Hiền Thần Nan Vi

Chương 40: Tâm tư trên giường

Khi thái tử điện hạ cuối cùng cũng một thân sảng khoái từ trong thùng tắm đi ra, đi đến trước giường, Hứa Từ đã sớm ngủ.

Cẳng chân nghịch ngợm từ trong chăn đạp ra, tư thế ngủ của Hứa Từ không có chừng mực, bốn ngưỡng tám lăn chiếm cả một cái giường lớn.

Lý Hạo Sâm bất đắc dĩ cười, Tiểu Từ này, ngủ cũng không yên ổn.

Đang định giúp Hứa Từ dịch dịch góc chăn, khi tay thò đến giữa không trung lại phút chốc dừng lại.

Nhìn nhìn Hứa Từ bên trong đắp chăn trên người, lại xem xét nhìn chăn mềm mà Tiểu Từ giúp mình trải tốt.

Thái tử điện hạ trong lòng vừa động, liền trực tiếp cuộn chăn, ném lên bàn, dưới chân như nổi gió trực tiếp chui vào trong chăn Hứa Từ.

Hứa Từ đang ngủ say, cảm giác phía sau lưng bị người xô đẩy một chút, liền không kiên nhẫn xoay người. Cậu đang định tỉnh dậy, thần trí lại đột nhiên trầm xuống, lần nữa rơi vào mộng đẹp.

Lý Hạo Sâm rút về tay điểm huyệt ngủ của Hứa Từ, thấy Hứa Từ ngủ say sưa, lúc này mới yên tâm lớn mật ôm chặt Hứa Từ, ôm cậu vào trong lòng mình.

Thân thể trong lòng mềm nhẵn mềm mại, thái tử điện hạ vừa mới mò lên, liền yêu thích không buông tay sờ tới sờ lui, muốn ngừng mà không được.

Hắn vốn chỉ muốn ôm Hứa Từ im lặng nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể Hứa Từ, liền có chút không thể khống chế bản thân, dứt khoát điểm huyệt ngủ của Hứa Từ.

Trong phòng yên tĩnh thò tay không thấy năm ngón, Lý Hạo Sâm vuốt ve da thịt như tơ lụa dưới tay, chống nghiêng người, tỉ mỉ hít ngửi mùi hương thơm ngát giữa hàng tóc Hứa Từ.

Vừa mới phát tiết xong giữa hai chân lại khó có thể tin được bắt đầu căng lên, Lý Hạo Sâm bất đắc dĩ, trong bóng đêm phát ra một tiếng cười khổ mang theo thở dài, “Cô lại xem nhẹ ảnh hưởng của ngươi đối với cô, cô sợ là muốn trở thành thái tử đầu tiên cấm dục mà chết của Đại Diệu quốc.”

Dứt lời, thái tử điện hạ một bàn tay theo da thịt Hứa Từ trượt xuống, một bàn tay vói vào vùng bụng của mình, di động lên xuống.

Tay chậm rãi trượt đến giữa hai chân Hứa Từ, tinh chuẩn bắt giữ vật nho nhỏ khả ái kia.

Một bàn tay bắt lấy của mình, một bàn tay bắt lấy của Tiểu Từ, xoang mũi Lý Hạo Sâm phát ra tiếng hít thở dồn dập, hai tay bắt đầu dùng tần suất giống nhau chậm rãi di động.

Cảm thấy tiểu Tiểu Từ theo động tác của mình bắt đầu căng lớn, đáy mắt Lý Hạo Sâm xẹt qua mỉm cười, động tác dưới tay nhanh hơn.

Hứa Từ hô hấp gia tốc, thở dốc không ngừng. Lý Hạo Sâm rốt cuộc cũng không thể khống chế, động tác dưới tay không ngừng, cúi đầu thuận thế ngậm lấy miệng nhỏ hồng nhuận của Hứa Từ.

Trong mắt Lý Hạo Sâm một mảnh nóng cháy, phát ra một tiếng thở dài vui mừng.

Tư vị của Tiểu Từ thật sự khiến hắn thực tủy biết vị, không thể dừng tay. Đầu lưỡi không ngừng dạo chơi trong miệng Tiểu Từ, dưới tay lại không ngừng, Lý Hạo Sâm càng làm động tác tay nhanh hơn.

Sau một lát, chỉ nghe “a ưm” một tiếng, Hứa Từ dĩ nhiên tiết ra. Lý Hạo Sâm hơi giật mình, cúi đầu nhỏ giọng cười ra tiếng, yêu thương nhìn Tiểu Từ đang hít thở mạnh.

Cẩn thận rút tay ra, Lý Hạo Sâm liếʍ liếʍ chất nhầy Tiểu Từ lưu lại trong tay hắn, nửa người dưới khô nóng càng thêm lợi hại.

Hắn dứt khoát khép lại hai chân Hứa Từ, kẹp cái của mình vào giữa hai chân Tiểu Từ, liền loại tư thế này, ở giữa chân cậu trước sau mãnh liệt di động.

Lại không biết qua bao lâu, Lý Hạo Sâm rốt cuộc chảy ra, tư dục sau khi ăn no phát ra một tiếng hít thở vui sướng. Hắn lúc này mới đứng dậy cầm lấy khăn, dính nước cẩn thận lau sạch toàn thân Hứa Từ, rồi lên giường ôm Hứa Từ vẻ mặt thỏa mãn ngủ say.

Sáng sớm hôm sau khi Hứa Từ tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Bên người cậu có một chỗ lõm nhợt nhạt, Hứa Từ đưa tay sờ, trên đệm giường còn có xúc cảm ấm áp, xem ra thái tử điện hạ cũng vừa mới dậy không lâu.

Nhớ tới tối hôm qua mộng xuân, Hứa Từ sắc mặt ngượng ngập, vội vàng sờ sờ đùi, phát hiện bên trong khô khô, mới buông xuống trái tim treo đến cổ họng.

Hô, hoàn hảo là không thất lễ mất mặt trước mặt thái tử điện hạ.

Cậu nào biết, đêm hôm qua thái tử điện hạ đã sớm ăn sạch sẽ cậu, còn kém một bước vào cửa cuối cùng.

Hứa Từ bên này vừa mặc áσ ɭóŧ tiết khố, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài thật cẩn thận đẩy ra. Hứa Từ ngẩng đầu nhìn, liền thấy thái tử điện hạ cẩn thận bưng một bát cháo thịt nạc trứng muối tiến vào.

“Ngươi tỉnh?” Lý Hạo Sâm nhìn thấy Hứa Từ đứng dậy, ôn nhu cười, đặt cháo thịt nạc trứng muối lên bàn trà, “Ngươi từ hôm nay dậy trễ, ta cũng không nhẫn tâm gọi ngươi, liền đi xuống bưng bát cháo thịt nạc trứng muối cho ngươi, mau tới ăn.”

Thái tử điện hạ ngữ khí tự nhiên thoải mái, phảng phất hành vi bưng cơm đổ nước cho Hứa Từ là chuyện bình thường, một chút cũng không có cảm giác hạ thấp thân phận.

Hứa Từ nghe vậy mắt sáng lên, cũng không để ý là chưa mặc áo ngoài, liền lạch bạch cọ đến bên người thái tử điện hạ, “Vẫn là điện hạ hiểu ta, biết ta thích nhất ăn cháo thịt nạc trứng muối.”

Sáng nay mình dậy quả thực có chút đói bụng, tối hôm qua rõ ràng ăn không ít, buổi tối ngủ cũng sớm, sao lại đói như thế chứ?

Chẳng lẽ là muốn tăng chiều cao? Cậu nào biết, nguyên nhân chân thật là tối hôm qua sau khi ngủ say bị người làm vận động trên giường.

Hứa Từ cười hắc hắc, bưng lấy cháo thịt thái tử điện hạ cố ý vì mình bưng lên, trong lòng ngọt ngào vô cùng.

Lý Hạo Sâm cẩn thận quan sát biểu tình Hứa Từ, xác định chuyện hôm qua cậu không có chút cảm giác, mới yên lòng. Hôm qua cảm giác rất tốt, tối hôm nay tiếp tục nữa thôi!

Thái tử điện hạ vẻ mặt chính khí, sờ cằm trong lòng từ từ tính kế.

“Đúng rồi, điện hạ.” Hứa Từ dùng thìa nhét một ngụm cháo vào trong miệng, “ực ực” nuốt xuống rồi nghiêng đầu hỏi, “Đêm hôm qua có chuyện gì xảy ra không? Ngài hôm qua không phải nói sợ là không an lòng sao.”

“Có, ” Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Mấy mao tặc đến đây, bị hai người A Ngưu cùng Công Tôn Ngự ném ra ngoài, lúc này chỉ sợ đang ở trần ngủ trên đường cái.”

Tâm tư chơi đùa của Công Tôn Ngự không thay đổi, sau khi bắt lấy mấy Hắc y nhân, dứt khoát lột bọn họ không còn một mảnh, điểm huyệt ngủ ném xuống.

“Hiện tại hẳn là đã tỉnh, ngươi có thể mở cửa sổ xem xem.” Lý Hạo Sâm đi đến trước cửa sổ, mở ra cửa sổ chỉ chỉ bên dưới, “Đúng, liền ở đằng kia đó.”

Hứa Từ nghe xong buồn cười, ha ha vỗ tay cười to, “Quả nhiên là tác phong hấp tấp của Công Tôn Ngự, ta đã nói vì sao hôm nay bên ngoài lại náo động như vậy? Còn tưởng rằng là vì hôm nay là cuộc thi tiên tử Mẫu Đơn, thì ra là do phía dưới có mấy con chuột rụng lông.”

Hứa Từ chạy đến cạnh cửa sổ, dán sát thái tử điện hạ nhìn xuống.

Quả nhiên thấy mấy nam tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dùng mấy cái chiếu khoác ở trên người, một thân chật vật vội vàng rời đi.

Lý Hạo Sâm không dấu vết kéo gần cự ly hai người, đến gần bên tai Hứa Từ nói: “Đám người đó là hướng về phía nhị tỷ muội Phương gia, thuê họ là tâm phúc bên người Lâm Bách Phú.”

Hứa Từ cả người cứng đờ, tay nắm cửa sổ căng chặt, “Vậy Lâm Tri Phủ đâu, ông ta có phát hiện dị trạng của mật hàm không?”

“Ông ta hẳn là còn chưa phát hiện, ” Lý Hạo Sâm lắc đầu, ở bên tai Hứa Từ phun nhiệt khí, “Nếu biết, chúng ta hôm qua liền sẽ không sống yên ổn.”

Bí mật đại kinh thiên như thế nếu bị người khác phát hiện, Lâm Tri Phủ nhất định kiềm chế không được, hợp lại đem hết toàn lực trừ họ cho sướиɠ.

Hứa Từ gật gật đầu, lăn lăn cổ họng, nuốt một ngụm nước miếng, đi đến bàn, “Cháo thịt nạc trứng muối còn chưa ăn xong, chúng ta đến bên này rồi nói.”

Lý Hạo Sâm từ chối cho ý kiến, cùng Hứa Từ đi qua, ngồi đối diện cậu.

“Thái tử điện hạ, mấy ngày nay chúng ta làm sao đây?”

“Nên tra cũng kém không nhiều, đã nhiều ngày chúng ta liền ở Dương Châu dạo chơi một phen. Lần này đến, mới vừa vào thành liền có chuyện liên tiếp, thật sự là vội vàng.” Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ lưu một ít thịt canh ở khóe môi, vô cùng tự nhiên đưa tay lau đi, “Các ngươi theo ta tới đây một đường vất vả, nên hảo hảo chơi đùa một chút.”

Hứa Từ bị Lý Hạo Sâm tùy ý lau lại biến thành tim đập nhanh hơn, nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, bây giờ chúng ta chỉ sợ đã bị Lâm Tri Phủ cùng Lâm Bách Phú theo dõi. Liền tính Lâm Tri Phủ chưa phát hiện dị biến trong thư phòng của ông ta, nhưng loại người tâm tư kín đáo như ông ta, chỉ sợ cũng sớm phái người nhìn chằm chằm chúng ta. Thà rằng bị ông ta phát hiện dị trạng, chi bằng chúng ta vui chơi chung quanh, khiến ông ta cho rằng chúng ta chỉ là du khách, chúng ta lúc trước vào thành lấy cớ chính là dạo chơi.”

Ánh mắt Lý Hạo Sâm lộ ra tán thưởng, cao hứng gật đầu, “Chính là cái này, người hiểu ta, chỉ có Tiểu Từ.”

Hứa Từ nghe vậy trong lòng vui vẻ, trong mắt nhìn phía Lý Hạo Sâm tràn đầy tình yêu.

Đã nhiều ngày đám người Lý Hạo Sâm quả nhiên phát hiện thường thường có người lén lút theo đuôi bọn họ, liên tục ba ngày, bọn họ du sơn ngoạn thủy, bất diệc nhạc hồ.

Lâm Tri Phủ được mấy hạ nhân báo cáo việc làm của mấy người trong ba ngày, lúc này cuối cùng mới yên lòng.

Xem ra mấy người này chỉ là du khách, nhất thời nhiệt huyết sôi trào không nhìn được hành động của bảo bối nhi tử của mình, mới ra tay tương trợ.

Nghĩ như thế, ông ta rốt cuộc cũng buông xuống trái tim treo ba bốn ngày.

Mà lúc này, Lâm Tri Phủ nghe được thám tử bên ngoài đến báo cáo, cách ngoài Dương Châu trăm dặm, có đội tinh binh hơn năm ngàn người đuổi tới nơi này.

Phương hướng mà đội tinh binh đến, chính là kinh đô.

Như thế rất tốt! Ông trời giúp ông a!

Lâm Tri Phủ nhịn không được vỗ tay nói tốt, đội binh mã này nhất định là hộ tống thái tử đến Dương Châu tuần tra.

Ngày mai vừa lúc là ngày cuối cùng thi đấu tiên tử Mẫu Đơn, từ trong mười hai vị tiên tử chọn ra tiên tử Mẫu Đơn năm nay.

Năm năm trước tiểu nữ nhi của ông liền là tiên tử Mẫu Đơn lúc ấy, chính là vào biểu hiện phấn khích ở ngày cuối, mới giành được cái nhìn chăm chú của Cung thân vương.

Cung thân vương là loại nam nhân nhìn quen vô số mỹ nhân cũng không thể ngăn cản mị lực của nữ nhi ông ta, nữ nhân năm nay ông ta cố ý bảo La viên ngoại huấn luyện tốt, nhất định cũng có thể khiến thái tử muốn ngừng mà không được, yêu thích không buông tay.

Vừa nghĩ đến mật thám Nguyệt quốc dễ dàng liền có thể xâm nhập vào trong Đông Cung như thế, ông ta liền nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, chỉ nói ông trời có mắt.

Đã nhiều ngày Lý Hạo Sâm ban đêm phá lệ sảng khoái, có thể nói là ngày ngày sênh ca.

Đây thì khổ Hứa Từ, buổi sáng dậy cứ cảm giác cả người nơi nào cũng không dễ chịu, nhưng thật sự muốn nói đến cùng là không dễ chịu chỗ nào, lại nói không ra nguyên nhân.

Ngày thứ tư khi trời còn chưa sáng, trong phòng thái tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện một hắc y nam nhân.

Nam nhân toàn thân bao quanh hắc y, chỉ lộ ra một đôi mắt ưng, chính là Mặc Dạ.

Mặc Dạ vừa hiện thân, Lý Hạo Sâm liền chợt mở mắt. Trong mắt một mảnh rõ ràng.

Sợ ồn Hứa Từ ngủ yên, thái tử điện hạ điểm huyệt ngủ của Hứa Từ, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến Mặc Dạ.

Phát hiện Hứa gia cư nhiên ở trong phòng thái tử điện hạ, trong mắt Mặc Dạ lóe ra mấy tia sáng, chợt biến mất trong một mảnh bình tĩnh.

“Thuộc hạ bái kiến thái tử điện hạ.” Mặc Dạ nửa quỳ xuống đất, chắp tay hành lễ.

Lý Hạo Sâm tiến lên nâng Mặc Dạ, đè thấp tiếng nói: “Miễn lễ, đã nhiều ngày vất vả ngươi.”

“Tạ thái tử điện hạ ân điển, khởi bẩm điện hạ, năm ngàn tinh binh đã hạ trại ở ngoài thành, chỉ chờ điện hạ ra lệnh một tiếng, liền có thể vào thành. Một trăm ám vệ kia bây giờ đã phân tán giấu trong âm thầm, tùy thời bảo vệ điện hạ, ” Mặc Dạ cũng đè thấp tiếng nói, nói đến chỗ này hắn dừng một chút, lại bổ sung, “Cùng Hứa gia.”

Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Hảo, ngày mai ngươi thay đổi dung mạo một chút, cùng Công Tôn Thác mang năm ngàn tinh binh vào thành. Ngày mai chính là ngày đại bỉ cuối cùng của tiên tử Mẫu Đơn, cũng không thể không nhìn ý tốt của Lâm Tri Phủ.”

Mặc Dạ thần sắc vừa động, đã hiểu rõ ý tứ trong lời Lý Hạo Sâm, hắn hai ngày trước thu được Nhan Tứ dùng bồ câu đưa tin, đã lý giải chuyện Lâm Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc cùng ngựa gầy Dương Châu hiểm ác.

Mặc Dạ chắp tay, đáp, “Mặc Dạ tuân mệnh.”

Thái tử điện hạ quay đầu đưa mắt nhìn Hứa Từ quay lưng lại mình, đang ngủ say, trong lòng một mảnh nhu tình, rồi vội vàng cấp bách muốn lại lần nữa xông lên giường nhanh chóng kéo Hứa Từ vào trong lòng, một khắc cũng không muốn buông tay.

Phân phó xong Mặc Dạ, thái tử điện hạ cực kỳ không kiên nhẫn phất phất tay, “Không có việc gì, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Mặc Dạ cúi đầu dạ một tiếng, thân hình khẽ động, hư không tiêu thất.