Tiên Tri Được Chọn

Chương 18

Đây là một cánh tay cực kỳ kinh tởm. Không chỉ bốn đầu ngón tay bị mòn một khúc xương, các khớp tay cũng lộ rõ xương cốt hóa đen cũng thế.

Hình ảnh làm người ta khó có thể tưởng tượng... Không biết nàng đã liên tục cào quan tài trong bao lâu, mới có thể mài rớt cả xương cốt.

Bỗng có một cơn gió bay qua, thổi rơi một miếng thịt trên mu bàn tay nàng, giòn bọ trong thịt lập tức chui ra, chậm rãi bò dọc theo cánh tay nàng.

Cùng với mùi hôi thối nồng nặc, "Kẽo kẹt" một tiếng, nàng ta từ trong quan tài ngồi dậy.

Sở Thanh nửa ngồi trong quan tài, đôi tay vắt hai bên quan tài, làm mọi người thấy rõ bộ dạng hiện tại của nàng.

Cơ thể nàng đã vào trạng thái phân hủy nặng, mí mắt không còn, hốc mắt cũng không có huyết nhục, chỉ còn sót lại vài sợi mạch máu bám trên xương, kỳ lạ nhất là tròng mắt màu lục đậm như ngọc khảm vào.

Tròng mắt nàng đột ngột giật giật, làm mọi người tưởng là nàng có thể thấy xung quanh, nhưng họ nhanh chóng nhận ra, không phải mắt nàng động đậy, mà là một con giòi đang bò ra ngoài.

Bộ phận đôi mắt đã đáng sợ như thế, nửa khuôn mặt còn lại cũng chẳng khá hơn.

Thịt trên mũi đã rơi hết, lộ ra xương cốt bên trong, giữa các khe xương mọc đầy lông trắng, nhìn qua kinh tởm vô cùng. Từ môi đến cằm nàng mọc đầy lông tơ màu xanh lục, không biết là đám vi khuẩn nào làm ổ vị trí này.

Người yêu hoa dung nguyệt mạo ngày xưa giờ đã biến thành bộ dáng khó mà nhìn nổi.

Dường như Chu Chấn An cũng không ngờ chuyện này. Cánh tay hắn vốn giơ lên để đón lấy A Thanh, hiện giờ lại cứng đờ trên không trung, không thể nhích tiếp được, nhưng cũng không thu hồi.

Tay không dám vươn ra, là vì hắn sợ, không dám đυ.ng vào nàng.

Không thu hồi tay, là vì hắn cảm thấy nếu hắn thu tay lại, thì chẳng khác nào phản bội A Thanh, cả đời chung thủy của hắn sẽ biến thành chuyện cười.

Miệng hắn mở rồi khép, khép rồi mở, cuối cùng run rẩy phun một câu: "A Thanh, em, em còn nhớ ta không?"

Không biết Sở Thanh có nghe thấy tiếng hắn ta nói hay không, vì cả hai lỗ tai nàng đều rụng hết. Nàng chậm rãi đứng lên, một chân bước khỏi quan tài, sau đó nàng quay đầu, nhìn về phía Chu Chấn An.

Cách nàng quay đầu cực kỳ độc lạ, người bình thường là cổ xoay theo thân thể, nhưng tựa hồ nàng quên mất cách xoay người, cho nên cổ nàng trực tiếp vặn 180 độ.

Nàng cứ thế "nhìn" thẳng mặt về hướng Chu Chấn An hồi lâu, dường như cổ nàng không chống đỡ nổi, thế là rơi xuống đất bùn quay vài vòng.

"Em..." Chu Chấn An tiến lên một bước, muốn nhặt cái đầu nàng lên.

Không chờ hắn bước đi, cả người hắn bỗng lảo đảo, quỳ sụp trên mặt đất.

Đối mặt với quái vật cương thi không đầu, cuối cùng Chu Chấn An cũng cảm giác được sự châm chọc.

Hắn cười với Sở Thanh, nhưng nụ cười đầy chua xót: "A Thanh, em còn nhớ không, năm đó ta học theo người nước ngoài, cũng quỳ như thế này cầu hôn em? Em, em đã cười ta, nói ta quỳ sai rồi. Người ta quỳ một chân xuống đất, ta lại quỳ cả hai chân... Ta... Hiện giờ ta..."

Sở Thanh bước đến trước mặt hắn, đặt hai tay lên vai hắn.

Nhắm mắt lại, Chu Chấn An tựa hồ quay về cái đêm nhiều năm về trước —— hắn thích nhất là A Thanh bám vào bờ vai hắn, ôm lấy cổ hắn, ôn hương nhuyễn ngọc không gì hơn thế.

Nhưng hiện tại hắn không ngửi được mùi hương êm dịu ấy, vì khoảng cách quá gần Sở Thanh, mùi hôi thối buồn nôn đã tràn ngập miệng mũi hắn, khiến hắn phải đối mặt với hiện thực —— hắn đã hồi sinh Sở Thanh, nhưng nàng không còn là A Thanh của hắn, mà là một con cương thi, chính xác hơn là một con quái vật.

Sở Thanh đã chết, hắn thương tâm đến phát điên, sống mà như chết.

Mà châm chọc nhất là, hắn không để yên cho Sở Thanh an giấc ngàn thu, ngược lại biến nàng thành con quái vật chân chính.

"Không, không liên quan, miễn là đã sống lại. Đôi ta sống bên nhau. Dù thế nào... thế nào cũng được."