Thành thị dành riêng cho các người chơi cũng không khác gì thành thị bình thường.
Quảng trường, nhà cửa, ẩm thực cái gì cũng có.
Nhưng từ nét mặt nếu không phải sợ hãi thì cũng là chết lặng của người đi đường thì có thể thấy nó không hề như bề ngoài.
Trong một tiệm cà phê.
Cậu tò mò nhìn chất lỏng đen tuyền trong ly, ném thử một muỗng.
“Đắng quá đi à.” Cậu cau mày, thè lưỡi.
Chu Văn Ngạn ngồi đối diện thêm vào ly vài viên đường: “Thử lại xem.”
Thẩm Đông Thanh nửa tin nửa ngờ húp lại một miếng.
Bớt đắng hơn thật, không khó uống như ban đầu. Chỉ là vẫn không phải gu của cậu, ghét bỏ đẩy ly sang chỗ khác.
Anh gọi phục vụ: “Cho tôi một ly Coca.”
Quả nhiên, cậu cực kỳ thích mấy thứ như đồ uống có ga, cho thêm vài cục đá, lạnh lạnh ngọt ngọt thật thoải mái.
Lúc Thẩm Đông Thanh đang uống Coca, Chu Văn Ngạn mở miệng: “Trong lần đầu gặp nhau, tôi đã muốn hỏi em câu này...”
Anh châm chước từ ngữ, hỏi: “Có phải chúng ta từng quen biết hay không?”
Vào lần đầu tiên thấy cậu, anh liền cảm thấy cậu có gì đó thân thuộc lạ kỳ, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu, suy tư một lát: “Tôi cũng không nhớ nữa.”
Cậu sống lang bạt vất vưởng rất lâu, lúc tỉnh lúc mê, không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng nếu so sánh tuổi tác giữa hai người thì có thể chắc chắn họ chưa từng gặp nhau.
“Không có.” Cậu khẳng định nói.
Chu Văn Ngạn nghe như vậy, cũng không nói tiếp.
Có một cô gái ngồi gần đó nghe bọn họ nói chuyện, cười khúc khích nhìn sang: “Giờ là thời đại nào rồi, cũng có người bắt chuyện kiểu này ư?”
Cô nâng ly với anh: “Thích thì nhanh chóng theo đuổi người ta đi.”
Sau sự kiện này, Chu Văn Ngạn cũng dời đề tài.
“Em có muốn liên kết với tôi không?”
Thẩm Đông Thanh: “Liên kết?”
Anh giải thích: “Có nghĩa là từ nay về sau chúng ta sẽ không tách rời.”
Thẩm Đông Thanh nghĩ nghĩ: “Có thể.”
Cậu rất thích chơi chung với anh.
Nhưng có một điểm trừ, mỗi lần đứng gần anh, cậu đều phải kiềm chế không lao lên cắn người.
Nếu như đến một phó bản không lo ăn uống thì không sao, nhưng nếu lấy đói khát làm chủ đề cậu sợ mình nhịn không được. Tuy nhiên... Dùng làm lương thực dự trữ cũng không tệ.
Chu Văn Ngạn không biết vì sao ánh mắt của Thẩm Đông Thanh nhìn anh có phần... Nồng cháy?
Anh bỏ qua cảm xúc khác thường này, nói đến một vài quy tắc trong trò chơi: “Sau khi vượt qua một phó bản thì sẽ có một thời gian thư giãn, cấp bậc càng cao thời gian nghỉ phép càng dài, ví dụ chúng ta vừa chơi xong phó bản cấp B, vậy sẽ có ba tháng tự do.”
Nếu như là người chơi bình thường nhận được tin tức này, dù ở trong mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhưng Thẩm Đông Thanh lại phản ứng ngược lại, vẻ mặt cậu rất uể oải: “Vậy không được đi chơi à?”
Cậu cảm thấy các phó bản rất vui, còn thú vị hơn cả trò chơi điện tử.
Nếu trong ba tháng chỉ nằm lỳ trong nhà thì chán chết đi được.
Đâu đó có tiếng dậm chân bức xúc của hệ thống.
Chu Văn Ngạn: “Nhưng thật ra có cách đặc biệt để vào trò chơi trước thời hạn.”
Người bình thường sẽ không ai đi tìm chết thế này.
Nhưng anh vẫn luôn tìm cách thoát khỏi Ác Mộng Vô Tận, thông qua cái xoay thời gian vào phó bản kiếm manh mối. Đối với anh, nghỉ ngơi là phí phạm thời gian.
“Cũng may là gần đây tôi tìm được một món đồ đặc thù.” Chu Văn Ngạn móc ra một thứ, đưa cho Thẩm Đông Thanh.
Cậu cúi đầu nhìn nó.
Đó là một quyển sổ khám bệnh, mặt giấy ố vàng, còn có vết máu đã khô lại, phía trên có dòng chữ đã bị mờ: Bệnh viện tâm thần Phúc Sơn.
⁻⁻⁻⁻⁻
[Chào mừng người chơi đến với bệnh viện tâm thần Phúc Sơn].
[Cậu là một bệnh nhân, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, dạo gần đây cậu cảm thấy trung tâm điều dưỡng này xảy ra những sự kiện rất kỳ lạ, khiến cậu rất khủng hoảng, sợ hãi, muốn thoát khỏi nơi này, không muốn ở lại thêm một phút giây nào hết. Bởi vì cậu biết, tử thần đang gõ cửa].
[Mong người chơi sống sót thoát khỏi bệnh viện tâm thần Phúc Sơn].
⁻⁻⁻⁻⁻
Rè rè ––
Một trận tạp âm vang ngay bên tai.
Phương Kỳ còn đang trong mộng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Đừng ồn ào.”
Nhưng âm thanh đó vẫn không dứt.
Y lăn người, che lỗ tai lại, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Đây không phải phòng của y!
Khi nhận ra việc này, Phương Kỳ lập tức bừng tỉnh, đập vào mắt là một hàng chữ to tướng được viết bằng máu.
Người viết có vẻ như rất hoảng loạn, chữ viết qua loa vô cùng, Phương Kỳ phải ngồi đánh vần từng chữ mới hiểu được – CẨN THẬN CƯA ĐIỆN!
Dấu chấm than như được người dồn rất nhiều sức để viết, máu tươi còn chưa khô lách tách chảy xuống, đọng lại trên sàn nhà.
Phương Kỳ giật mình, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Y đang ở trong một phòng chứa đồ khá chật, cách tấm pha lê đυ.c ngầu có thể thấy một người đàn ông cực kỳ đô con, trong tay hắn đang cầm một cái cưa điện.
Hắn đưa lưng về phía phòng chứa đồ, cưa điện rung động không ngừng, không biết đang cưa cái gì, nhưng có thể thấy chất lỏng màu đỏ tươi đang văng tung toé.
Phương Kỳ so sánh hình thể của hai người.
Dù có lấy cái đùi của y để so cũng không to bằng cái bắp tay của đại ca Cưa Điện, cơ hội thắng chắc chắn bằng 0.
Y đứng lên, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cẩn thận mò về phía cửa.
Cửa chưa được đóng kỹ, vẫn có một khe hở.
Phương Kỳ nhìn nó, chỉ cần lén lút vòng qua lưng của Cưa Điện là được.
Y nuốt nước miếng, đối diện với cơ hội trốn thoát y quyết không bỏ lỡ.
Phương Kỳ nhìn khe cửa, thả nhẹ hơi thở, nhanh chóng chạy đến cửa.
Nhanh...
Còn chút nữa thôi...
Đột nhiên lúc này, một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Cứu tôi!”
Ở trong góc có một cô gái đang bị trói, trên người nhuốm đầy máu tươi, có vẻ như là nạn nhân tiếp theo của Cưa Điện.
Hắn dừng động tác.
Quay đầu lại.
Cô gái vẫn còn kêu to: “Cầu xin anh, cứu tôi với!”
Phương Kỳ sắp khóc rồi.
Chị hai à, tui cứu chị ai cứu tui?
Tui còn không cứu nổi mình đây này.
Cưa Điện nhìn y, toét miệng cười, lộ ra hàm răng ố vàng, giống như ám chỉ: Lại thêm một đứa nữa.
Cơ thể y run như cái sàng, vội vàng lục lọi ba lô vật dụng tìm cách.
Nhưng bên trong toàn là những thứ dùng để đối phó với quỷ quái, còn Cưa Điện có vẻ là người, coi như không có đất dụng võ, có đem ra khè cỡ được hai giây cũng bị chém tan nát.
Thấy Cưa Điện đang dần áp sát mình, Phương Kỳ cũng bó tay, mới đi được nửa đường đã bị hắn chặn lại, giờ chỉ có nước chờ chết chứ không thoát nổi.
“Xin hãy cho tui một cái chết đẹp nhất...”
Bỗng nhiên Cưa Điện ngừng lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Y thấy vậy liền chộp thời cơ, chạy ra ngoài. Khi đi ngang qua Cưa Điện, thân thể hắn bỗng lắc lư rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Phương Kỳ theo bản năng mà nhìn thoáng qua.
Sai khi hắn ta ngã xuống, y mới phát hiện sau lưng hắn còn một người, chỉ bởi vì Cưa Điện quá to xác nên mới che lại bóng người đằng sau.
Thẩm Đông Thanh phủi tay, chào hỏi Phương Kỳ: “Khoẻ không?”
Chân y mềm nhũn, trực tiếp quỹ xuống: “Đùi, à không, anh hai, không, không đúng, bố ơi ––”
Thẩm Đông Thanh - không hiểu vì sao mình lại có thêm một đứa con trai: ?
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺