Hầm Mộ

Chương 8: Hố Xác

“ Uỳnh “

Một tiếng sấm nổ vang trời, đang là giữa đêm nên tiếng sấm đó lại càng lớn hơn. Sau tiếng sấm động là ánh chớp lóe lên sáng rực cả một khoảng rừng. Từ dưới cái hố sâu, giọng Chính cất lên lạnh lùng :

— Ông chủ, hình như tôi đào thấy thứ gì rồi.

“ Xoẹt….Xoẹt…”

“ ̀m… ̀m..”

Dưới ánh chớp giật, Chính cầm trên tay một khúc xương trắng giơ lên cho ông Vương nhìn. Ông Vương tròn mắt nhận ra đó chính là một khúc xương người. Nhưng chưa hết, Chính tiếp tục đào bới thêm một chút nữa, dưới lớp đất xốp xốp màu vàng không chỉ có một khúc xương, ánh đèn pin được ông Vương chiếu xuống hố.

Ngay cả ông Vương lúc này cũng phải giật mình, ông ta run lên không hiểu vì sợ hay vì sung sướиɠ, miệng ông ta khẽ nhếch lên cười, một điệu cười đầy man rợ :

— Ha..ha…ha….he…he…he….Đúng rồi, đúng rồi….Chính là chỗ này….Ha ha ha….Chính là chỗ này….Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Hầm Mộ chỉ nằm đâu đó quanh đây mà thôi….Nó có thật, Hầm Mộ là có thật….ha ha ha…..Ha ha ha..

“ Uỳnh…Oàng..”

Sấm nổ càng lúc càng lớn hơn, tiếng cười man dại của ông Vường lúc này còn ghê sợ hơn cả sấm sét. Ánh chớp đôi lúc lại lóe lên sáng rực cả một khoảng không gian u ám, lạnh lùng. Dưới cái hố mà Chính đang đứng, xương người nhiều vô số kể, không hiểu tại sao nơi này lại chôn nhiều xác người chết như vậy. Mở quyển sách cầm trên tay, ông Vương tìm đến một trang rồi dừng lại, miệng vẫn còn cười vì sung sướиɠ, ông Vương soi đèn pin vào trang giấy rồi nghĩ thầm trong đầu :

“ Đây chính là mồ chôn xác chết, nấm mồ này nằm ở đây, xét theo tấm bản đồ thì Hầm Mộ phải ở rất gần chỗ này. Có điều vì một lý do nào đó ta lại không thể biết được chính xác nó nằm ở đâu. Những thứ kỳ môn độn giáp mà ta học được lạ thay đều không có tác dụng ở nơi này. Cứ như thể mọi khả năng của ta đều bị hạn chế. “

Ông Vương tiếp tục nghĩ đến một chuyện :

“ Ma không đầu, con ma đó xuất hiện ở đây và đi tìm cái đầu của mình….Lẽ nào….?”

Ông Vương ra lệnh cho Chính :

— Đào tiếp, tìm kỹ xem trong đống xương đó có cái đầu lâu nào không..?

Trời vẫn nổ sấm chớp ầm ầm, Chính như một con robot hành động theo mệnh lệnh không một lời thắc mắc. Chính tiếp tục tìm kiếm, đào sâu thêm hai tấc nữa, có vẻ như Chính tìm được một cái hộp bằng gỗ nằm trong đống đất lẫn với xương người, Chính vội nói :

— Thưa ông chủ, tôi đào được thứ này..?

Ông Vương hỏi :

— Là đầu lâu người sao..?

Chính lắc đầu, đưa chiếc hộp gỗ lên mặt đất Chính tiếp :

— Không phải đầu lâu mà là một chiếc hộp hình vuông bằng gỗ.

Ông Vương có phần bất ngờ vì chiếc hộp bằng gỗ, có vẻ như ông Vương cũng không dự trước được điều này. Nhìn cái hộp gỗ trét đầy bùn đất, không ngần ngại, ông Vương tìm cách để mở cái hộp, tuy nằm dưới đất có lẽ là đã rất lâu nhưng phần nắp của cái hộp vẫn có thể cạy ra được, khá khó khăn bởi sau nhiều năm bùn đất đã bít kín những kẽ hở. Nhưng với sức khỏe của Chính, không mất quá nhiều thời gian, nắp hộp gỗ cuối cùng cũng được mở ra.

Dưới ánh đèn pin, bên trong hộp có những vật dụng như sau : Một cái bát màu đỏ như máu nhưng lòng trong của bát lại có màu trắng được vẽ những ký tự giống như chữ Trung Quốc, một cái lược bằng đồng đen và cuối cùng là một thỏi vàng được dán một lá bùa.

Ông Vương khẽ nói :

— Yểm, có người đã dùng những thứ này để yểm cái hố chôn xác.

Ngay sau khi ông Vương mở cái hộp ra thì lập tức khoảng không gian xung quanh ông có phần thay đổi. Lúc này đã là 2h sáng, trời sắp mưa nhưng đột nhiên gió ngừng thổi, không khí trở nên lạnh toát. Chính nổi da gà, dựng tóc gáy, ngay cả người như ông Vương cũng vừa khẽ rùng mình. Chính nhảy lên khỏi hố, đứng cạnh ông Vương, Chính khẽ nói :

— Hình…hình…như có điều gì…đó không bình thường.

Ông Vương đáp :

— Ngươi cũng cảm nhận được điều đó à…? Đúng là như vậy, bởi vì chúng ta vừa mới quật mồ của chúng lên và còn mở cái hộp. Chỉ là do ngươi không nhìn thấy mà thôi, để ta giúp ngươi. Nhắm mắt lại….

Chính lập tức làm theo, Chính nhắm mắt lại, ông Vương đứng dậy dùng một ngón tay đặt vào giữa trán của Chính. Tiếp đó miệng ông ta lẩm bẩm đọc một câu gì đó rất khó hiểu. Sau cùng ông ta lấy trong túi áo ra một cái kim rồi chích nhẹ vào giữa trán của Chính. Nặn ra một giọt máu đen, ông Vương nói :

— Giờ thì mở mắt ra.

Chính từ từ hé đôi mắt đang nhắm chặt, nhưng khi vừa mở mắt thì Chính đã phải hét lên :

— Á….á…..á…..Ma….ma…..Chuyện…gì….thế…này.

Sở dĩ Chính thất thần như vậy là bởi vì, xung quanh anh đang hiện ra rất nhiều những cái bóng trắng, nam có, nữ có, trẻ con cũng có…..Và tất cả những thứ này đều chung một điểm, chúng đều không có đầu. Chính sợ đến tái cả mặt, chân đứng không vững, muốn bỏ chạy nhưng Chính lại không thể chạy được.

Ông Vương vẫn đứng im nhìn vào khoảng không trước mặt, ông ta nói :

— Đừng sợ, đây chỉ là những linh hồn chết không được siêu thoát. Bình thường thì chỉ những kẻ hợp bóng vía, những kẻ có căn quả mới nhìn thấy được. Chúng không làm hại được ngươi đâu, vì cả ta và ngươi đều có âm binh bảo vệ. Khi mồ bị quật, phá yểm linh hồn của chúng sẽ lang thang để tìm phần thân thể còn thiếu.

Quả đúng như lời ông Vương nói, những con ma không đầu này đang quơ tay về phía trước, chúng di chuyển qua chỗ của Chính và ông Vương, nhớ lại câu chuyện mà Hào đã kể mấy ngày trước, đến lúc này thì Chính đã tin đó là sự thật, không chỉ vậy, điều này còn kinh khủng hơn khi mà không chỉ có một con ma không đầu, mà còn có nhiều thứ tương tự như vậy nữa.

Nhưng dường như chúng đều đang hướng về một chỗ, bất chợt ông Vương cười phá lên :

— Ha ha ha….Ha ha ha….Thì ra là như vậy, ta đã biết rồi. Đó cũng chính là lý do vì sao khi ngồi ở đó ta lại có một cảm giác kỳ lạ. Giờ thì ta đã hiểu….Ha ha ha.

Giữa khung cảnh đầy ghê rợn, ông Vương vừa cười lớn vừa nói những điều khó hiểu. Chính hỏi :

— Ông chủ, phải chăng ông đã biết Hầm Mộ đó nằm ở đâu..?

Ông Vương nhếch mép cười :

— Đúng vậy, nói cho ngươi biết một chút cũng không sao bởi vì ngày mai ngươi cũng sẽ chẳng còn nhớ gì cả. Ngươi nhìn thấy những hồn ma này đang đi đâu chứ, chúng đang đi tìm cái đầu của bọn chúng. Và kia, nơi mà chúng hướng đến chính là cái chòi mà ngươi ngủ mấy ngày qua. Chỉ có điều nơi đó chúng không thể vào được, có nghĩa là lối vào Hầm Mộ ở dưới ngay cái chòi đó. Điều mà ta thắc mắc nhất chính là tại sao với khả năng của ta lại không thể tìm ra được vị trí này, mà phải đợi đến khi quật mồ những kẻ này lên thì thật trùng hợp, chúng lại như một chỉ dẫn cho ta tìm được Hầm Mộ. Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng nữa, vì ta đã biết Hầm Mộ nằm ở đâu rồi.

Dứt lời, ông Vương đậy nắp cái hộp gỗ lại, cầm cái hộp ông Vương nhảy xuống hố, Chính vội nói :

— Ông chủ, cần làm gì ông cứ để tôi làm.

Ông Vương đứng dưới hố nhìn một lúc rồi đáp :

— Việc này ta phải tự tay làm, bởi muốn đặt được Yểm thì phải là người hiểu biết về phong thủy, không phải tùy ý đặt đâu cũng được. Trước mắt cứ đặt thứ này về vị trí cũ, sau này ta sẽ tìm cách giải quyết sau.

Đặt cái hộp đúng vào chỗ Chính vừa đào được, không chỉ vậy, ông Vương còn lấy ra một lá bùa màu đỏ từ trong túi áo rồi dán ngang nắp hộp. Xong xuôi ông Vương trèo lên khỏi hố rồi nhìn Chính lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng, tiếp đó ông Vương ra lệnh :

— Lấp cái hố này lại, những chuyện đêm nay ngươi không còn nhớ gì cả.

Lập tức Chính cảm thấy rùng mình, đôi mắt lại trở nên vô hồn, Chính đáp :

— Vâng, thưa ông chủ.

5h sáng, trời đổ mưa tầm tã…….Tại Hà Nội lúc này trời cũng đã mưa, tiếng gió đập vào cửa sổ khiến cho bà Nhung giật mình tỉnh giấc, bà quơ tay sang bên cạnh rồi ngay lập tức ngồi bật dậy.

Lý, cô con gái của bà không có ở trên giường, bên ngoài do mưa giông nên trời vẫn còn tối. Nhìn cánh cửa phòng mở toang, bà Nhung lo lắng bước xuống giường, miệng gọi lớn :

— Lý….Lý ơi….Con ở đâu…?