Hầm Mộ

Chương 38: Cô Gái Bị Mất Tích – Suy Đoán Của Lý

“ Kính….Coong…..Kính…Coong. “

“ Cạch “

— Là Lý đấy à…? Tiên nó đang đợi cháu ở trên phòng ấy.

Lý cúi dầu chào bác Chín, người giúp việc cho nhà Tiên. Chạy vội lên trên tầng 3, Lý mở cửa phòng bước vào rồi thở hổn hển :

— Hộc….hộc….Là….là thật chứ…?

Tiên gật đầu rồi rót nước cho bạn, Tiên đáp :

— Không sai đâu, cả bố mẹ cái Thi cũng đang đi tìm con khắp nơi. Thấy bảo nó không về nhà từ chiều hôm qua rồi. Sáng nay bố mẹ nó đến nhà cái Dương hỏi han xem có biết cái Thi đi đâu không, bởi hai đứa nó hay đi học với nhau, ngày nào cái Dương cũng đến đón cái Thi rồi qua nhà Châu cùng đi học. Nhưng Dương nó bảo chiều hôm qua được về sớm, chúng nó ngồi lại lớp nói chuyện gì đó, lúc sau ra về thì tự nhiên cái Thi bảo mọi người về trước, nó đi đâu có việc. Rồi tất cả rời khỏi trường, đến sáng nay mẹ cái Thi đến bảo, Thi nó đi đâu từ chiều qua chưa thấy về, không liên lạc được. Tìm khắp nhà người quen nhưng không ai thấy cả. Bọn cái Dương nghĩ có chuyện không lành nên gọi điện cho tôi, nó bảo một câu mà tui thấy rợn cả người.

Lý nhìn Tiên hồi hộp hỏi :

— Câu gì vậy..?

Tiên làm bộ mặt nghiêm trọng, xen lẫn lo âu, Tiên nuốt nước bọt rồi khẽ đáp :

— Tất cả những người có mặt trong trường tối hôm ấy đều sẽ bị hồn ma đó ám hại.

“ Cạch “

— Nước và hoa quả đây. – Giọng bác Chín giúp việc vang lên.

Tiên la lên :

— Úi giời ơi….Bác….bác làm cháu giật cả mình…Mở cửa vào không chịu gõ gì cả. Sợ chết đi được.

Lý cũng giật mình bởi cả hai đang rất tập trung vào câu chuyện, bác Chín cười xòa :

— Ơ hay, mọi lần Lý nó đến bác chẳng mở cửa vào bình thường là gì. Hai đứa uống nước cam đi này, bác mới pha đó.

Tiên thở mạnh ra, bị bác Chín dọa cho một phen đứng tim. Bác Chín đi khỏi, Tiên mới nhìn Lý hỏi :

— Này, tui trước nay không tin chuyện ma quỷ. Nhưng mà sau vụ cái Châu bị ngã cầu thang, như vậy có thể là do sơ ý, nhưng đến cái Thi cũng mất tích không rõ đi đâu……Liêu…liệu có phải lời bọn cái Dương nói là đúng không…? Con ma mà mấy bồ nhìn thấy trên lớp 12-A1 ấy….có khi nào…nó là….thật.

Lý im lặng không nói, con ma trên lớp học không phải là thật, nhưng trong trường đúng là có tồn tại một thứ không thể giải thích. Căn cứ vào những thông tin lan truyền trên mạng thì đến bây giờ, Lý chỉ có thể kết luận thứ quỷ quái, đáng sợ ấy chính là hồn ma của cô gái mang tên Trần Thanh Trúc, nhưng nhìn thấy cô ta chỉ có một mình Lý. Ban đầu Lý không muốn kể với ai bởi kể ra chắc cũng sẽ không có ai tin lời cô, và Lý không muốn mọi người trong trường lo lắng. Nhưng sự việc càng ngày càng trở nên khó kiểm soát. Hồn ma đó không chỉ dọa Lý mà thực sự cô ta còn muốn làm những điều khủng khϊếp hơn.

Lý nhớ lại những lời mà cô ta từng nói sau 1 tuần kể từ khi sự việc trong trường xảy ra, lời đầu tiên cô ta nói chính là :

“ Tìm…thấy…các…bạn…rồi…”

Lý rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể cô. Có vẻ như Lý đã tìm ra được điều gì đó. Tại sao 1 tuần đó Lý không nhìn thấy cô ta, nhưng lúc ở dưới căng tin, lời đầu tiên mà cô ta nói lại là câu : “ Tìm thấy các bạn rồi.”

Run run đôi bàn tay, Lý với lấy cốc nước cam rồi chậm chạp đưa lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, bởi vì cổ họng của cô giờ đây đang khô rát, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi đến hoảng loạn. Lý đã hiểu lời nói của cô ta mang ý nghĩa gì :

“ Trước đó Châu không dám đi học, nghĩ lại thì sau hôm ấy Dương cũng bị ốm phải nghỉ mất 2 buổi. Trong ngày mình thấy cô ta dưới căng tin, chính là ngày tất cả những ai có mặt ở trường hôm ấy đều đi học. Cô ta nói như vậy là vì cô ta đã tìm thấy tất cả…..Ngay sau đó Châu bị ngã cầu thang bất tỉnh, Thi mất tích không rõ đi đâu. Đêm qua, chính mình còn bị khủng bố bởi giọng nói ghê rợn ấy……Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm 7 người thực sự đang gặp nguy hiểm. Hồn ma này muốn hại tất cả chúng ta…”

“ Bộp “

— Này, sao thần người ra thế….Bộ bồ biết cái Thi nó đi đâu à..?

Lý quay lại nhìn Tiên rồi hỏi :

— Bồ biết số điện thoại của Thi không..?

Tiên lắc đầu :

— Tui không biết, nhưng tui có số cái Dương….Để tôi gọi hỏi nó là biết ngay.

Tiên lấy điện thoại gọi cho Dương, lát sau tắt máy Tiên nói :

— Dương nó gửi số điện thoại vào tin nhắn bây giờ đấy..? Mà bồ lấy số điện thoại làm gì..? Có liên lạc được đâu..?

“ Ting…Ting “

Điện thoại Tiên báo tin nhắn, mở ra xem, Tiên chưa kịp đọc thì Lý đã choáng váng lùi lại, số điện thoại Dương vừa gửi nói đó là số của Thi, đêm hôm qua chính số điện thoại này đã gọi cho Lý, nhưng Lý chắc chắn rằng, giọng nói trong điện thoại không phải là của Thi, nó là giọng của một người khác, hay nói cách khác, đó là giọng của ma quỷ.

Lý tái mặt, cô ấp úng nói :

— Không….không thể nào….Không thể như thế được.

Tiên ngơ ngác hỏi :

— Này, bồ làm sao vậy…? Không thể cái gì..?

Lý lấy lại bình tĩnh, đến nước này cô không thể giấu diếm mọi chuyện được nữa, dù cho mọi người không tin thì Lý vẫn phải nói, Lý nhìn Tiên đáp :

— Tui biết Thi đang ở đâu…Nhưng trước hết, hãy gọi tất cả những người có mặt tại trường tối hôm đó đến đây. Chuyện này đã đi quá xa rồi, bồ gọi cho Dương đi, nói là tôi biết nơi Thi đang ở, trừ Châu đang nằm viện và Thi đang mất tích thì còn lại 5 người, tui, bồ, Dương, Khuê và Thủy. Chúng ta…chúng….ta gặp chuyện….rồi.

Dù không biết chuyện mà Lý đang nói đến là gì, nhưng nhìn mặt Lý hoảng loạn như vậy, Tiên biết điều này vô cùng nghiêm trọng. Chơi với Lý từ hồi còn học cấp 2, đến rắn, rết, chuột, gián…Lý còn không sợ, vậy mà giờ đây Tiên thấy gương mặt Lý toát lên sự sợ hãi thực sự.

Những cuộc gọi được gọi đi, và khi nghe thấy thông báo : “ Tôi biết Thi đang ở đâu, những người có mặt trong trường hôm đó cần phải gặp nhau. “ Thì sau 20 phút, tại nhà của Tiên…..Ngoài Tiên và Lý, 3 người kia cũng đã có mặt. Đúng như Lý dự đoán, với việc Châu ngã cầu thang đã khiến cho mọi người bất an, thì đến chuyện Thi mất tích, trên nét mặt của Dương, Khuê, Thủy….ai nấy đều đang rất lo sợ.

Khi chuẩn bị vào câu chuyện, Lý hỏi Tiên :

— Bố mẹ bồ không có nhà phải không..?

Tiên thở dài :

— Biết rồi còn hỏi, bố mẹ tui đi công tác nước ngoài 2 ngày trước, tui nói với bồ còn gì. Ở nhà chỉ có tui với bác Chín thôi. Mọi người cứ thoải mái tự nhiên đi. Mà bồ nói đi, làm mọi người sốt ruột quá. Thế rốt cuộc Thi đang ở đâu..?

Lý bình tĩnh nói :

— Trước hết, có thể những thứ mà tớ nói ra đây các cậu sẽ không ai tin. Nhưng Dương nói đúng, 7 người chúng ta đang bị ma ám.

Tiên há hốc mồm, nhưng 3 người kia thì cúi mặt hoảng sợ, Tiên thắc mắc :

— Không phải chứ, chẳng phải bồ nói con ma đó chỉ là giả thôi sao..? Sao giờ lại….?

Lý khẽ tiếp :

— Đúng, con ma đó chính xác là do một kẻ nào đó giả để hù dọa chúng ta. Nhưng thứ đang ám ảnh nhưng người ở đây là một hồn ma khác, hồn ma của Trần Thanh Trúc.

Cả 4 người đều tròn mắt, ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Lý, không để mọi người đợi lâu, Lý nói tiếp :

— Tại sao tớ lại nói là 7 người, trong khi lúc trên lớp học chỉ có 6 người chúng ta nhìn thấy “ ma “ . Bởi vì thực tế, cả 7 người chúng ta đã đứng ở “ chỗ đó “.

Dương run run hỏi :

— Chỗ…nào…vậy..?

Lý đáp :

— Các cậu còn nhớ lúc cả 7 chiếc điện thoại đồng loạt mất sóng khi chúng ta đứng dưới sân trường chứ. Nơi chúng ta đứng là nơi Trần Thanh Trúc gieo mình từ sân thượng tầng 5 xuống. Và….lúc ấy….tớ…tớ…đã nhìn….thấy cô….ta….Sóng điện…thoại không…có…bởi vì….hồn ma….cô ta đã ở đó. Chính lúc ấy, cô ta đã….nhìn…thấy…cả 7 người…chúng ta.

Dương, Khuê, Thủy ngồi vật ra hoang mang, Tiên mấp máy môi cười trong ngờ vực :

— Hi…hi…không phải chứ….Bồ nhìn thấy ma….Sao có thể thế được.

Lý tiếp tục :

— Không chỉ một lần, mà tớ đã nhìn thấy…cô ta 4 lần….Trước khi Châu bị ngã cầu thang, tớ đã thấy cô ta đứng dưới trời mưa, giữa sân trường….cô ta chỉ tay lên phía lớp học của mình…..Rồi dưới căng tin, dưới phòng y tế…..

Tiên lắp bắp :

— Đó là….lý do vì sao…ngày hôm ấy bồ như người mất hồn.

Khuê lên tiếng :

— Vậy còn chuyện Thi..? Cậu nói biết Thi đang ở đâu..? Nghĩa là sao…?

Lý lấy điện thoại ra rồi khẽ trả lời :

— Mọi người nhìn đây, đêm qua, lúc 12h số điện thoại này đã gọi đến máy của tớ. Không chỉ vậy, số máy này còn gọi suốt đêm qua.

Dương nhìn Lý đáp ;

— Là số của Thi, nhưng sao Thi lại gọi cho cậu…..Tại sao lại là cuộc gọi nhỡ, sao cậu không nghe máy…?

Lý cúi mặt :

— Tớ đã nghe một trong số những cuộc gọi đó, nhưng người bên kia đầu dây không phải là Thi….Giọng nói của cô ta, chính là cô ta….Giọng nói kinh sợ cùng với điệu cười man rợ ấy…..không phải…của…con người.

Dương rấn nước mắt, Dương hỏi tiếp :

— Vậy…..giờ cậu ấy đang ở đâu..?

Lý khẽ nắm tay Dương rồi trả lời :

— Tớ biết cậu với Châu và Thi chơi rất thân, sự việc xảy ra với họ là điều không ai mong muốn…Tớ không dám chắc, nhưng rất có thể, Thi vẫn đang ở trường. Có một điều này, dường như hồn ma của cô ta không thể thoát ra bên ngoài trường được, chúng ta phải nhanh lên, chưa biết Thi có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng phải tìm được cậu ấy trước đã.

Thủy sợ hãi :

— Liệu Thi có bị gϊếŧ không..?

Lý đứng lên, nhìn thẳng vào tất cả, Lý nói :

— Có lẽ không đâu, thay vì ngồi đây, chúng ta phải đến trường ngay….Đi thôi các bạn……