Tôi bỗng dưng cảm thấy bóng dáng bé nhỏ của bà Y Mộc trước mắt khủng bố lên, tựa như bộ phim khủng bố, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bộ dạng dữ tợn, nhét cho tôi một quả táo đỏ rồi ném tôi vào dung dịch màu tím.
Bước vào phòng của bà, mỗi bước đi lại trên sàn nhà đều phát ra âm thanh “bì bõm bì bõm” kì lạ, tôi hơi run run ngồi trên đầu giường bà Y Mộc. Bức tranh trên tường này, ánh mắt sơ sài, cười đến lạ kì.
So với trước đây, căn phòng trở nên âm u đến khủng bố. Tuy bốn phía xung quanh không còn cô đơn mờ mịt nữa nhưng nó như khiến tim người ta ngừng đập, khó thở.
Căn phòng vắng vẻ chỉ vang lên tiếng đọc sách yếu ớt của tôi. Câu chuyện mới đọc được một nửa, khi thấy bà Y Mộc đã ngủ rồi, tôi chạy về phòng mình như hoảng sợ bay ra khỏi tòa thành lâu đời này.
Bay nhanh về căn phòng tôi lập tức khóa trái cửa lại, lấy tay vuốt ngực đang phập phồng.
Sự thay đổi cách nhìn của bà Y Mộc có lẽ là sau buổi sáng.
Một phụ nữ láng giềng trong buổi sáng mịt mù nói với tôi một sự thật rợn tóc gáy!
Vào ba năm trước, con trai bà Y Mộc đã xảy ra tai nạn giao thông trên đường về quê, cả ba người không có ai may mắn qua khỏi. Bà Y Mộc không tài nào chấp nhận nổi sự thật, vì vậy bà chia tiền bảo hiểm được bồi thường thành từng phần nhỏ rồi mỗi tháng đều ra bưu điện tự gửi tiền cho mình, trở thành món tiền con trai gửi về hàng tháng. Bà còn để hũ tro cốt của họ dưới chăn, làm thế có thể ở bên họ mãi mãi.
Điều khiến người khác không dám tin là hai năm trước bà Y Mộc được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần giai đoạn đầu.
Tôi nghe mà hô hấp như ngừng lại. Trong đầu không ngừng phát lại những câu chuyện tôi đọc cho bà Y Mộc nghe mỗi đêm. Càng nghĩ càng sợ, sau đó tôi chạy nhanh như bay.
Tôi vốn định rời khỏi thị trấn này nhưng nghĩ đến sự cẩn thận lo lắng, nhiệt tình và phúc hậu của bà Y Mộc lại có chút không nỡ. Vì vậy tôi mang bao tâm trạng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sớm hôm sau luồng ánh sáng đầu tiên chiếu rọi góc phòng, tôi mở đôi mắt mông lung ra. Nhớ lại bản thân ngày hôm qua, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy châm chọc, cười bản thân châm chọc vô cùng.
Có lẽ thế giới đáng cười như thế. Hôm qua vẫn còn hùng hùng hổ hổ thế mà mới cách một ngày thì đã có một số chuyện lại mất chất. Nhưng có một số chuyện làm thế nào cũng không thể cứu vãn được, hoặc cũng có thể là không kịp nữa rồi.
Tât cả mọi thứ vào buổi sáng vẫn như mọi khi, bà Y Mộc dậy sớm nấu cháo và làm một ít bánh chẻo. Song tất cả cái bình thường ấy giống như từng mũi kim, tàn nhẫn, nhanh chóng xuyên thấu trái tim tôi. Tôi rơi vào cảm giác xấu hổ cùng cực.
Bà Y Mộc chào hỏi tôi sau đó ra ngoài y như trước, chỉ là mắt không nhìn tôi mà thôi. Dường như bà cố ý trốn tránh tôi. Sau khi bà Y Mộc rời đi, còn mình tôi ngơ ngác nhìn bóng bà cô độc, lòng đau như dao cắt, tuy tất cả đều vẫn y như cũ nhưng tôi nghĩ giữa chúng tôi có một tầng chắn, bức tường thủy tinh lạnh lẽo.
Tôi hèn mọn và vô tri như vậy dưới cái bóng của bà Y Mộc.
Tôi hạ quyết tâm, nhất định không từ chối yêu cầu của bà Y Mộc, nhưng bà lại như một sát thủ quyết tâm, tất cả những thứ hàng ngày bình thường ít khi động tới… Và, bà cũng không gọi tôi đọc truyện cho bà nghe nữa. Mỗi tối sau khi ăn cơm xong bà liền kéo thân người cô độc uể oải bước vào căn phòng đơn sơ của mình. Thời gian im lặng tôi nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ và một đôi con ngươi đầy khát vọng.
Tôi thấp kém đến mức đáng chết.
Có lẽ muốn nhìn thấy bà Y Mộc trong cái âm u, đôi đồng tử khô cạn nhìn thấy sự hoảng hốt, lo sợ của tôi mà bóng dáng chạy thật nhanh và tiếng khóa của mạnh. Sau đó khép lại sự hổ thẹn.
Là sự vô tri của tôi đã gϊếŧ chết sự vui tươi của bà.
Cầm bức di thư nặng trĩu trong tay, những con chữ xấu xí xiêu vẹo, tôi nghĩ, tôi không thể tha thứ cho bản thân.
Hiên thực quá mức đột nhiên quá mức tàn khốc khiến tôi dừng hình ảnh ở đây. Thời gian, thế giới chốc lát mất đi tất cả âm thanh và màu sắc.
Phải, đó là Hồ Bắc tuyết bay lả tả. Trước đêm đón năm mới, mỗi con đường, mỗi ngõ nhỏ, mỗi xó xỉnh đều đầy ắp niềm vui, tiếng cười vang tận trời xanh, mà bà Y Mộc lại bị bệnh nặng, nếu không kịp đưa đi bệnh viện thì đã chết rồi.
Bà Y Mộc kể cho tôi rất nhiều chuyện về cháu bà, nói với tôi rằng trong chiếc hộp kia đều là những hồi ức trân quý nhất. Thế nhưng, bà lại không nói với tôi dưới đáy chiếc hộp đó là bức di thư sau khi gặp tôi.
Tôi ngơ ngẩn nhìn bức di thư trong tay, rất chói mắt, chẳng khác nào một con dao sắc bén.
Tất cả bỗng nhiên biến thành một cái động đen to lớn tôi chưa từng gặp bao giờ. Vô số luồng khí hắc ám bay lờn vờn xuống địa ngục sâu thẳm, tôi đứng bên cạnh lảo đảo người như sắp ngã.
Dựa theo bức di thư tôi được thừa hưởng toàn bộ tiền và phòng của bà. Tôi lấy danh nghĩa của bà quyên góp tiền tặng cho các em nhỏ nghèo khó. Phòng giữ lại, đó là thứ trân quý nhất của bà.
Tôi lập tức sắp xếp toàn bộ việc hậu sự sau đó không ngừng trốn chạy khỏi thành phố này, Hồ Bắc này.
Trong sân bay, tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà, âm thanh kéo hành lý, tiếng tạm biệt, tiếng khóc, tiếng chúc phúc đan xen.
Trong tay tôi cầm vé máy bay đi Bắc Kinh và một viên kẹo.
Hiện giờ tôi không thể cử động tay viết bất cứ một chữ nào liên quan đến bà Y Mộc vào nhật kí nữa, tôi chỉ viết vào một hàng chữ
Kẹo – thiên đường của trẻ con.
Chẳng biết tại sao tôi luôn có thể nhìn thấy hình bóng bà Y Mộc qua bóng lưng của đứa trẻ ăn kẹo, và cả nét mặt hòa nhã. Tôi nghĩ chúng nhất định, nhất định đang rất hạnh phúc, như đang ở trên thiên đường vậy.
Tôi thu hồi ánh mắt hư vô xa xăm, quay lưng với cả Hồ Bắc, bước vào sân bay. Để cả Hồ Bắc ở lại sau lưng, cũng lưu lại chuyện cũ, khắc ghi. Tôi nghĩ tôi không quên được Hồ Bắc và cũng không thể tha thứ cho bản thân ở Hồ Bắc.
Hồ Bắc sau lưng, tuyết bay tán loạn.
Hết chương 7