Bánh bao sữa cảm thấy lúc nãy mình đi dằn mặt cô diễn viên kia vẫn chưa đủ ngầu, đúng ra cậu còn có thể ngầu hơn chút nữa kìa.
Thế nhưng bây giờ bị kim chủ trực tiếp hỏi không hiểu sao cậu lại thấy lo lắng: "Có phải em... Gây... Phiền phức... Cho ngài không ạ?"
Cậu rũ mắt, mặt mày ủ ê trông chán đời quá chừng. Bánh bao sữa tự giận chính mình, không phải chỉ là ngâm nước lạnh thôi sao? Có gì đâu mà không thể nhịn?
Cậu nhìn Kim chủ vô cùng đáng thương, em dè thương lượng lấy lòng hắn: "Em... Em đi Xin lỗi cô ấy nhé?"
Kim chủ cười gằn, hỏi cậu: "Sao? Lại còn muốn đi xin lỗi à?"
Bánh bao sữa léo nhéo trong lòng: Vì anh không muốn cũng không được!!!
Thế nhưng nào dám nói ra miệng, cậu chỉ đành xoắn xoắn góc áo của mình, lý nha lí nhí: "Em... Lúc đó... Lúc đó em bị lạnh quá nên choáng... Vốn có thể thương lượng đàng hoàng với cô ấy... Không hiểu sao lại... Lại..."
Kim chủ im lặng nhìn cậu, tất cả những tủi thân và ấm ức của cậu hắn đều nhìn thấy rõ, cũng thấy cả đôi môi chưa hết trắng bệch vì đông lạnh, hắn ngắt lời: "Còn lạnh à?"
Bánh bao sữa không kịp phản ứng, cậu sửng sốt một lát mới trả lời: "Dạ không... không lạnh!"
Vừa nói xong thì hắt xì một cái.
Kim chủ: "..."
Trợ lý của Kim chủ đã đi theo hắn sáu năm, trong lòng ông chủ nghĩ gì tất nhiên có thể đoán được, vậy nên đã chuẩn bị trà gừng từ sớm.
Lúc trà gừng được mang đến, Bánh bao sữa vẫn còn cúi đầu trước mặt kim chủ như đang bị phạt đứng.
Trợ lý vừa đặt trà gừng xuống là chuồn ngay, hai vợ chồng cãi nhau ngàn lần vạn lần đừng tổn thương gì đến chú cá nhỏ này hết.
Vì sao lại là hai vợ chồng ư?
Bởi vì ông chủ của cô xuống máy bay rồi công ty không thèm về, họp cũng không mở, ngủ cũng không cần bù đã chạy ngay đến đây thăm nghệ sĩ nhỏ này.
Thế mà vừa đến đã thấy nghệ sĩ nhỏ bị ức hϊếp, chậc chậc, xem vẻ mặt của ông chủ kìa, đến cả phó đạo diễn cũng bị dọa sợ. Dáng vẻ ban nãy không giống với gương mặt nghiêm túc giả vờ bày ra trước mặt nghệ sĩ nhỏ thế này đâu.
Kim chủ nâng cằm chỉ trà gừng: "Uống đi!"
Ở phim trường đã uống hết tám ly trà gừng, giờ ngửi thấy mùi hương này Bánh bao sữa đã ngấy đến muốn ói, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy ly uống hết.
Uống xong gương mặt nhỏ bị cay nhăn thành bánh bao.
Cậu khom lưng đặt ly xuống, cúi đầu chờ nghe Kim chủ dạy dỗ tiếp.
Cậu nói vô cùng đáng thương: "Em đã uống xong, đã hết lạnh, có thể dạy dỗ tiếp rồi ạ!"
Kim chủ không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bé con này, mẹ nó chứ, thật là khiến người ta đau lòng quá.
Hắn vỗ vỗ vị trí bên người: "Quay phim cả ngày rồi không mệt sao? Đến đây ngồi."
Trong lòng bánh bao sữa lo sợ, cậu có cảm giác hôm nay không chỉ bị mắng mà có khi còn bị đánh ấy chứ.
Lần trước uống say đã bị đánh rồi đấy.
Đánh thì đánh đi, dù sao cậu cũng chẳng sợ đau, nhưng mà bị đánh mông thì mắc cỡ quá.
Bánh bao sữa tự mình bổ não đến mức khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh dần dần trở nên nóng rực, đỏ bừng.
Kim chủ vốn đang đau lòng cậu phải chịu ấm ức định an ủi mấy câu, thế nhưng vừa quay sang đã thấy gương mặt người bên cạnh đỏ rực. Hắn nhíu mày đưa tay lên sờ trán cậu.
Hơi ấm, nhưng là nhiệt độ cơ thể bình thường, không phải bị sốt.
Bánh bao sữa né tránh theo bản năng.
Cậu cứ nghĩ là sẽ bị đánh cơ.
Kim chủ: "..."
Kim chủ: "Làm sao? Hôm nay không uống rượu, định lấy cớ gì không cho tôi chạm vào đây?"
Lúc này bánh bao sữa mới phản ứng lại, lông mi run run như phe phẩy như cây quạt nhỏ. Đầu nhỏ tròn tròn đưa đến trước mặt kim chủ, cậu ngoan ngoãn lấy lòng: "Em không có... Ngài chạm vào đi!"
Kim chủ bị sự mềm mại của cậu làm cho đau lòng, hắn xoa nhẹ mái tóc Bánh bao sữa, lại nhéo mặt cậu mấy cái: "Ở đoàn phim có còn ai ức hϊếp em không?"
Lúc này Bánh bao sữa mới nhớ mình là kẻ có tội, cậu lắc đầu: "Dạ không."
Sau đó lại vội vã nhỏ giọng đảm bảo: "Sau này em tuyệt đối không mang phiền phức đến cho ngài, thật đấy. Ngày mai em sẽ đi mua trái cây đến xin lỗi cô Dư được không ạ?"
Kim chủ trả lời dứt khoát: "Không được."
Bánh bao sữa vội vàng nhìn Kim chủ, nghĩ: Em đã phải đi xin lỗi rồi còn muốn thế nào nữa mới không giận đây?
Sau đó cậu nghe thấy Kim chủ nói: "Cô ta chèn ép người của tôi còn muốn người của tôi đến xin lỗi cô ta à? Nào, em nói cho tôi nghe một chút, muốn làm gì?"
Bánh bao sữa bị ba chữ người của tôi làm cho ngây ngất.
Rõ ràng biết ý của Kim chủ nói cậu là người bị bao nuôi, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nhảy nhót tưng bừng.
Nhớ nhung suốt mấy ngày liền, nỗi ấm ức hôm nay, và mấy ngày đóng phim vất vả đều vì ba chữ này mà trở thành viên kẹo ngọt nhất thế gian.
Kim chủ lấy chiếc hộp bên cạnh đưa cho cậu: "Lúc trước đã nói sẽ tặng quà cho em, xem thử đi, có thích không."
Bánh bao sữa: "!"
Còn có quà!
Quà!
Bánh bao sữa uể oải cả ngày, cuối cùng đôi mắt cũng sáng rực lên không giấu được vui vẻ, bên khóe miệng cũng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ: "Dạ thích!"
Nói một lần vẫn chưa đủ, lại muốn cường điệu thêm lần nữa: "Em thích lắm, cảm ơn ngài."
Một bụng lửa giận của Kim chủ vì thấy người của hắn chiều nay ướt sũng như gà nhỏ rớt vào nồi canh cuối cùng cũng tiêu tan vì nụ cười này.
Hắn lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó đứng lên: "Chưa xem là gì đã nói thích, từ từ mở ra xem đi. Tôi đi tắm rửa đây."
Bánh bao sữa: "..."
Cậu cũng đứng lên theo, lắp bắp hỏi: "Ngài... Ngài định ở lại sao?"
Kim chủ nhíu mày: "Làm sao nữa? Lúc trước thì dính tôi không cho đi, bây giờ lại không muốn tôi ở lại?"
"Không không không không không!"
Bánh bao sữa lắc đầu như trống bỏi: "Ngài cứ ở, em đồng ý mà!"
Sau đó lại luống cuống tay chân mặc quần áo: "Ở đây điều kiện không tốt, không có đồ dùng mới, để em đi mua cho ngài."
Kim chủ túm cổ áo kéo người trở về: "Ngoan ngoãn chờ đi, chạy lung tung cái gì?"
Bánh bao sữa khó xử nhìn kim chủ, nhỏ nhẹ thương lượng: "Em không chạy lung tung đâu, em xuống lễ tân lấy giúp ngài đồ dùng mới, nhé!"
Kim chủ búng trán cậu: "Chuyện này trợ lý của tôi còn không làm được thì cần gì công việc này nữa?"
Cuối cùng Bánh bao sữa cũng yên tâm.
Chờ Kim chủ vào phòng tắm cậu mới nhảy dựng lên, vội vã thu dọn quần áo mình vất lung tung vào trong ngăn tủ, rồi gấp chăn gối lại cho gọn gàng.
Cuối cùng Bánh bao sữa trải một tấm chăn mỏng, làm cho mình một cái ổ nhỏ trên sô pha.
Sau đó ôm lấy món quà lăn lộn mấy vòng trong chiếc ổ nhỏ của mình. Sô pha ở đây không được to như ở phòng khách sạn kia, suýt chút nữa thì Bánh bao sữa rơi huỵch xuống đất.
Kim chủ tắm xong bước ra thì thấy Bánh bao sữa đang vùi mình trong cái ổ nhỏ của cậu, chẳng biết đang vui vẻ chuyện gì mà trông ngốc chết đi được.
Hắn gọi người: “Ngồi đấy làm gì? Đến đây ngủ.”
Hết chương 8