Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 2: Khẩu giao.(H)

Chương 2: Khẩu giao.

Có lẽ đàn ông ở phương diện này không cần dạy cũng hiểu, cho dù trước đó là xử nam không hề có kinh nghiệm đi chăng nữa, ngay lúc này cũng sẽ không nhịn được mà đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của mình trong khoang miệng ấm nóng.

Nguyễn Thời Hành không hề đề phòng bị hắn đâm một cái, nhưng cậu vẫn nỗ lực thả lỏng yết hầu để cho dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn, sau khi qυყ đầυ chạm tới cuống họng, cậu đã bị Loan Ngọc túm tóc điên cuồng đâm chọc.

Yết hầu bị dị vật đâm vào làm cậu buồn nôn, theo bản năng ép chặt lại yết hầu, loại cảm giác đè ép mấp máy cho Loan Ngọc sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của hắn hơi phiếm hồng, đuôi mắt ướŧ áŧ mang theo hơi nước.

Hắn khống chế không được đưa đẩy phần hông, nhìn Nguyễn Thời Hành đang trợn to mắt, cảm giác khó chịu khiến gương mặt của Nguyễn Thời Hành hơi vặn vẹo, làm cho Loan Ngọc cảm thấy bản thân như đang chiếm thế thượng phong, cả tinh thần và sinh lý của hắn đều được thỏa mãn.

Bị một tên xử nam không có tiết tấu thao miệng làm Nguyễn Thời Hành có chút hít thở không thông, cậu giơ tay nắm chặt lấy phần cán của côn ŧᏂịŧ, khiến cho Loan Ngọc ở trong đau đớn rút dươиɠ ѵậŧ ra, Nguyễn Thời Hành không chút tán đồng liếc nhìn hắn.

Côn ŧᏂịŧ từ trong miệng cậu rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, vương ở trên gương mặt của Nguyễn Thời Hành, làm cho khuôn mặt kia càng thêm dâʍ đãиɠ.

Loan Ngọc đang cho rằng Nguyễn Thời Hành không muốn tiếp tục nữa, lại thấy Nguyễn Thời Hành ho khan vài tiếng, tiếp tục dùng đôi môi đã sưng đỏ nuốt côn ŧᏂịŧ của hắn lần thứ hai.

“Cậu chỉ có biết đâm không thôi à.”

Nguyễn Thời Hành có chút hàm hồ nói, bộ dáng không nhanh không chậm làm ra vẻ ta đây của cậu lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Loan Ngọc đến đỏ mắt.

Sao có thể không biết xấu hổ đến như vậy! Dâʍ ɭσạи! Kỹ nữ!

Trong đầu Loan Ngọc dùng tất cả các từ ngữ dơ bẩn mà hắn biết để nhục mạ cái tên phóng đãng trước mặt, dươиɠ ѵậŧ lại trướng lớn thêm một vòng.

Miệng Nguyễn Thời Hành như biến thành nơi cất chứa dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, cậu chậm rãi đưa đẩy đầu hai lần, lần sau còn vào sâu hơn lần trước, rồi sau đó dùng đầu lưỡi khẽ liến phần thân, đem dươиɠ ѵậŧ thô to bạo trướng nuốt vào tận cùng bên trong cổ họng, chóp mũi của cậu cọ vào lông mao của thiếu, si mê ngửi vài hơi.

Loan Ngọc phát ra những tiếng thở dốc trầm thấp, khống chế không được thuận theo động tác của Nguyễn Thời Hành bắt đầu thao miệng cậu ta, nhìn biểu tình trầm mê Nguyễn Thời Hành, trong mắt hắn lóe lên vài tia hưng phấn.

Thịt mềm trong yết hầu bị dươиɠ ѵậŧ của Loan Ngọc cọ sát đến sưng lên, như biến thành một cái nhục huyệt biết cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, bị thao miệng khiến tinh thần Nguyễn Thời Hành cũng đạt đến cao trào, dươиɠ ѵậŧ phía dưới dần dần ngẩng cao đầu.

Nguyễn Thời Hành quỳ gối trên mặt đất, kéo khóa quần của bản thân xuống, một bên giúp Loan Ngọc khẩu giao, một bên loát côn ŧᏂịŧ của mình để tìm sự sung sướиɠ.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ hai phía khiến cậu cực kỳ thỏa mãn, động tác tuốt dươиɠ ѵậŧ cũng càng lúc càng nhanh.

Xử nam lần đầu được khẩu giao nên cũng không kiên trì được bao lâu, lại cắm vào yết hầu một lần nữa, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ của Loan Ngọc liền đau xót, nhịn không được mà bắn ra, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy miệng của Nguyễn Thời Hành.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ men theo khoe môi sưng đỏ chảy ra, Nguyễn Thời Hành vẫn còn đang trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ, cho nên gương mặt có chút đờ đẫn.

Trong nhà vệ sinh, dưới chân của cậu thiếu niên gầy yếu là một người đàn ông cao lớn đang quỳ trên mặt đất, bày ra một tư thế thuần phục, gương mặt kiên nghị đầy kiêu ngạo lại hiện lên đầy vẻ dâʍ đãиɠ, trên mặt toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, hạ thân còn đang hơi nhếch lên, đây là hình ảnh sắc tình nhất mà Loan Ngọc từng được nhìn thấy, làm trong lòng hắn cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng ngay sau đó lời nói của Nguyễn Thời Hành làm hắn tức giận đến phát run, gò má trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt.

“Thật nhanh a.”

Nguyễn Thời Hành hài hước nói một cậu, cậu từ mặt đất đứng lên, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng phun vào bồn rửa tay, dựa vào vách tường tự tuốt dươиɠ ѵậŧ của ban bản thân.

Trên môi vẫn còn chút chất lỏng màu trắng đυ.c, Nguyễn Thời Hành không chút do dự liếʍ chất lỏng đó vào miệng, cậu hơi híp mắt dựa ở trên tường thở dốc, coi Loan Ngọc đứng ở bên cạnh như không khí.

Loan Ngọc nhìn cậu ta, không biết hôm nay cậu ta đang phát điên cái gì, nhưng hắn lại bị dáng vẻ này của cậu ta thu hút, trong lòng có tư vị gì đó không nói nên lời.

“Có khăn giấy không?”

Nguyễn Thời Hành ách giọng nói hỏi, Loan Ngọc có chút ngây ngốc cầm khăn giấy đưa cho cậu ta, nhìn Nguyễn Thời Hành cầm khăn giấy loát động nơi đó của mình.

Chỗ đó của Nguyễn Thời Hành cũng không nhỏ, là kích cỡ mà bạn bè cùng trang lứa phải ghen tị đỏ mắt, ngày thường Loan Ngọc không bao giờ để ý đến nơi này của người khác, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi ghê tởm, nhưng khi nhìn Nguyễn Thời Hành, tự nhiên hắn lại nhìn không muốn rời mắt.

Nguyễn Thời Hành ảo tưởng bản thân đang bị thao bắn, một lúc lâu sau cậu cũng xuất tinh, cậu đem thứ mà mình bắn ra gói vào khăn giấy, lau chùi qua loa một chút, sau đó ném cái khăn giấy đấy vào thùng rác, vặn vòi nước bắt đầu rửa tay, thuận tiện súc miệng vài cái.

Cậu nhìn Loan Ngọc vẫn còn đang ngây ngốc đứng bất động ở chỗ cũ, liền gọi hắn một tiếng.

“Hoàn hồn, đi thôi.”

Loan Ngọc như là tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhấc chân đi theo cậu ta ra ngoài.

Nguyễn Thời Hành đi được vài bước thì đứng lại, liếc mắt nhìn đũng quần hắn.

Loan Ngọc ngay lập tức liền khẩn trương, theo bản năng hơi rụt cổ lại cho rằng bản thân sắp bị đánh.

Chẳng trách được hắn, hắn đã bị người này đánh một thời gian dài, cho nên cơ thể mới phản xạ có điều kiện như vậy.

“Còn không kéo khóa quần, chờ tôi kéo giúp cậu à?”

Lời nói của Nguyễn Thời Hành mang theo ý cười, bỗng nhiên cậu cảm thấy cái thân phận này cũng không tệ lắm, ít nhất hiện tại nam chính vẫn còn là một thiếu niên, nếu như hắn đã thành cường giả* sau khi mạt thế sảy ra, đến lúc đó cậu càng khó xuống tay.

(*Cường giả: là kẻ mạnh. Thường được hiểu thêm nghĩa rộng hơn để nâng tầm cường giả đó. Ví như cường giả không chỉ mạnh về sức mà còn cần trí tuệ cao.)

Đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện, cũng nhớ tới hệ thống ở trong đầu.

Nguyễn Thời Hành: Tiểu tinh linh, mấy cảnh vừa nãy cậu không nhìn thấy đúng không?

Hệ thống: Thấy cái gì? Tôi thấy một mảnh mosaic*!

(*Mảnh mosaic: có thể là thủy tinh màu, đá, gạch, gương, kính…)

Quá giỏi! Quá mạnh mẽ! Hệ thống chưa trải sự đời chỉ có thể cảm thán như vậy ở trong đầu, thì ra hoàn thành nhiệm vụ kiểu vậy cũng được sao, lần sau nó nhất định sẽ giới thiệu cho mấy hệ thống khác!

Nguyễn Thời Hành: Không nhìn thấy là được, đúng rồi, khi nào tận thế bắt đầu?

Hệ thống: 10 giờ đêm nay a.

Nguyễn Thời Hành: Hôm nay???

Gương mặt của Nguyễn Thời Hành liền cứng đờ, cậu bị chết do tai nạn xe cộ, tuy rằng cậu đã chết một lần, nhưng khi nghĩ đến tận thế thực sự sắp đến, cậu vẫn là không nhịn được mà run sợ.

Cậu đem tầm mắt đặt ở trên người Loan Ngọc, ngụ ý sâu xa vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Nhóc con, nhớ phải làm tốt, để còn bảo vệ tôi a.

Loan Ngọc luống cuống tay chân kéo khóa quần lên, đối diện với ánh mắt của Nguyễn Thời Hành, hắn vẫn vô thức cúi đầu xuống.

Chuông tan học bỗng nhiên vang lên, hành lang rất nhanh liền trở nên ầm ĩ, bọn học sinh thi nhau chạy ra khỏi lớp, trong không khí tràn đầy hơi thở thanh xuân của các thiếu niên, nhìn đám NPC* không biết chuyện gì sắp phát sinh, trong lòng Nguyễn Thời Hành thầm thương cảm một tiếng.

(*NPC: Là các nhân vật không phải người chơi, phục vụ cho một số mục đích của cốt truyện.)

“Hành ca, đi ăn cơm thôi?”

Đám đàn em vừa nãy bị đuổi ra đi tới, tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng thấy bộ dáng co rúm người của Loan Ngọc chúng cũng đủ hiểu là đại ca đã "dạy dỗ" nó chu đáo.

Chỉ có duy nhất một điều bọn họ không biết, đó là đại ca của bọn họ dùng miệng để giáo huấn dươиɠ ѵậŧ của Loan Ngọc, giúp hắn tháo mác xử nam.

Nguyễn Thời Hành đang tính mở miệng hỏi nam chủ có đi cùng hay không, nhưng Loan Ngọc lại không nói một tiếng chạy đi mất.

Nguyễn Thời Hành thở ra một hơi bình tĩnh suy nghĩ, dù sao tận thế vẫn chưa đến, hiện tại chắc mới tầm 5 - 6 giờ gì đó, vẫn còn thời gian.

Loan Ngọc chạy về ký túc xá, mở vòi nước bắt đầu tắm rửa.

Thứ hắn muốn rửa sạch chính là dươиɠ ѵậŧ, nó đã bị người mà hắn ghét nhất vấy bẩn, nhưng mà rửa một hồi, đầu của hắn lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt say mê phóng đãng vương đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Nguyễn Thời Hành, kém theo cả câu hài hước "thật nhanh a" làm hắn cực kỳ xấu hổ buồn bực và phẫn hận, động tác tẩy rửa trên tay của hắn cũng dần dần chậm lại.

Cái tên dâʍ đãиɠ thiếu thao đó, không biết là đã bị bao nhiêu người làm qua, cho nên mới cơ khát đến mức xuống tay cả với hắn, Loan Ngọc càng nghĩ càng giận, nhưng mà hắn lại hận không thể quay lại hơn mười phút trước, để được hưởng thụ cái loại cảm giác kia.

Trong mắt hắn tràn ngập hung ác và nham hiểm, nếu... Nếu cơ thể hắn không gầy yếu như vầy, hắn nhất định sẽ đạp Nguyễn Thời Hành xuống dưới chân mình.

Trước kia hắn cũng đã nghĩ đạp Nguyễn Thời Hành dưới chân, nhưng lúc đó hắn đơn thuần chỉ là muốn đánh chết cậu ta, mà hiện giờ...

Hắn nghĩ đến cảnh cậu ta liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng, hô hấp dần trở nên dồn dập.



Nguyễn Thời Hành ăn xong cơm chiều, đi vào lớp học tiết tự học buổi tối, đã thấy Loan Ngọc đang ngồi ở bên trong.

Hắn ngồi bàn thứ nhất, tóc mái hơi dài che khuất đi một phần khuôn mặt, hắn cúi đầu đọc sách, thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất sa sút.

Nhưng mà hắn vẫn rất đẹp a, dươиɠ ѵậŧ cũng lớn nữa.

Nguyễn Thời Hành khẽ liếʍ môi trên, tuy rằng cậu vừa mới ăn no, nhưng trong lòng lại có chút thèm.

Loan Ngọc chú ý tới ánh mắt của cậu, lại không có ngẩng đầu, sau khi Nguyễn Thời Hành đi qua chỗ hắn, mới xoay người nhìn cậu ta.

Cậu ta mặc một bộ đồng phục rộng rãi, đang khom lưng nhặt thứ gì đó, làm cái mông to đầy đặn hiện ra dưới lớp quần, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Loan Ngọc để ý thấy có vài người trong lớp cũng đang nhìn, bàn tay hơi dùng sức, đem cái bút đã bị bẻ gẫy đặt ở trên bàn.

Toàn bộ tiết tự học buổi tối Loan Ngọc đều đứng ngồi không yên, cái mông to kia chốc lát lại hiện lên trong đầu hắn, còn có cả đôi môi mỏng kiên nghị đã bị hắn thao đến sưng đỏ. Bất tri bất giác hắn đã viết đầy tên Nguyễn Thời Hành lên vở của mình, sau khi nhìn thấy thì liền tức giận xé đi.

9 giờ 55 phút, tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, Loan Ngọc không giống với trước kia luôn nhanh chóng cất gọn sách vở rồi đi về, mà chậm rì rì thu dọn đồ đạc, thi thoảng còn dùng khóe mắt liếc nhìn đám nam sinh đang trò chuyện vui vẻ phía dưới.

Nguyễn Thời Hành bị bọn họ vây ở xung quanh, ánh mắt đều hướng về phía cậu ta.

Lúc hắn còn đang thất thần, Nguyễn Thời Hành đã đi đến chỗ của hắn.

Kim đồng hồ treo trên tường đã điểm đúng 10 giờ, Nguyễn Thời Hành còn chưa kịp mở miệng, trên hành lang đã vang lên những tiếng hét chói tai.

Có vài học sinh vừa ra khỏi lớp đã cuống quít chạy vào trong, nhanh chóng khóa cửa lại.

“Bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Vài đàn em của Nguyễn Thời Hành nhìn mấy người đang vội vàng khóa cửa, có chút tò mò hỏi.

“Bên ngoài có người ăn người a! Gặp người liền cắn... A a a a a a! Chúng đến kìa!”

Trong phòng học đèn rất sáng, có một người bị mất nửa khuôn mặt đang ghé sát vào cửa kính, đôi mắt trừng lớn hết cỡ, cơ thể người đó dần dần trượt xuống, lưu lại một vệt máu dài.

Vài phút sau, hắn ta tự nhiên bò dậy, đôi mắt chỉ toàn là lòng trắng, nhìn vào trong phòng học nở một nụ cười quỷ dị.

“Đừng kêu! Trước tiên im lặng đã!”

Có vài nữ sinh sợ hãi thét chói tai ôm nhau khóc thút thít, phần lớn người trong phòng đã bị dọa đến choáng váng, Nguyễn Thời Hành tay mắt lanh lẹ tắt đèn trong phòng đi, trong suốt quá trình vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Những tiếng hét và tiếng khóc vang khắp trường học, hiện tại đang là giờ tan học, cho nên số người bị lây nhiễm tăng nhanh vô cùng.

Ngay lập tức thế giới bỗng hóa thành địa ngục, Loan Ngọc ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tròng mắt chậm rãi chuyển động, dừng ở trên bàn tay đang kéo hắn của Nguyễn Thời Hành.

Nhiệt độ cơ thể của hắn và cậu ta hoàn toàn bất đồng, lòng bàn tay của Nguyễn Thời Hành cực kỳ ấm áp.