Minh Thiên lại nói: "Em có thể tự đi, anh đỡ em là được."
Ngồi ở hàng ghế khán giả uống nước nghỉ ngơi Bành Trình muộn màng nhận ra vấn đề, đi tới hỏi: "Không sao chứ?"
Lúc này Đoạn Dịch đã đỡ Minh Thiên đứng dậy.
Cánh tay Minh Thiên vòng qua cổ Đoạn Dịch, hơn nửa cơ thể dựa vào lưng anh. Nhìn Bành Trình, Minh Thiên nói: "Không sao. Tôi nhớ sảnh khách sạn có tủ đựng dụng cụ y tế, trong tủ có một số loại thuốc thường dùng."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy. Để tôi đến đó kiếm dầu xoa bóp. Hai người đi từ từ thôi nhé, tôi đi trước."
Bành Trình nói xong lập tức chạy mất, bỏ lại Đoạn Dịch đỡ Minh Thiên chậm rãi bước từng bước.
"Có đυ.ng đến gân hoặc bắp thịt không?" Đoạn Dịch vừa đi vừa hỏi Minh Thiên.
Minh Thiên nói: "Không. Chỉ trật nhẹ thôi. Lâu lắm rồi không vận động."
Đoạn Dịch gật đầu, đánh giá một câu: "Cậu thiếu vận động thật."
"Vâng, không so được với anh Tiểu Dịch. Đợi khỏe lại sẽ chơi bóng với anh tiếp."
Nghe Minh Thiên nói vậy, Đoạn Dịch khó kìm được tò mò mà nhìn hắn một cái.
"Làm sao vậy?" Minh Thiên hỏi.
Đoạn Dịch nói: "Hồi trước ở thế giới hiện thực, sao tôi không biết cậu tốt với tôi vậy nhỉ."
"Hồi trước anh thấy em thế nào?" Minh Thiên lại hỏi.
Đoạn Dịch đánh giá đúng sự thật: "Trẻ tuổi rất cao giá, rất khó ở chung. Lâu lâu phản nghịch và tự cho là đúng."
"Anh hiểu lầm em rồi." Minh Thiên thành khẩn nói.
Đoạn Dịch bật cười, chỉ nói: "Ừ. Xem như nhờ trò chơi này mà tôi được làm quen với cậu lần thứ hai."
Minh Thiên không nói nữa, im lặng đi cà nhắc theo bước chân của Đoạn Dịch.
Hắn rũ đầu, cằm sát bên lỗ tai Đoạn Dịch. Trước mắt hắn là cái đầu ổ gà Đoạn Dịch không thèm chải, cùng vành tai nhỏ ẩn dưới tóc mai đen nhánh.
Có vẻ bởi vì mới vận động xong, da cổ và vành tai Đoạn Dịch đều ửng màu phấn hồng.
Nhìn chằm chằm vành tai hồng phấn một lát, Minh Thiên nghe thấy Đoạn Dịch hỏi mình: "Đến nhà ăn luôn không. Ăn xong bữa tối tôi đỡ lên lầu. Buổi tối nếu cậu cần giúp gì cứ việc tìm tôi."
"Được." thanh âm Minh Thiên truyền ngay bên tai Đoạn Dịch, dòng khí ấm áp thổi vào lỗ tai gây ngứa ngáy. "Anh Tiểu Dịch quả là người tốt. Em cứ nghĩ vì chuyện trước đó anh sẽ sinh khúc mắc với em. Không ngờ anh vẫn chịu giúp em."
Đoạn Dịch sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức mấy. Hơn nữa... Đây là hai chuyện khác nhau."
"Vẫn muốn cảm ơn anh." Minh Thiên nhẹ giọng nói, cánh tay cố ý hay vô tình siết chặt hơn.
Trong chớp mắt ấy, Đoạn Dịch ảo giác như Minh Thiên cố tình bán manh đáng thương.
Trước kia Đoạn Dịch có nuôi một con chó. Con chó này khá linh tính. Mỗi lần bị ai phê bình sẽ bán manh đáng thương, lúc thì giả què, lúc thì đau đầu. Nhìn nó muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Đoạn Dịch thường phạt nó nhịn đói một bữa cơm, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấm ức của nó anh đều buông tay đầu hàng.
Cũng không hiểu tại sao anh lại liên tương Minh Thiên với con chó nhỏ trong nhà của mình.
Đoạn Dịch không khỏi bật cười.
Minh Thiên hỏi anh: "Anh cười gì vậy?"
"Tôi không cười, tôi chê cậu nặng quá." Đoạn Dịch nghiêm mặt nói.
–
Buổi tối cơm nước xong, Đoạn Dịch đưa Minh Thiên về phòng, bản thân về phòng tắm rửa, rồi đi cửa hàng đạo cụ.
Cửa hàng đạo cụ là một dãy các nhà trệt, nằm tách biệt bên cạnh khách sạn.
Mặt tiền các cửa hàng đều lắp kính thủy tinh trong suốt, nhìn xuyên qua cửa kính, Đoạn Dịch thấy bên trong không có đạo cụ thực thể, chỉ có màn hình tinh thể lỏng.
Vừa tới cửa hàng đầu tiên, Đoạn Dịch nhận ra có một người đi phía sau mình, là cô gái số 1.
Số 1 đã thay một chiếc váy thục nữ hơn, tóc thắt bím. Cô nhìn Đoạn Dịch mỉm cười, vươn tay: "Còn chưa chính thức tự giới thiệu nhỉ. Tôi tên Ổ Quân Lan."
Đoạn Dịch bắt tay với cô. "Đoạn Dịch."
Ổ Quân Lan nói: "Tôi muốn nói với anh một câu cảm ơn. Lúc ở lâm viên, là anh nghĩ cách giúp mọi người vượt ải và cứu mọi người."