Mọi người ăn ý không nhắc đến vấn đề này.
Sau khi càn quét một bàn đồ ăn, đoàn người tính đi tìm kiếm manh mối trong lâu đài.
Nhưng vừa ra khỏi đại sảnh liền thấy quản gia đứng ở cửa.
Bà hơi cúi người: “Sắc trời đã tối, mong các vị tiểu thư đừng đi lung tung, nếu làm phiền đến Bá tước thì không hay. Nếu như muốn tham quan lâu đài xin hãy chờ đến khi trời sáng. Còn một việc nữa, xin đừng quên trà chiều lúc 3 giờ và buổi tiệc tối.”
Thông thường phó bản sẽ có vài điều không được phạm phải.
Theo lời quản gia thì đây chính là điều kiện tử vong: Không được rời khỏi phòng vào trời tối, buổi sáng thì được, không được bỏ lỡ trà chiều với tiệc tối.
Chỉ cần cẩn thận thì sẽ không mắc sai lầm.
Sau khi được NPC nhắc nhở, không ai muốn đâm đầu vào đường chết nên đều trở về phòng.
Chờ đến cánh cửa cuối cùng khép lại, tất cả nến trên tường như bị thổi tắt, chỉ còn lại ánh lửa phát ra từ chiếc l*иg đèn trên tay quản gia. Ngọn lửa lập loè chiếu đến gương mặt của bà, trông có phần vặn vẹo.
Hai mắt bà lạnh nhạt, đảo qua các cánh cửa, cuối cùng chọn một cái.
Hành lang vốn không có cửa sổ lại quét qua một cơn gió, đem nguồn sáng duy nhất dập tắt.
Quản gia như hoà làm một với bóng đêm, đứng yên tại chỗ, cũng không biết qua bao lâu, cho đến lúc bên ngoài vang lên tiếng chuông bà mới không tiếng động đi tới.
Cộc cộc ––
Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa.
⁻⁻⁻⁻⁻
Trước lạ sau quen.
Chu Văn Ngạn ngựa quen đường cũ nhảy qua ban công, đi vào phòng bên cạnh.
Thẩm Đông Thanh nằm trên giường, ánh lửa chiếu lên sườn mặt cậu phủ một tầng màu cam, làm người ta muốn đưa tay đến vuốt ve.
Bởi vì phó bản lấy bối cảnh cổ xưa, điện thoại của Thẩm Đông Thanh ở đây chẳng khác gì rác, cậu nằm ngốc trên giường, hai mắt lim dim sắp ngủ.
Chu Văn Ngạn thả nhẹ bước chân.
Thẩm Đông Thanh nghe được động tĩnh, mở mắt nhìn qua, giọng mũi có vẻ nghi hoặc: “Hửm?”
Sao lại nhảy cửa sổ qua đây?
Anh ngồi xuống mép giường, cũng không kiềm chế, đưa tay làm loạn trên đầu cậu.
Thấp giọng nói: “Bên ngoài có người.”
Quản gia vẫn luôn đứng bên ngoài.
Cho nên anh không yên tâm, qua đây nhìn xem.
Cậu nheo mắt, theo bản năng cọ cọ Chu Văn Ngạn.
Đầu bếp lâu đài tay nghề không tồi, làm cậu căng da bụng chùng da mắt. Hơn nữa được âm khí trên người anh bao bọc làm cậu càng thêm thoải mái, mắt híp lại như sợi chỉ.
Lúc này trên ban công truyền đến tiếng động.
Ngô Gia lấy lại trọng tâm, đối diện hai đôi mắt ở trong phòng.
“Xin lỗi làm phiền.” Y nhìn thấy tư thế của hai người, giơ tay lên: “Em lượn liền đây.”
Chu Văn Ngạn gọi y lại: “Ông tìm thấy cái gì?”
Y còn đang mặc váy, y vén tà lên lấy ra một cuốn sổ: “Một quyển nhật ký.”
Anh cầm lấy, đem nó đến ánh nến, lật ra đọc.
Trên mặt giấy ố vàng là từng hàng chữ thanh tú, quyển nhật ký này có vẻ thuộc về một trong các vị khách trước kia, nét chữ qua thời gian cũng nhoè đi không ít.
{Ngày × tháng ×,
Mình được Bá tước Carlisle mời tham gia mùa tế... Thật là quá may mắn, ai mà không biết ngài Bá tước là...}
{Ngày × tháng ×,
Thật tiếc vì Bá tước Carlisle cảm thấy không khoẻ nên không thể tham gia buổi tiệc tối ngày đầu tiên, quản gia nói, vào ngày bắt đầu mùa tế ngài chắn chắn sẽ đến, hy vọng ngày đó...}
{Ngày × tháng ×,
Các cô gái tham gia đều đột nhiên đổ bệnh, thân thể suy yếu, và còn sợ... đến nỗi họ không thể rời khỏi phòng, cứ như vậy không biết họ có thể có mặt vào ngày tổ chức mùa tế được không? Quản gia bảo rằng mình đừng lo lắng, nhưng mà mỗi ngày vào lúc nửa đêm...}
{Ngày × tháng ×,
Thân thể Bá tước đã khoẻ lên một chút, tối nay ngài mời mình đến..., mình phải chuẩn bị thật kỹ, cho Bá tước một ấn tượng tốt nhất...}
Nhật ký đến đây là hết.
Có thể thấy, chủ nhân của nó sau khi được Bá tước mời đi đã gặp bất trắc.
Khi Chu Văn Ngạn đọc nhật ký, Ngô Gia bên cạnh trộm đánh giá bọn họ.
Mặt y trông rất kỳ lạ.
Y đã quen biết anh từ lâu, cùng vượt qua bốn, năm cái phó bản nhưng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của anh.
Dựa vào thực lực của Chu Văn Ngạn, người muốn nhào vào lòng anh chỉ có hơn chứ không có thiếu, chỉ là anh chẳng hề quan tâm. Thậm chí nhiều người còn nghĩ anh có vấn đề về chuyện đó mới có thể thanh tâm quả dục như vậy.
Anh giống như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Người khác tìm sống sợ chết trong trò chơi, còn riêng anh vào những thời khắc sinh tử, vẫn rất ung dung tự tại, một chút cũng không ngại đối mặt với tử thần.
Nhưng bây giờ, ánh mắt anh nhu hoà như đong đầy mật ngọt.
Chẳng lẽ cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa?
Chu Văn Ngạn khép sổ lại, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu: “Ánh mắt gì đây?”
Ngô Gia lập tức rời khỏi vòng nguy hiểm: “Em, em phắn liền.”
Chỉ là y còn chưa kịp bò lên lan can, bên ngoài cửa liền có tiếng đập cửa.
Thẩm Đông Thanh nhắm mắt lắng nghe: “Không phải phòng mình.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Kẽo kẹt ––
Tiếng cửa phòng mở ra.
Bởi vì bộ váy quá rườm rà, cởi ra cởi vô khá phức tạp, râu quai nón vẫn giữ nguyên bộ dạng buồn cười đó.
Hắn cầm giá nến rọi qua khe cửa, tức khắc đối diện ánh mắt của quản gia, tuy đã gặp qua nhiều tình huống như vầy cũng không khỏi giật mình.
Quản gia tố chất tâm lý hơn người, dù nhìn thấy vị ‘tiểu thư’ lưng hùm vai gấu thế này vẫn có thể mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, Bá tước cho mời cô.”
Râu quai nón nuốt nước miếng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Chỉ có mình tôi thôi sao?”
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”
Râu quai nón: “Sao không mời cả những người khác?”
Quản gia nhìn hắn một cách kỳ lạ: “Một người là đủ rồi.”
Râu quai nón cảm thấy bất an, hắn nhìn quản gia rồi lướt qua hành lang.
Bên ngoài trống rỗng, phòng nào cũng khép chặt cửa, cực kỳ yên tĩnh.
Xem ra, dù có ai nghe thấy tiếng động hay không cũng không ra ngoài.
Lòng bàn tay hắn thấm ướt mồ hôi, cầm không chắc giá nến.
Quản gia nhìn chằm chằm hắn, chờ câu trả lời.
Râu quai nón cắn răng: “Dẫn đường đi.”
Quản gia có được câu trả lời vừa lòng, biểu tình bất biến, xoay người đi về phía trước, giống như u linh, đi đường không một tiếng động.
Râu quai nón đi theo phía sau, một tay cầm giá nến, một tay nắm lá bùa, không quan tâm bùa chú phương Đông có tác dụng với ma quỷ phương Tây hay không, ít ra nó tạo được cảm giác an toàn.
Sau khi hai người đi xa, một cánh cửa lén lút mở ra.
Bên trong có ba người bước ra.
Ngô Gia nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy buổi tối ra ngoài đồng nghĩa với dead flag, xui xui còn đυ.ng trúng trùm cuối.”
Chu Văn Ngạn lười nhác nói: “Vậy không phải tốt hơn sao?”
Ngô Gia: “Tốt chỗ nào?”
Thẩm Đông Thanh khó hiểu: “Lỡ có gặp thì gϊếŧ luôn bớt chuyện.”
Ngô Gia: .....
Gϊếŧ Boss hay gϊếŧ kiến thế anh hai? Boss đó, là Boss đó anh à, cũng phải cho tí mặt mũi chứ?
Sau khi nói xong, Thẩm Đông Thanh lắc đầu: “Không được, qua cửa sớm quá, đồ ăn chỗ này khá ngon, tôi còn muốn ở thêm mấy ngày.”
Chu Văn Ngạn nói: “Vậy... Chúng ta chỉ nhìn, chứ đừng ra tay.”
Có cho vàng thì Bá tước Carlisle cũng không nghĩ rằng, mạng của mình được cứu nhờ một đầu bếp tay nghề cao siêu.
⁻⁻⁻⁻⁻
Tim trong ngực râu quai nón như muốn nổ tung, thình thịch từng hồi.
Men theo cầu thang xuống dưới tầng.
Lầu ba, lầu hai, lầu một... Cuối cùng quản gia ngừng lại trước cửa tầng hầm.
Nơi đó có một cánh cửa bằng sắt, phía trên khắc các hoa văn phức tạp, khiến người khác cảm thấy không khoẻ.
Quản gia nặng nề đẩy cánh cửa.
Bên trong là một căn phòng, trên đất trải thảm lông dê, đối diện cửa là một bình phong, không nhìn rõ đằng sau là gì.
Quản gia hơi khom người: “Bá tước đã chờ lâu.”
Nói xong, bà rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Râu quai nón lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay đẩy cửa.
Không hề nhúc nhích.
Xem ra không thể rời khỏi phòng.
Râu quai nón nắm chặt giá nến, đi đến chỗ bình phong.
Nhưng còn chưa nhìn tới phía sau, liền nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng ho khan.
“Khụ khụ...” Giống như là một người già gần đất xa trời, lao lực nói: “Hoa hồng bé bỏng, đến đây nào, cho ta chiêm ngưỡng vẽ đẹp mỹ miều của em, sờ lên làn da trắng nõn như sữa bò...”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hoa hồng sáu múi đi tới.
Bá tước trên giường trố mắt nhìn.
Có vẻ như quản gia đã quên nói tin dữ này cho ngài.
Râu quai nón cảnh giác đánh giá Bá tước.
Bá tước tuổi tác rất lớn, làn da bủn beo, đôi mắt vẩn đυ.c vô thần, trên người phủ đầy các vết đồi mồi, ngửi kỹ còn nghe thoang thoảng mùi của người sắp chết.
Gắn gượng thoi thóp từng hơi thở.
Bá tước là một người phụ nữ, gầy đến mức lòi cả xương, đem cả cơ thể so sánh còn không bằng một bắp tay của râu quai nón, trông không hề có lực sát thương.
Nhưng râu quai nón không hề vì vậy mà thả lỏng.
Trong các phó bản, đáng sợ nhất chính là người già, phụ nữ và trẻ em.
Bá tước chiếm một lần hai cái.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, bà miễn cưỡng nâng tay lên: “Quá... Khụ khụ... Mỹ lệ... Khụ khụ khụ, lại đây...”
Bà thật sự không thể trái lương tâm nói ra những lời ca ngợi đó, chỉ có thể che lấp bằng tiếng ho.
Râu quai nón không nhúc nhích.
Bá tước ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai người đấu mắt giằng co.
Bá tước đột nhiên phát ra tiếng ‘ách ách’, hai chân run rẩy không ngừng, ngực phập phồng như muốn nổ tung, không thở nổi. Nhưng dù như thế, bà vẫn không dịch tầm mắt khỏi người râu quai nón.
Lại đây.
Lại đây...
Râu quai nón cứ như bị thôi miên, hắn đi lên phía trước, tiến đến mép giường.
Mặt Bá tước nghẹn thành màu xanh tím, dùng khẩu hình miệng nói: “Cô bé ngoan.”
Râu quai nón hồi thần, nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt của Bá tước, trong lòng hắn run lên, cảm giác không lành. Tay hắn nhanh hơn não, giơ giá nến đập lên đầu Bá tước.
Trong phòng vang lên một tiếng nặng nề.
Tay Bá tước rũ bên giường, hơi hơi lay nhẹ rồi không còn động tĩnh.
Nhưng râu quai nón không hề dừng tay.
Cách bình phong, có thể thấy hắn một lần rồi một lần giáng giá nến xuống.
Máy móc lặp đi lặp lại.
Quản gia đã mất tăm từ lúc nào.
⁻⁻⁻⁻⁻
Đoàn người dễ dàng đi đến trước cửa hầm.
Chu Văn Ngạn đầy cửa ra, một mùi máu tanh tràn ra ngoài.
Anh nhún vai: “Xem ra có người nhanh hơn chúng ta một bước.”
Vừa dứt lời, họ thấy râu quai nón từ sau bình phong đi ra, trên người phủ đầy máu tươi, trên mặt còn dính vài mẩu thịt nát.
Biểu tình của hắn mang nét hơi điên cuồng: “Tôi gϊếŧ bà ta, tôi gϊếŧ bà ta...”
Râu quai nón như không nhìn thấy những người khác, hoảng loạn chạy lên lầu, trong tay vẫn cầm giá nến dính máu.
Ngô Gia vòng qua bình phong, suýt nữa nôn ra.
“Bá tước đã chết.”
Chết đến độ không thể chết tiếp.
Nhưng Thẩm Đông Thanh quan tâm chuyện khác: “Vậy là qua cửa?”
Nếu vậy sao nếm tiếp tay nghề của đầu bếp đây?
Chu Văn Ngạn nhìn bức vẽ trên bình phong, rồi an ủi nói: “Có lẽ còn ăn được hai ngày.”
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺