Lệ Quỷ Thất Nghiệp Lại Vào Nghề

Chương 1: Tang lễ của An tiên sinh

Buổi tối, bên ngoài trời mưa to như trút nước.

Nơi đây là một nhà nông có từ rất lâu đời, trên vách tường bám nhiều thứ dơ bẩn, trong góc là một đống nông cụ gỉ sắt bị ném bừa bãi bốc mùi kỳ lại.

Đèn trên trần treo lung lay, phát ra ánh sáng mờ mờ. Phía dưới là một đoàn người ngồi vòng quanh trên chiếc sô pha cũ nát, đối diện là một chiếc tivi kiểu cũ.

Có lẽ do không có tín hiệu, màn hình bị nhiễu hạt phát ra âm thanh khó nghe.

Trên sô pha là một người đàn ông đô con đeo dây xích vàng, một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba, một người mặc tây trang công sở... Thoạt nhìn không liên quan gì, thế nhưng lại ngồi cùng nhau.

Không ai lên tiếng.

Tiếng sét ầm ầm vọng ngoài cửa sổ, tivi nhiễu sóng đột ngột phát ra một giọng nữ cao vυ't mà cuồng loạn:

[Chào mừng đến với trò chơi Ác Mộng Vô Tận].

[Người chơi mới, hãy đến tham dự lễ tang của An tiên sinh và tìm ra hung thủ gϊếŧ người].

Sau đó là một chuỗi tiếng cười rợn người khiến người ta căng da đầu.

Rốt cuộc có người nhịn không được đứng lên: “Chuyện quái này là sao? Ai có thể giải thích cho tôi được không?”

Vừa lên tiếng là người mặc tây trang công sở kia, hắn thường xuyên cúi đầu xem đồng hồ, nếu đến trễ liền bị mất tiền thưởng chuyên cần. Nhưng mà hình như đồng hồ bị hỏng rồi, đã đến đây từ nãy giờ, thời gian như chưa từng trôi qua, mà vẫn dừng lại ở bảy giờ sáng.

Nữ sinh cấp ba cúi đầu khóc lóc nức nở: “Tôi muốn về nhà...”

Tây trang bước đến phía cửa chính, muốn mở nó ra nhưng nó vẫn không bị xê dịch chút nào.

Dây xích vàng đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía.

Cửa sổ cũng bị khoá kín, phía trên đóng đầy mấy tấm ván gỗ. Dây xích vàng lựa một cây rìu trong đống nông cụ, dùng sức chém xuống cửa sổ hòng tạo lỗ hỏng đi ra ngoài.

Phanh ––

Một rìu nện xuống, ván gỗ gãy thật, cửa kính cũng nứt ra như mạng nhện, xuất hiện nhiều khe nhỏ.

Dây xích vàng trong lòng vui vẻ: “Tuyệt.”

Nói xong lại muốn bổ thêm nhát nữa. Nhưng còn chưa kịp giơ rìu, liền nghe thấy một tiếng ‘Bang’, một dấu tay đẫm máu in trên cửa sổ.

Hắn hoảng sợ, rìu trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

BANG! BANG! BANG! ––

Vô số dấu tay bằng máu đập vào trên cửa sổ, như muốn phá nát tấm kính mà chui vào. Dưới lực đạo khủng khϊếp làm cửa sổ như muốn vỡ toang.

Hắn lui về sau một bước, nuốt nước miếng: “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ có quỷ thật?”

“Ma cỏ gì ở đây! Toàn là bọn lừa đảo!” Tây trang có phần nóng tính, nhặt rìu trên mặt đất “Tránh.”

Hắn đẩy dây xích vàng qua chỗ khác, dùng sức nâng rìu muốn tiếp tục bổ xuống.

Nhưng còn chưa kịp hạ thủ, ‘Răng rắc’, cửa kính nứt rồi.

Tây trang ngừng động tác, trơ mắt nhìn một cánh tay tái nhợt vươn ra từ trong bóng đêm túm chặt lấy tay hắn.

“Thứ quỷ gì đây!” Hắn hoảng loạn né tránh.

Kỳ lạ là những cánh tay trông gầy như que củi đó lại có sức nắm khủng bố vô cùng, muốn lôi hắn ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhận thức được đây không phải là sức lực của một người bình thường nên có, mắt thấy sắp bị kéo ra khỏi cửa, hắn hoảng loạn hét chói tai: “Cứu mạng!! ––”

Dây xích vàng đã bị doạ sợ choáng váng từ lâu.

Nữ sinh cấp ba co người thành một cục, không dám cử động nhúc nhích gì.

Những người khác cũng không ai muốn xả thân cứu người.

Tây trang cứ như vậy mà bị lôi ra khỏi khe cửa sổ nhỏ hẹp, thân thể vặn vẹo thành hình thù kỳ quái rồi bị bóng đêm nuốt chửng.

Đại sảnh lại chìm vào tĩnh lặng.

Vì thế âm thanh nhai nuốt phát ra từ phía cửa sổ lại càng thêm rõ ràng.

“Các người nên cảm thấy may mắn vì đã loại được một đồng đội heo.” Người ngồi ở giữa sô pha gác chéo chân: “Để tôi dạy các người điều này, không được hành động thiếu suy nghĩ, ở chỗ này, cho dù chỉ là một cành cây cọng cỏ cũng đủ tước đoạt mạng sống của các người.”

Vừa mới chứng kiến cảnh tượng khó quên kia làm mọi người đều chấn động, nghe người kia nói vậy liền cảm thấy như tìm được vị cứu tinh, lục tục nhìn qua.

Người nọ cảm thấy hài lòng với phản ứng này: “Tôi họ Trần, kêu tôi lão Trần là được.”

Dây xích vàng mở đầu đi qua chào hỏi, đưa qua một điếu thuốc: “Anh Trần, anh từng chơi trò chơi này rồi?”

Lão Trần thưởng thức hắn thức thời, nhận lấy: “Tham gia hai lần. Nhiệm vụ cho newbie không quá khó, chỉ cần nghe theo tôi thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Vừa nói xong, ánh mắt của mọi người xung quanh liền trở nên nồng cháy.

“Nhưng mà....” Hắn lấy tay phủi bụi trên người “Trên đời làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống chứ.”

Một người tóc vàng gầy gò hỏi: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Lão Trần câu môi cười châm chọc: “Ở chỗ này, tiền là rác. Cái tôi muốn là điểm của các người.”

Nữ sinh cấp ba nhu nhược mở miệng: “Điểm có chỗ tốt gì?”

“Hỏi hay lắm.” Hắn nói: “Điểm có thể dùng để trao đổi mấy thứ bảo vệ tính mạng, nhưng newbie phải trải qua nhiệm vụ đầu tiên trước mới mở được cửa hàng, cho nên nếu bỏ mạng ngay màn đầu, có điểm cũng như không.”

Tóc vàng xem rất nhiều tiểu thuyết internet: “Giống như trong mấy tiểu thuyết về vô hạn lưu game kinh dị”.

"Phù ––" Lão Trần phun một ngụm khói: “Coi như là vậy, nhưng vai chính cũng không đến lượt anh. Mọi người trong này đều là những kẻ xui xẻo, thời thời khắc khắc thoi thóp sinh tồn, phải trải qua vô số phó bản mới có thể thoát khỏi trò chơi.”

Dây xích vàng suy nghĩ nhiều thứ, nêu câu hỏi của mình: “Anh có thể đảm bảo an toàn cho mọi người không?”

Hắn không trả lời thẳng mà mập mờ nước đôi: “Đừng tìm đường chết là được.”

Tóc vàng và nữ sinh cấp ba tuổi đời còn trẻ nên khá đơn thuần, lập tức chấp nhận yêu cầu của lão Trần, chỉ cầu sống sót là được. Dây xích vàng thấy họ đều đã đồng ý, cũng xuôi theo.

Lão Trần vui vẻ tính toán không biết sẽ có bao nhiêu điểm vào tay: “Có ai còn vấn đề gì không? Nếu biết tôi sẽ trả lời.”

“Xin hỏi...”

Đúng lúc này, một cánh tay từ phía ghế sô pha giơ lên.

Tất cả mọi người đều nhìn qua.

Trong góc có một thanh niên đang ngồi, có lẽ vì người nọ không hề lên tiếng nên bây giờ mọi người mới phát hiện. Cậu có một đôi mắt hạnh nhân, trắng đen rõ ràng ánh lên vẻ tìm tòi học hỏi, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, lúc cười còn lộ ra răng nanh nhỏ nhòn nhọn.

Lão Trần tỏ vẻ không vấn đề gì nói: “Hỏi đi.”

Thanh niên giơ di động lên, giọng điệu buồn bã hỏi: “Vì sao ở đây không chơi đấu địa chủ được?”

Những người khác: .....

Nữ sinh cấp ba nhỏ giọng nói: “Nơi này không có tín hiệu.”

Cô bé đã thử báo nguy, nhưng ở đây hình như có máy thu sóng, thiết bị điện tử đều thành phế thải, không cách nào liên hệ được với bên ngoài.

“Ừm.”

Thanh niên có chút mất mát cất di động đi.

Lão Trần: ‘Thằng này thiểu năng à? Ở nơi nguy hiểm rình rập này mà vẫn còn tâm tư chơi game?’

Tuy nhiên dù nghĩ cậu không bình thường thì hắn cũng không bỏ qua cơ hội moi điểm, bày ra bộ dáng hoà ái: “Cậu tên gì?”

Thanh niên không hề phòng bị: “Thẩm Đông Thanh.”

Hắn cười nói: “Chỉ cần cậu cho tôi điểm, tôi sẽ giúp cậu sống sót rời khỏi đây.”

Cậu nâng mắt nhìn hắn một cái: “Khỏi.”

Nụ cười hắn cứng đờ lại dần tắt ngúm, ẩn ý nhìn cậu mà nói: “Thế giới này rất nguy hiểm, cậu không thấy tên mặc tây trang kia sao? Không cẩn thận liền bay màu, điểm so với mạng cái nào nặng hơn?”

Lời nói dấu dao.

Thẩm Đông Thanh: “Ồ.”

Hắn không cười nữa, mặt mày âm trầm nhìn cậu: “Người trẻ tuổi lúc nào cũng ngông cuồng cậy mạnh, nhưng bọn họ không biết, đôi khi những hành động đó phải trả giá bằng đại giới.”

Hắn muốn doạ người này một phen.

Chỗ này toàn là newbie, game là dễ nhưng thu nhập cao, muỗi cho dù nhỏ cũng là thịt, hắn không muốn bỏ qua.

Nhưng dù có nói khô nước miếng vẫn không lay chuyển được thằng nhóc này.

Thẩm Đông Thanh chăm chú nghịch điện thoại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào lão Trần, cung phản xạ của cậu hơi chậm: “Đang nói chuyện với tôi à?”

Cậu suy nghĩ một chút rồi lễ phép trả lời: “Cám ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi cũng không phải người trẻ tuổi.”

Thẩm Đông Thanh thật ra là một lệ quỷ ngàn tuổi, nhưng mãi không thể đầu thai, mơ màng sống vất vưởng quanh trần thế, đột nhiên ngày nọ có được một cơ thể.

Chỉ là còn chưa kịp vọc điện thoại, máy tính cùng với mấy món đồ công nghệ cao cho đã cái nư thì đã bị kéo vào thế giới này. Cậu có thể cảm nhận được trong phòng có vài ‘đồng loại’, nhưng điều khiến cậu mặt ụ mày chau chính là cả đống game trong điện thoại không cái nào chơi được.

Suýt nữa lão Trần đã bóp nát điếu thuốc: ‘Mẹ nó ai thèm nhắc nhở mày? Tao muốn uy hϊếp mày thì có!’

Hắn còn tính dạy dỗ thằng nhóc này một phen, bên ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người đều hồi hộp nhìn qua đó, chỉ có mình Thẩm Đông Thanh cúi đầu nghịch điện thoại, quyết tâm phải tìm bằng được trò chơi offline.

Kẽo kẹt ––

Cửa mở, một người phụ nữ mặc đầm đen xuất hiện, trên cánh tay khoác một tấm lụa đen xuất hiện sau khe cửa. Nét mặt cô trắng bệch không có chút máu lại mang nét buồn bã thoáng qua.

Cô đứng ở cửa nhẹ giọng nói: “Mọi người lặn lội đường xa đến đây thật đúng là vất vả, mời mọi người dừng chân tạm nghỉ ở đây. Dựa theo tập tục của nơi này, ba ngày sau mới có thể đưa tang, cũng là lần cuối cùng tôi có thể nhìn mặt tiên sinh.”

Không ai tiếp lời nàng nói.

Lão Trần lên tiếng: “Không vất vả.”

Goá phụ nhìn hắn một cái, nhỏ nhẹ nói: “Phòng cho khách trên lầu hai. Mọi người cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi dạo xung quanh, chỉ là không được đến căn phòng cuối cùng trên lầu ba. Còn nữa, trong thôn có khá nhiều người lớn tuổi nên buổi tối không thích ầm ĩ.”

Sau khi nói xong, cô liền rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Trong nháy mắt, mọi người trong đại sảnh đều thấy bên ngoài bày hai vòng hoa và nhiều loại người giấy, ớn lạnh đến tận xương.

Tóc vàng hơi kích động: “Đó là NPC?”

Lão Trần nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt: “Cũng có khi là lệ quỷ khát máu. Nghe cô ta đi, trong trò chơi nghe lời NPC là thượng sách.”

Tóc vàng thể hiện tinh thần hiếu học: “Nếu không nghe thì sao?”

Lão Trần âm trầm buông lời nhẹ bẫng: “Thì chết.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Nhà này cũng thật rộng, lầu hai là một hành lang dài nhưng lãnh lẽo âm u không một tia sáng, bóng đêm dày đặc đến nỗi như không có điểm cuối. Dùng đèn soi đến, hai bên là các dãy phòng đóng kín cửa đều tăm tắp.

Nữ sinh cấp ba nghĩ đến một việc quan trọng: “Nếu tách ra, lỡ buổi tối có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Nơi này chỉ có mình cô là nữ.

Lão Trần nói: “Dù sao cũng ở đây ba ngày liên tục, bốn người chúng ta dùng chung một gian. Phòng này đi, có chuyện gì cũng dễ chạy.”

Hắn chỉ vào căn phòng gần hàng hiên nhất.

Nữ sinh tạm an tâm, lúc đi đến phòng bỗng nhớ tới gì đó: “Bốn người?”

Cô, lão Trần, tóc vàng và dây xích vàng là bốn người, nhưng còn một người nữa mà?

Nghe thấy câu hỏi của cô, hắn cười lạnh một tiếng: “Có người muốn tìm đường chết, ai cản được chứ? Một thân một mình dễ thu hút quỷ quái hơn, như vậy không phải có lợi hơn sao?”

Dây xích vàng là người trưởng thành, không có ý kiến, bởi nếu không phải người thanh niên đó chết, thì cũng là bọn họ thôi.

Chỉ có nữ sinh là hơi thấp thỏm, nhưng cũng không biết làm sao nên liền im lặng.

Thẩm Đông Thanh không quan tâm chuyện mình bị xa lánh lắm, đi chầm chậm ở phía sau, giữa mày mang nét ưu sầu.

Lão Trần khoanh tay nhìn cậu: “Sợ rồi chứ gì? Hiện tại hối hận còn kịp.”

Cậu không hiểu vì sao người này lại quan tâm mình nhiều đến thế, lúc làm quỷ lúc nào cũng lạnh lẽo cô độc, nhưng đến khi làm người, không ngờ nhân tình lại ấm áp đến nhường này.

Nhưng cậu đã vốn quen lạnh nhạt, không biết trả lời sao mới phải, chỉ có thể cứng rắn nói: “Tôi không sợ.”

Hắn cười khẩy: “Vịt chết tới nơi còn cứng mỏ, tôi khuyên cậu đừng giữ thể diện làm gì, ngoan ngoãn nhận sai, đem điểm cho tôi, tôi sẽ bảo vệ mạng cho cậu.”

Cậu nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông quan tâm, tôi thật sự không sợ. Tôi chỉ thắc mắc việc vì sao từ lúc vào đây các trò chơi trong điện thoại lại không chơi được gì.”

Lão Trần: ‘Tao chỉ quan tâm đến điểm của mày, mày lại quan tâm ba cái game ghiếc vô bổ đó?’

Sau khi cậu dứt lời, sợ hắn sẽ nói tiếp, liền đẩy cửa phòng bên cạnh ra đi vào.

Phanh ––

Cánh cửa khép lại.

Hắn nhìn cánh cửa, cảm thấy vừa bị một newbie lớn gan xem thường: “Có ngày mày sẽ hối hận.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Thẩm Đông Thanh đi vào phòng.

Trong phòng có giường, có tủ và nhà tắm trong phòng, trông không có gì đặc biệt. Điều bất thường duy nhất chính là di ảnh trắng đen treo đối diện cưa ra vào.

Trong ảnh là một người đàn ông tầm 30 tuổi, bề ngoài nhã nhặn, nhưng lại mang một đôi mắt oán độc đi vào lòng người, không giống ảnh chụp mà giống sinh vật sống hơn.

Cậu đứng tại chỗ như bị dọa sợ.

Phản ứng đó làm di ảnh rất vừa lòng xoay chuyển tròng mắt, chảy xuống hai dòng huyết lệ, nâng hai tay lên như muốn bò ra khỏi khung ảnh, lao tới người trước mặt.

Khóc thút thít đi, sợ hãi đến thét chói tai đi...

Chỉ cần phá huỷ mày nguyên tắc, liền có thể quang minh chính đại mà gϊếŧ mày rồi...

Di ảnh trắng đen một tay đặt trên khung ảnh, một tay thò ra ngoài kéo dài như sợi mì, chỉ cần thêm chút nữa liền với tới chỗ cậu.

Cậu nhớ lại một số động tác xã giao của nhân loại, cầm lấy bàn tay lạnh như băng kia.

“Xin chào.” Cậu chân thành bắt tay hắn mấy cái: “Tôi sẽ trọ ở đây ba ngày, quấy rầy rồi.”

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺