Hầm Mộ

Chương 50: Bằng Chứng Nhận Diện

Sáng hôm sau tại trường học, hôm nay Thi không đi học. Cô Hường, giáo viên chủ nhiệm vào lớp thông báo :

— Tình trạng sức khỏe của Thi không được tốt nên bố mẹ Thi đã gọi điện đến xin phép cho Thi nghỉ học. Lát nữa lớp phó nhớ ghi lý do vào sổ đầu bài nhé. Đây đang là giai đoạn cuối năm học, các em cần chú ý giữ gìn sức khỏe. Cả lớp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên đi nhé.

Cô Hường bước ra ngoài, Tiên đi xuống chỗ Lý rồi nói :

— Có khi nào cái Thi xảy ra chuyện rồi không..? Mới hôm qua còn thấy nó vui vẻ lắm cơ mà..?

Lý khẽ lắc đầu :

— Tui không biết nữa, nhưng có vài chuyện tôi cần tìm hiểu thêm.

Dứt lời Lý chạy ra bên ngoài, tới cầu thang lên xuống, Lý gọi :

— Cô ơi, đợi em một chút.

Cô Hường quay lại đáp ;

— Lý đấy à, có chuyện gì không em..?

Lý nói :

— Dạ, chuyện hôm qua em nói với cô…..Giờ ra chơi cô cho em hỏi thêm một số vấn đề được không ạ..?

Cô Hường suy nghĩ một lát rồi trả lời :

— Ừm, cũng được….Nhưng cô cũng không biết gì nhiều đâu, những chuyện cô biết hôm qua cô cũng đã nói hết với em rồi. Em là học sinh xuất sắc của lớp, thực tình cô cũng không muốn em vướng vào những chuyện thế này, nhưng xem ra nếu không giải đáp được nghi vấn, có lẽ em sẽ càng suy nghĩ hơn. Vậy giờ ra chơi cứ đến tìm cô.

Lý gật đầu rồi quay lại lớp, hai tiết đầu tiên trôi qua. Khi giờ giải lao bắt đầu, Lý xuống phòng giáo viên để tìm cô Hường. Cô Hường cũng đã đợi Lý từ trước, hai cô trò tìm một góc khuất để nói chuyện, cô Hường mở lời :

— Em muốn hỏi điều gì nữa..?

Lý đáp :

— Em muốn biết về những tin đồn sau khi Trần Thanh Trúc chết.

Nói rồi Lý khẽ thì thầm vào tai cô Hường điều gì đó, Lý tiếp :

— Có đúng như vậy không ạ..?

Cô Hường nhau mày rồi đưa tay lên đầu suy nghĩ, cô Hường nói :

— Đúng là đã có những tin đồn như vậy, nhưng em biết đấy, tin đồn đâu có xác thực, thậm chí người được nhắc đến trong tin đồn đến tên cũng không có. Điều này không có gì lạ, bởi sau một cái chết, dư luận sẽ dấy lên những thông tin trái chiều, người cho rằng Trúc tự sát, người thì lại không nghĩ như vậy. Và họ sẽ tìm đủ cách để kết luận suy nghĩ của họ là đúng. Nhưng cuối cùng, công an mới là bên đưa ra kết luận cuối cùng. Mọi chuyện đang xảy ra với học sinh trong lớp ta quả thực đã khiến cô có chút hoảng sợ, nhất là sau khi nghe em phân tích. Nhưng cả đêm qua cô đã suy nghĩ, có thể chỉ là sự trùng hợp. Theo cô em nên tập trung vào việc học thì hơn. Cũng sắp hết giờ giải lao rồi, em quay về lớp đi.

Chưa hỏi được gì nhiều ngoài việc tin đồn, nhưng có vẻ như cô Hường quả thực không nắm được thông tin gì về Trần Thanh Trúc. Lý đành phải rời phòng giáo viên, khi bước ra sân trường, Lý thấy Tiên đang bị bác Hiếu bảo vệ mắng xối xả. Trên tay Tiên còn cầm một đống đồ ăn mua từ căng tin, dưới chân là một vài vỏ bánh. Lý đoán Tiên bị mắng là do xả rác bừa bãi ra sân trường.

Và đúng như vậy, đứng đợi Tiên đi vào, Lý hỏi :

— Xả rác bị bác ấy nhìn thấy có phải không..?

Tiên thẫn thờ đáp :

— Ừ.

Thấy Tiên hình như có gì đó không ổn, Lý kéo tay hỏi tiếp :

— Này, bồ sao đấy..? Bị bác ấy mắng mà ngẩn người ra à..?

Tiên nắm bàn tay lại rồi quay lại nhìn về phía bác Hiếu bảo vệ một hồi lâu, lúc sau Tiên mới chú ý là Lý đang nói chuyện với mình, Tiên đáp :

— Mà bồ vừa hỏi gì tui vậy..?

Lý thở dài :

— Bồ đang ở trên mây à..? Sao mặt mũi đờ ra vậy..?

Tiên nói nhỏ vào tai Lý :

— Này, tui đang nhớ đến một chuyện, nhưng mà đầu óc cứ mang máng….Không biết có chính xác hay không..? Hình như là tôi đã thấy thứ đó ở đâu rồi thì phải.

Lý ngạc nhiên :

— Thấy thứ gì cơ..? Mà bồ đang nói gì vậy..?

Tiếng trống trường được bác Hiếu đánh vang lên, Tiên khẽ thở dài rồi lắc đầu :

— Giờ tui chưa nhớ ra, nhưng kiểu gì tui cũng nhớ được…..Thôi vào lớp đi, cầm giúp tui mấy cái bánh….

Tan học, Tiên cùng Lý rời khỏi trường, dắt xe đi qua cổng, bác Hiếu đang đứng ở đó thu lại vé xe của từng học sinh. Vẫn với ánh mắt nhìn chăm chú, không hiểu Tiên đang chú ý điều gì ở bác Hiếu. Lý huých Tiên :

— Này, đi đi chứ.

Tiên ậm ờ rồi mới tiếp tục di chuyển, có vẻ như bác Hiếu cũng đã nhận ra ánh mắt chú ý của Tiên. Đứng trong trường, bác Hiếu cũng nhìn theo hai cô học sinh một cách đầy bí hiểm. Đang trên đường về thì bỗng nhiên Tiên phanh kít lại, Lý đi bên cạnh cũng phải giật mình. Đứng sát lề đường, Tiên vỗ tay cái đốp rồi nói lớn :

— Tui nhớ rồi, tui nhớ ra rồi Lý ơi.

Lý nhìn Tiên thắc mắc :

— Có chuyện gì vậy, sao đang đi lại dừng..?

Tiên vội vàng đáp :

— Về nhà bồ đi, về nhà rồi tui sẽ nói….Nhanh lên, chuyện này quan trọng lắm đấy.

Dứt lời, Tiên lên xe máy điện phóng vọt đi trước, Lý chẳng hiểu gì nhưng cũng đạp xe theo sau. Về đến nhà Lý, cả hai bước vào trong nhà, bà Nhung thấy con với bạn về thì mỉm cười :

— Con đi học về rồi hả, cả Tiên cũng đến à..? Hai đứa ăn cơm nhé, đồ ăn bác cũng mới nấu xong, hãy còn nóng….Chiều đi học con cứ khóa cửa lại, mẹ về sẽ tự mở.

Tiên chào mẹ Lý rồi hỏi :

— Bác đi đâu bây giờ ạ..?

Bà Nhung trả lời :

— Ừ, lát nữa bác ra cửa hàng. Thôi hai đứa rửa tay chân mặt mũi rồi ăn cơm đi.

Lý và Tiên vâng dạ rồi chạy tuột lên trên tầng. Tiên còn cẩn thận đóng cửa lại, Lý hỏi :

— Có chuyện gì mà bồ bí mật thế…? Bồ làm tui sốt ruột quá.

Tiên đưa tay làm dấu im lặng rồi bắt đầu nói :

— Bồ biết không, tui vừa nhớ đến một chuyện…..Cái hôm tui bị đánh ngất ở trường ấy, lúc ngã xuống đất tui vẫn còn có thể nhìn thấy. Tui đã thấy giày của hung thủ…..Sau đó tui cứ mang máng trong đầu là đã nhìn thấy nó ở đâu rồi….Và hôm nay thì tui đã nhớ ra, đó là đôi giày của ông bảo vệ.

Lý há hốc mồm ngạc nhiên :

— Thật chứ…? Sao bồ lại chắc chắn như vậy được.

Tiên nói tiếp :

— Không thể nhầm được đâu, bồ cũng biết đấy, tui không ưa ông ta vì tui nhiều lần bị ông ấy mắng vốn, mà mỗi lần ông ấy mắng tui chỉ dám nhìn xuống dưới đất. Do mặt ông ấy dữ quá, do vậy tui nhớ như in đôi giày của ông bảo vệ. Đôi giày da khủng bố màu nâu đã bạc màu, và còn 1 chi tiết cực kỳ quan trọng khiến tui khẳng định chính là ông ta….Đó là ở phía sau phần gót giày có bọc 2 miếng kim loại. Không thể nào nhầm lẫn được. Bồ nghĩ lại mà xem, để thực hiện tất cả những chuyện ấy, còn ai thích hợp hơn một bảo vệ trong trường chứ.

Lời của Tiên vô cùng hợp lý, hợp lý đến một cách khó tin……Lý luôn nghĩ người đã giả ma và viết dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ lên tường phải là 1 người trong trường. Đầu tiên Lý nghi ngờ cô Hường, bởi tối đó cô Hường thuộc diện tình nghi nhất. Nhưng sau khi nói chuyện với cô Hường, biết cô Hường có bằng chứng ngoại phạm, Lý thực sự không nghĩ được ra ai khác. Bởi cả hai bác bảo vệ đều bị đánh thuốc mê đến bất tỉnh không còn biết gì. Cổng trường được khóa từ bên trong cho thấy sau khi giả ma, ngắt hệ thống điện toàn trường, kẻ đó vẫn còn trong trường. Chắc chắn hắn phải thông thạo địa hình các khu vực trong trường nên mới hành động nhanh chóng như vậy được……..Lý rùng mình bởi cô chợt nhận ra, không còn ai khác đáp ứng đủ những điều kiện trên ngoài bảo vệ của trường. Tuy nhiên chưa thể kết luận ngay được bác Hiếu chính là thủ phạm tối ngày hôm đó. Vẫn còn nhiều lỗ hổng trong lập luận.

Lý nói với Tiên :

— Tạm thời bồ đừng nói chuyện này cho ai khác…..Cho tui thêm một ít thời gian để tìm hiểu.

Tiên đáp :

— Sao vậy..? Chúng ta báo cáo với ban giám hiệu, công an đến ông ta sẽ phải khai ngay thôi.

Lý ngăn Tiên lại :

— Bồ nói đúng, rất có thể bác Hiếu chính là người đã đánh ngất bồ…..Nhưng sâu trong tâm tôi chưa bao giờ nghĩ bác ấy là người xấu. Chắc chắn bác ấy làm chuyện này là có lý do….Tôi nghĩ, bác Hiếu có liên quan đến Trần Thanh Trúc. Xin bồ đấy, chuyện này không còn phải là vấn đề vạch mặt nữa rồi……Bồ cũng đã thấy những hậu quả mà cô ta đem đến cho nhóm của Châu, Thi, Dương, Thủy, Khuê…..2 ngày nay mọi thứ vẫn trôi qua bình thường, nhưng chính điều đó mới khiến tui lo sợ. Bởi cô ta nói : 3 ngày nữa, tất cả bọn chúng sẽ phải chết. Tui muốn tìm hiểu mọi thứ về Trần Thanh Trúc.