người trong phòng liền xông ra ngoài.
Nhưng vẫn không kịp, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen xẹt qua.
Chỉ còn lại hai người.
Đầu đinh sợ đến mức tê liệt ngã ngồi xuống, tóc hai chùm che kín miệng, người vừa thét lên kia chính là cô.
Blueberry nhíu mày: “Đã có chuyện gì?”
Hắn lắp bắp: “Khi nãy... Có người sói nhảy, nhảy đến, đem người gầy bắt đi.”
Cô nói: “Đuổi theo xem thế nào.”
Đầu đinh kiên quyết phản đối ý kiến của cô.
Mọi người ở đây không quen cũng chả thân, làm gì có cái định nghĩa xả thân cứu người. Nếu là trong các phó bản khác, tất cả đều ngầm hiểu chứ không nói ra, người này bị ngu à?
Hắn mắng thầm trong lòng: ‘Đúng là đàn bà, chẳng được tích sự gì.’
Nhưng hắn không thể hiện ra mặt, hoà hoãn nói: “Ý kiến của người khác như thế nào, cô hỏi thử...” Hắn nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.
Cậu lộ ra bản tính tò mò: “Người sói? Trông như thế nào?”
Cậu sống lâu như vậy, cũng được xem như là đồ cổ rồi, nhưng chưa bao giờ biết mặt mũi của người sói ra sao cả!
Đầu đinh miêu tả sơ sơ hình dáng của người sói.
Lông rậm rạp phủ khắp cơ thể, khuôn mặt không giống người mà là một cái đầu sói, còn có vuốt sắc và răng nanh.
Không nghĩ Thẩm Đông Thanh không sợ, ngược lại còn cực kỳ hứng thú: “Chúng ta đi xem xem.”
Đầu đinh sắc mặt cứng đờ: “Việc quan trọng bây giờ chính là tìm được chìa khóa.”
Người sói chỉ trông qua là biết khó chơi, hắn chưa muốn đi nạp mạng.
Cậu chẳng thèm nhìn hắn, ôm một bụng hiếu kỳ bay thẳng đến địa phương người sói vừa lướt qua khi nãy.
Phương Kỳ liếc đầu đinh một cái: “Không đi thì biến.”
Hắn muốn mượn sức của những người khác, nói với tóc hai chùm: “Tôi nghĩ mình...”
Cô làm lơ hắn, theo sát Blueberry.
Đầu đinh cắn chặt răng, không có cách nào chỉ có thể tiếp tục đi.
Hắn an ủi chính mình: ‘Nếu có chuyện gì thì cứ chạy đi là được.’
⁻⁻⁻⁻⁻
Người sói mang theo người gầy biến mất ở cuối hành lang.
Mọi người đuổi theo, hai bên vách đều là phòng bệnh, có thể để tránh bạo động, cửa phòng đều dùng sắt thép lắp rất chặt chẽ, so với bệnh viện thì càng giống nhà tù hơn.
Cuối hành lang đèn không chiếu đến, cứ tối mịch âm u.
Đẩy cửa ra, phía sau không phải phòng, mà là một bức tường, trên mặt là những dòng chữ bằng máu nhoe nhoét.
Blueberry cầm đèn pin rọi qua, nhỏ giọng đọc nội dung trên đó: “Không thể chạy thoát; viện trưởng là ma quỷ; chết, chết, thi thể, đồ ăn...”
Cô vừa đọc xong liền dựng hết tóc gáy, cô rùng mình một cái.
Thẩm Đông Thanh gõ gõ vách tường, tiếng đυ.c.
“Không phải nơi này.”
Cậu quay đầu lại, nhìn về phòng bệnh hai bên hành lang: “Là ở một trong các căn phòng đó.”
Đầu đinh nói thầm: “Ai biết trong đó sẽ có cái quái gì.”
Tóc hai chùm đẩy cửa nhưng không xi nhê: “Bị khoá trái rồi.”
Thẩm Đông Thanh: “Tránh ra.”
Mọi người lùi về sau, cậu trực tiếp đá cửa.
Ầm ––
Hành lang vang lên tiếng động kinh thiên động địa, đánh thức các quái vật đang ngủ say, trong các phòng bệnh phát ra âm thanh quái vật gào rống hết đợt này đến đợt khác.
Như đang muốn phá cửa mà ra.
Đầu đinh nhịn không được nói: “Mày định gϊếŧ tụi này à!”
Nhưng những tiếng rống đã át đi lời nói của hắn.
May mắn các âm thanh khủng bố đó chỉ kêu gào trong chốc lát, hành lang nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Đông Thanh đứng yên, nhìn về phía cửa sắt trước mặt, chỉ thấy bên trên xuất hiện một cái lõm thật sâu, lắc lư một chút rồi mở hé ra.
Điều cậu nhìn thấy đầu tiên là người gầy đang ngồi phía trong góc.
Trên mặt hắn hoảng sợ, cơ thể phủ những vết thương gây ra bởi móng vuốt: “Ưm ưm ––”
Một tiếng gầm gừ vang lên, kèm với đó là một cái bóng đen lao vυ't về phía cửa.
Blueberry thốt lên: “Cẩn thận!”
Vuốt sói sắc bén nhắm thẳng yết hầu của cậu, không cần dùng sức cũng có thể nhẹ nhàng khiến đầu thân chia lìa.
Những người khác không đành lòng xem tiếp, nhắm chặt mắt lại.
Ngay khoảnh khắc bóng đen lao ra thì đầu đinh đã nhanh chân chạy mất hút.
Dưới tác động của adrenalin, tốc độ của hắn còn muốn hơn cả người sói, trong chớp mắt đã rời khỏi hành lang tầng hai, an toàn về lại tầng một.
Đầu đinh thở hổn hển, điều đầu tiên mà hắn cảm nhận sau khi sống sót qua tai nạn chính là vui sướиɠ khi người gặp hoạ.
“Này thì chơi ngông. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.”
Hắn cảm thấy tiếc cho những người còn lại, cuối cùng nghĩ đến, hai con đàn bà đó đều thấy chướng mắt hắn, có sống cũng vô dụng. Gặp gỡ một đám đồng đội ngu đần, phải sử dụng đến vật bảo mệnh rồi.
Muốn sử dụng nó cần có điều kiện, cần phải đến cổng lớn của viện tâm thần này.
Boss lầu một đã được giải quyết cho nên hắn rất ỷ y, nghênh ngang bước ra ngoài.
Chỉ là chưa được vài bước liền thấy một bóng người âm u đi tới, hắn bắt đầu căng thẳng, nhưng sau khi thấy đó là Rìu Nhỏ thì an tâm lại.
Bởi vì nhìn thấy Rìu Y Tá dễ dàng bị thu phục lần trước, đầu đinh cũng chẳng xem cô là thứ gì lợi hại, trực tiếp lướt qua, không hề chú ý đến cây rìu trong tay cô.
Rìu Y Tâ nắm rìu, nhìn đầu đinh, nở nụ cười hưng phấn ghê rợn.
“A ––”
Rìu rơi xuống, máu văng tung toé.
Đầu đinh ngã trên mặt đất, đồ vật hắn cầm trong tay rơi xuống, lăn tròn rồi dừng lại trong góc.
“Chít chít ––”
Một con chuột biến dị chạy đến, ngậm thứ đó lên rồi nhanh nhẹn lẩn vào bóng đêm.
Nó men theo ống dẫn nước, rời đi khu chữa trị tới một toà cao ốc. Chạy đến ống thông gió rồi nhảy xuống một căn phòng bao phủ bởi bốn bức tường màu trắng.
Nó nhả đồ vật xuống, cẩn thận đẩy đến một nơi.
Phía đó có người khoác trên người chiếc áo blouse màu trắng, đang ngồi trên ghế, dáng người cao lớn, hai chân bắt chéo gác trên bàn. Người đó nhặt lên thứ con chuột kia đem đến, thưởng thức một chút rồi nhìn lại về phía màn hình.
Có tổng cộng sáu cái màn hình, mà trên đó đang chiếu hình ảnh của đám người Thẩm Đông Thanh.
⁻⁻⁻⁻⁻
“A ––”
Tóc hai chùm nhắm chặt hai mắt.
Nhưng cảnh tượng đẫm máu không hề phát sinh.
Người sói còn chưa kịp hạ vuốt xuống, đã bị Thẩm Đông Thanh giữ chặt.
“Chào cậu sói.” Cậu mân mê cái vuốt bông xù, vui vẻ nheo mắt, bắt tay: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp người sói, trông cậu thật đáng yêu.”
Blueberry và tóc hai chùm hé mắt.
Nhìn thấy người sói cao hai mét, con ngươi dựng đứng mang đặc trưng của dã thú, ngũ quan quái dị cùng với hàm răng dính đầy thịt nát còn đang rỏ máu, hai người cảm thấy câm lặng.
Chắc... Đáng yêu?
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺