Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

Chương 5

Lời nói làm Mạnh Thiên Bình hoảng sợ trố to hai mắt.

“Không cần, làm ơn, xin anh”. Cô vội vàng mở miệng cầu khẩn, đồng thời dùng sức cam đoan với anh. “Tôi thề tôi sẽ cố gắng ăn cho béo, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị suy dinh dưỡng, nếu anh không tin, chúng ta có thể đến bệnh viện gặp bác sĩ kiểm tra. Tôi cũng chưa từng bị gió thổi bay, tôi thề đây là sự thật”. Hốc mắt cô vì hoảng hốt lo lắng mà đỏ lên. “Van xin anh…”.

“Hừ”. Dịch Tử Xá nhịn không được rủa một tiếng, rít gào như muốn uy hϊếp cô. “Cô dám khóc, tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô tự sinh tự diệt!”.

Cô nghe vậy hoảng sợ lập tức nuốt nước mắt vô trong, chỉ sợ bản thân thật sẽ bị anh ta đá xuống xe, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng mất đi.

“Tôi không khóc”. Cô nhanh chóng nói.

“Tốt nhất là không”. Anh trừng mắt nhìn cô, khẩu khí ác liệt cảnh cáo. “Tôi ghét nhất phụ nữ động vào là chảy nước mắt”.

“Tôi rất ít khóc, một năm khóc chưa đến một lần”. Cô lập tức cam đoan lần nữa.

Dịch Tử Xá nhịn không được lộ ra vẻ mặt không tin, vì tối hôm qua anh gặp cô, cô khóc từ đầu đến cuối, không có một khắc hai mắt không đẫm lệ, thật sự là trợn mắt nói dối.

Nhưng thôi bỏ đi, vạch trần cô cũng chẳng có lợi lộc gì, hơn nữa quan trọng nhất nếu cô thật sự khóc, chẳng lẽ anh đá cô xuống xe thật à? Tuyệt đối anh không muốn tự tìm phiền toái đâu.

Vẫn nên nhanh tiến vào vấn đề chính, sau đó rời xa cái bao thích khóc này đi.

Anh hiện tại chỉ cầu sau khi anh giúp cô giải quyết phiền toái cho em trai cô xong, cô có thể bớt khóc lại, còn làm theo lời cô đã nói tối qua, nguyện ý làm tất cả.

“Chỉ cần cho cô một trăm vạn, cái gì cô cũng làm thật à?”. Anh xác nhận lại.

Mạnh Thiên Bình đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo mừng rỡ lập tức dùng sức gật đầu. “Tôi làm mà”.

“Cho dù tôi nói cô đi gϊếŧ người phóng hỏa, cô cũng đồng ý?”. Xem vẻ mặt cô vui sướиɠ kìa, Dịch Tử Xá nhịn không được hỏi như vậy.

Cô ngẩn ngơ, hai mắt tròn xoe nhìn anh.

“Gϊếŧ… Gϊếŧ người….”. Cô khϊếp sợ quá mức, khϊếp sợ đến nói không nên lời.

“Tôi nói giỡn thôi, cô tưởng thật hả?”. Anh liếc cái xem thường, tức giận nói.

Cô dễ bị lừa như vậy, thật sự có thể đảm nhiệm nhân vật anh cần cô sắm vai sao? Nhìn cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh không khỏi do dự.

Nhưng nếu anh không để ý tới cô, có trời mới biết em gái ngốc này còn vì một trăm vạn mà làm ra chuyện ngu xuẩn nào nữa?

Thật là đáng ghét, sao lại để anh gặp phải cô nàng này, gặp phải mấy chuyện loại này? Sao anh có thể giả vờ không thấy, làm như không hay chuyện này, rồi ngó lơ với cô gái không ai giúp đỡ vì một trăm vạn mà chấp nhận bán mình đi?

Hừ, chết tiệt, anh nhất định sẽ hối hận, một ngày nào đó nhất định sẽ bị sự nhiều chuyện và mềm lòng của mình hại chết, nói không chừng là lúc này đây, vì cô làm không tốt xôi hỏng bỏng không đại sự của anh, hại anh phải cưới con xà yêu đáng sợ kia.

Nghĩ đến ác mộng đáng sợ kia, anh bất giác rùng mình một cái.

Không được! Anh tuyệt đối không cưới con xà yêu kia, nếu thật muốn cưới, anh tình nguyện cưới cô gái ngốc trước mặt này –

Dịch Tử Xá ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác bóng đèn sáng trên đỉnh đầu.

Anh nhìn cô ngốc trước mặt, bộ dáng cô cũng cảnh đẹp ý vui, chỉ cần ăn béo một chút, theo kinh nghiệm “kiến thức rộng rãi” của anh thì nhất định cô sẽ là một mỹ nữ mê người, quan trọng nhất là, cô khác với mấy cô gái muốn gả đến nhà họ Dịch làm Dịch thiếu phu nhân, vì cô chỉ yêu cầu ở anh có một trăm vạn, hơn nữa không phải vì mình, mà vì người nhà.

Vung một trăm vạn ra kêu cô sắm vai bạn gái, sau đó đề phòng lo lắng cô làm hỏng không bằng vung một trăm vạn mua cô kết hôn giả, chờ chuyện đã thành công rồi sẽ ly hôn.

Biện pháp này đúng là vạn vô nhất thất*, chỉ cần ra tay kết hôn trước, không tin xà yêu kia còn tuyển được anh, dù sao cô ta còn có hai người Thành Hạo và Diệc Kì trúng tuyển để lựa chọn.

(*vạn vô nhất thất = tuyệt đối cầm chắc thắng lợi)

Ha ha, càng nghĩ càng thấy cách này hay, anh đột nhiên có cảm giác như đang đi trong rừng rậm sương mù mà tìm được đường ra, rộng mở trong sáng, hy vọng tràn trề. Liền làm như vậy đi!

“Mạnh Thiên Bình”. Anh kích động gọi tên cô.

Cô lập tức nhìn vào hai mắt anh, trên mặt là vẻ khẩn trương chờ mong lại sợ bị tổn thương.

“Cô cần một trăm vạn cứu người gấp, mà tôi cần một cô vợ cũng rất gấp, cho nên tôi cho cô một trăm vạn, điều kiện là cô phải đăng kí kết hôn với tôi”. Anh gọn gàng dứt khoát.

“Đăng kí kết hôn?”. Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn.

“Đúng vậy. Cô đồng ý không?”. Anh chờ cô trả lời.

Mạnh Thiên Bình mờ mịt nhìn anh, lòng tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, không hiểu sao một người đẹp trai, trẻ tuổi, ra ngoài lái xe Benz thay đi bộ, hơn nữa nhìn là biết đàn ông có tiền như anh ta, vì sao còn cần tiêu tiền mua vợ? Rất kỳ quái!

“Cô không muốn sao?”. Đợi không được câu trả lời của cô, Dịch Tử Xá đổi câu hỏi.

“Không!”. Cô lập tức kêu lên, mặc kệ giao dịch này kỳ quái đến đâu, cô cần một trăm vạn giải quyết vấn đề khẩn cấp là sự thật, hơn nữa cần ngay lập tức, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trời ban này được.

“Tôi đồng ý”. Cô nhìn anh không chuyển mắt, dùng sức gật đầu.

“Được, chúng ta đi tới sở Sự vụ gặp luật sư”. Anh vừa lòng nhếch miệng.

“Bây giờ?”.

“Bây giờ không được sao? Cô có chuyện khác phải làm?”. Anh nhíu mày nói.

Cô vội vàng lắc đầu.

“Có mang chứng minh thư theo không?”. Anh hỏi.

Cô gật đầu.

“Vậy được rồi”. Con dấu thì tìm nơi khắc làm một cái. Còn cần gì nữa, anh chưa từng kết hôn, cũng chẳng biết, dù sao thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó hỏi lại là được.

Dịch Tử Xá một bên đoán, một bên chậm rãi khởi động xe, đi kết hôn.



Giờ là chín giờ tối, đèn huỳnh quang trong nhà bếp mờ mờ, đèn trong phòng khách cũng sử dụng quá lâu rồi nên cũng có vẻ không đủ sáng, rọi xuống sofa cũ kĩ và gia cụ nhìn càng ảm đạm.

Trong phòng im lặng, lạnh lẽo, mẹ và em trai đều chưa trở về, không biết người ở nơi nào.

Vậy cũng tốt, nếu không cô thật sự không biết giải thích với họ làm cách nào tìm ra tiền bồi thường, hơn nữa chuyện cô đã kết hôn, hiện tại phải chuyển ra ngoài ở cùng người ta liên tiếp ập tới trở tay không kịp.

Viết một bức thư có chữ ký của cả anh đặt lên bàn trà phòng khách, cô quay đầu nhìn cảnh vật trong căn phòng cũ nát lần nữa.

Hết thảy trước mắt tuy vừa hỏng vừa cũ, thậm chí có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng chính là căn nhà cô đã ở từ nhỏ tới lớn, trừ lúc học đại học, trung học phải ra ngoài ở trọ, cô chưa bao giờ ở nơi khác, nhưng hiện tại cô phải rời xa nó, còn không biết tới khi nào mới có thể trở về.

Lưu lại thư cho mẹ, cô nói đơn giản với mẹ rằng mình đã tìm được công việc mới, công ty ở phía Nam, cho nên chuyển đến ký túc xá ở. Tiền bồi thường một trăm vạn là ông chủ mới có lòng tốt cho cô mượn, về sau sẽ khấu trừ trong lương dần dần.

Đương nhiên mọi lời đều là nói dối, nhưng chỉ có như vậy cô mới giải thích được sự tồn tại của một trăm vạn đó, và cả việc chuyển ra ngoài ở.

Quan trọng nhất là Sĩ Ngạn sẽ không thể liếc mắt một cái liền vạch trần cô nói dối, vì nếu cậu muốn vạch trần chị mình, ít nhất phải tìm được người cái đã.

Phong thư có hai bức, một cho mẹ, một cho em trai.

Thư viết cho Sĩ Ngạn, nội dung rất đơn giản, nhắc em phải hoàn thành thật tốt việc học ở học viện Y, nếu em dám tạm thời nghỉ học, chị vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho em, hơn nữa cả đời sẽ không gặp lại em, chị nói được là làm được.