Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 45-1: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại trở mình một cái ở trên giường, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại ở bên giường của Lê Diệu Phàm, thì sợ đến mức thiếu chút nữa lăn xuống từ trên giường.

Bởi tiếng động quá lớn, Lê Diệu Phàm bị đánh thức. Anh mở mắt ra hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có gì." Tôi cười gượng. Kỳ thực chỉ là tôi nhất thời không tiếp thụ được sự thực chúng tôi lại ở cùng trên một chiếc giường, bình yên vô sự ngủ cả đêm mà thôi.

"Vậy ngủ thêm một lúc đi." Anh nói xong, rất thuận tay ngăn cản tôi, coi tôi như gối ôm mà kéo vào ngực.

Lúc đó tôi liền phản kháng, vừa đẩy vừa đá anh, thiếu chút nữa đạp anh từ trên giường xuống.

Cuối cùng, anh rốt cuộc bị làm cho phát bực, đen mặt hỏi tôi: "Mới 5h, rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Em... em... em không ngủ được, đi ra ngoài một chút." Tôi nói xong đã nghĩ trốn.

Nào biết người còn chưa đứng lên, đã bị anh ấn ở eo một phen: "Không phải là em sợ ngủ cùng một giường với anh đấy chứ?" Anh ngậm cười, nhìn qua có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

"Giường là của em, em phải sợ cái gì!" Tôi mạnh miệng biện giải. Mặc dù đích xác như lời anh nói, tôi còn không quen ngủ trên một giường cùng anh, thế nhưng cũng không thể thua khí thế.

"Vậy tiếp tục ngủ." Anh lại tới ôm tôi.

Tôi lập tức liền phát bực: "Ngủ cái đầu anh. Anh ngủ trên giường em cả đêm còn chưa đủ? Thừa dịp mẹ em chưa dậy, anh mau về nhà cho em. Nhất định đừng đến nữa!"

"Cái này không thể được." Anh giữ cằm, mắt nhập nhèm nhìn tôi, dùng giọng điệu mang theo biếng nhác nói, "Nhưng anh là bạn cùng phòng của em, nếu như bỗng nhiên không thấy, em chuẩn bị giải thích thế nào với mẹ em?"

"Em sẽ tìm lý do, không nhọc anh lo lắng." Tôi thật sâu cảm thấy, cho dù có nói với mẹ tôi biết người này bị người ngoài hành tinh bắt cóc, thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc để anh ở lại đây.

Thế nhưng, hiển nhiên Lê công tử không phải người tốt như vậy."Em đã giải thích, anh sẽ không phí tâm. Ngủ tiếp một chút." Anh nói xong, xoay người đưa lưng về phía tôi, yên tâm thoải mái tiếp tục ngủ.

"Lê Diệu Phàm! Anh chuẩn bị ở nhờ ở đây không đi phải không?" Tôi tức giận mắng ở phía sau anh.

"Măc dù giường này là của em, thế nhưng phòng này là của anh, anh muốn ở bao lâu cũng được." Anh nói xong lời này, đắp cái chăn, mặc cho tôi ở phía sau anh nhe nanh múa vuốt, chính là không nghe theo tôi mà!

Một khắc đó, tôi bỗng nhiên ý thức được, quân địch tuyệt đối không thể giải hòa, bởi vì một khi xóa bỏ cảnh báo, quân địch của một khắc trước liền biến thành —— Đại! Vô! Lại! của lúc này.

Tôi đoán không sai, Lê Diệu Phàm quả nhiên chuẩn bị ở nhờ nhà tôi không đi. Cho dù tôi công khai, ám chỉ anh thế nào, anh đều bày ra bộ dạng không biết chuyện chút nào, thậm chí còn ở trước mặt mẹ tôi giả vờ ngoan ngoãn, bắt nạt mẹ tôi trí nhớ không tốt!

Tôi thật hoài nghi người này có hai mặt. Từ tối hôm qua sau khi nói rõ ràng với tôi, một người khác liền phân liệt ra, hơn nữa còn đang ở nhà tôi tác oai tác quái.

Cứng rắn không được, tôi chỉ có thể mềm dẻo, thừa dịp mẹ tôi không ở bên cạnh, không mất thời cơ nhắc nhở anh: "Hẳn là anh còn có rất nhiều việc chưa làm?"

Anh một bên lật báo, một bên cũng không ngẩng đầu lên trả lời tôi: "Có thể nghỉ một chút."

"Như vậy sao được chứ!" Tôi hướng dẫn từng bước, "Công ty lớn như vậy, nếu anh không ở đó liền như rắn mất đầu, nhất định sẽ sai lầm. Lại nói, nhiều văn kiện như vậy, nếu hôm nay anh không xem thì phải kéo dài tới ngày mai. Nếu ngày mai còn không xem thì phải kéo dài tới ngày kia. Kéo dài như vậy sẽ rất chồng chất..."

"Nói cũng đúng." Anh gật gật đầu.

Tôi lập tức đại hỉ, cho là rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt, nhưng anh lại gọi một cú điện thoại cho L.K, bảo anh ta đem văn kiện đến nhà tôi xem!

"Anh cmn đùa giỡn em à!" Tôi rốt cuộc nổi điên, không quản phòng này là của ai, quả đấm của ai cứng thì người đó làm chủ.

Ngay khi tôi chuẩn bị liều mạng một sống một chết cùng Lê Diệu Phàm, mẹ tôi bỗng nhiên từ trong phòng bếp đi ra, cầm trong tay một đống nho rụng thối, vô cùng ai oán nhìn tôi: "Thiên Tinh, bao lâu rồi con không dùng tủ lạnh?"

"Sao vậy ạ?" Tôi hỏi.

"Mẹ lục tung cả tủ lạnh, chỉ còn lại cái này, là con ăn à? Hai đứa các con bình thường ở nhà làm cơm ăn không?"

Vấn đề này độ khó kỹ thuật quá lớn, tôi bị hỏi mà im thin thít.

Thấy tôi cúi đầu không nói lời nào, mẹ tôi bất đắc dĩ khoát tay áo: "Quên đi quên đi, hai đứa theo mẹ ra ngoài mua thức ăn, cùng mẹ học một chút cái gì gọi là sống qua ngày!"

Cái này, đừng nói là tôi, ngay cả Lê công tử luôn hờ hững biểu tình trên mặt cũng cứng đờ.

Tôi quyết định đặt cược một rổ dưa chuột, nhất định Lê Diệu Phàm chưa từng tới chợ, bởi vì một bước vào đây, chân mày anh liền không buông ra, khóe miệng vẫn luôn duy trì trạng thái cứng ngắc.

Điều này làm cho tâm tình tôi cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, vừa đi vừa lấy vai cọ anh, cười xấu xa hỏi: "Thế nào, mở mang kiến thức chứ?"

Anh phụng phịu, khí áp rất thấp.

Tôi càng vui vẻ hơn, liều mạng xui khiến mẹ tôi đi tới khu thủy sản bẩn nhất. Nhìn đôi giày da được sản xuất thủ công tại Itali trên chân Lê công tử giẫm lên vũng nước đầy trên mặt đất ở chợ, tôi liền cảm thấy toàn thân khoan khoái, cực kì cao hứng.

"Anh chớ để ý." Tôi giả ý an ủi anh, "Nếu muốn sửa cái chợ này, giá trị con người anh là tối cao! Tôm hùm đắt chứ? So với tôm hùm anh còn đắt hơn, thực sự!"

Mặt Lê công tử lần này xem như đen lại hoàn toàn: "Nếu em còn dám nói một câu, anh liền ném em vào cho tôm hùm ăn." Anh giảm thấp giọng xuống uy hϊếp tôi.

"Anh không ném nổi em đâu." Tôi vỗ vỗ vai anh, "Thân thủ của em hơn anh."

"Phải không?" Khóe miệng anh bỗng nhiên câu ra một nụ cười xấu xa.

Tôi dự cảm không ổn, nhưng đã không còn kịp rồi, anh bỗng nhiên nắm eo tôi, nhẹ nhàng ôm tôi cách khỏi mặt đất.

Chuyện xảy ra đột ngột, người chung quanh đều kỳ quái nhìn chúng tôi. Tôi xấu hổ và giận dữ hận không thể chui vào trong đống tôm hùm, muốn đẩy anh ra, lại bất đắc dĩ anh cậy mạnh, khí lực của tôi không lớn bằng anh, đương nhiên không dễ dàng đẩy ra như vậy.

"Hai đứa các con làm gì đấy?" Mẹ tôi quay đầu lại hỏi.

"Cô ấy ngại trên mặt đất bẩn." Lê Diệu Phàm rất nhanh trả lời.

Nói xong, tôi liền bị mẹ tôi ghét bỏ, lắc đầu quở trách tôi: "Thật lắm chuyện."

Lúc đó tôi liền lệ đầy mặt. Anh mới ngại bận, cả nhà các anh đều ngại bẩn!

Vì trả thù Lê Diệu Phàm trêu chọc tôi giữa ban ngày ban mặt, tôi buộc anh mua toàn bộ tôm hùm. Mẹ tôi còn rất đau lòng, thái độ vùi dập tôi mua đồ đắt tiền như vậy.

"Mẹ, cũng không phải mẹ bỏ tiền, mẹ đau lòng cái gì?" Có kẻ coi tiền như rác ở đây, không mua thì thật uổng phí.

"Tiền của A Ngưu không phải tiền sao? Người ta cũng vất vả kiếm ra, con chỉ biết lãng phí!" Trái tim của mẹ tôi sớm đã hướng về Lê Diệu Phàm, tôi cảm giác mình như bị nhặt được.

Vì thế, tôi trừng mắt Lê Diệu Phàm, tức giận bỗng nhiên tiêu tan.

Chỉ thấy tay trái anh cầm con tôm hùm, tay phải xách theo miếng thịt, ngoài phải tránh những hố nước ghồ ghề trên mặt đất ra, còn phải chịu đựng các loại câu kéo, bộ dạng đừng nhắc tới có bao nhiêu khôi hài .

Thấy tôi nhìn anh cười, Lê công tử trừng tôi liếc mắt một cái.

Tôi lại lần nữa len lén khuyên anh: "Anh xem, em đã khuyên anh đừng ở nhà em. Trông ở đây vừa bẩn vừa loạn, căn bản không thích hợp với thân thể cao quý như anh. Không bằng anh trở về đi?"

"Mơ tưởng." Anh trả lời tôi hai chữ.

"Anh đây là ăn no rửng mỡ, định giương cờ cùng em phải không?" Tôi nổi giận.

Anh nhíu mày, cười không đáp.

Tôi cảm giác phổi của mình cũng bị anh trêu tức mà bùng nổ. Ngại mẹ tôi ở đây không tiện phát tác, đành phải chịu đựng một đường.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ diệu, rõ ràng hai ngày trước tôi còn cùng Lê Diệu Phàm như nước với lửa, lúc này vậy mà lại cùng nhau mua thức ăn? Chuyện từng ao ước, bây giờ bỗng nhiên thành hiện thực, lại làm cho người ta cảm thấy như không thể tưởng ra.

Nếu như có thể không cần nghĩ những chuyện không vui ấy, hai người cứ như vậy vô cùng đơn giản cùng một chỗ, thực ra cũng rất tốt ... Tôi vì ý niệm như vậy sản sinh trong đầu mình mà cảm thấy lo lắng mơ hồ.

Là tôi bắt đầu ỷ vào anh sao? Tôi còn có thể giấu giếm mẹ tôi bao lâu? Ân oán tạm thời bị lãng quên kia một ngày nào đó sẽ lại bày trước mặt chúng tôi một lần nữa, tôi nên làm gì bây giờ?