Editor: Dĩm
Tư Lãng biết rằng Tư Thần từ nhỏ đã luôn là một người tính cách không đồng nhất, nhưng lại vì Diệp Thanh Ninh mà thay đổi bản thân, anh cảm thấy điều đó thật sự không dễ dàng.
Tuy nhiên, nếu chịu đựng được một thời gian thì có thể, còn cả đời thì cũng chưa chắc, răng nanh dù có giấu sâu đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ có ngày bị lộ ra ngoài.
Giống như bây giờ, Tư Thần dùng hai tay đè Diệp Thanh Ninh xuống bàn ăn, một tay ôm eo cô, tay còn lại bóρ ѵú cô, xoa nắn cặρ √υ' trắng như tuyết thành nhiều hình dạng khác nhau tới mức sắp bóp nát hai bầu vυ' đầy đặn, eo và bụng của hạ thể chuyển động dữ dội.
Nói cho cùng, Tư Thần cũng vừa ở tuổi khí huyết, sáng sớm lại càng thêm mạnh mẽ, bị hoa huyệt Diệp Thanh Ninh mềm mại quấn lấy, tâm lý cùng thể xác kɧoáı ©ảʍ là vô tận, tự nhiên, anh không thể ngăn chặn cơn thịnh nộ.
Diệp Thanh Ninh cũng trải qua một loại kɧoáı ©ảʍ mà cô chưa từng trải qua, Tư Thần trước đây làʍ t̠ìиɦ với cô đều dùng kỹ xảo, thích chọc vào vào nơi mẫn cảm của cô, nhưng hôm nay anh rất khác. Nó hoàn toàn không có theo trình tự mà đâm loạn, mặc dù mỗi nơi bị anh đâm đều có chút đau đớn, nhưng lại khiến cô cảm thấy một loại cảm giác khác với lúc trước, hành lang chật hẹp bị anh thúc vào tận tử ©υиɠ, hai chân run lên.
Tư Thần nâng hai chân cô lên trên vai anh, chế trụ cổ tay cô trên đỉnh đầu, hoàn toàn áp chế cô, cắm càng lúc càng sâu.
Diệp Thanh Ninh chưa bao giờ bị Tư Thần xâm chiếm mạnh mẽ đến thế. Đôi mắt anh đỏ hoe, khao khát chinh phục và chiếm hữu tràn trề, như thể anh đang chứng minh rằng cô là của anh.
Cô lại tận hưởng loại kɧoáı ©ảʍ này, cô đương nhiên cũng muốn cho con thú khoác áo kỵ sĩ này một chút ngọt ngào.
Cô từ từ ngả người dựa vào tủ phía sau bàn ăn, lắc vai cố gắng rút cổ tay bị nắm ra, ngân nga nhẹ nhàng: "Thần ... để em ôm anh...Em muốn ôm anh ..."
Thanh âm lanh lảnh vô tội, tim Tư Thần đập nhanh, động tác của anh vô tình dịu đi, chậm rãi buông lỏng tay cô ra ôm chặt lấy cô, hai tay cô được tự do lập tức vòng sau lưng anh, bàn tay mềm mại không xương đó vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh, như có một dòng điện xẹt qua khiến cơ thể anh cứng đờ trong giây lát, động tác chậm rãi trở lại nhu hòa bình thường.
Anh đặt hai chân của cô xuống, vòng tay qua eo cô và kéo thẳng cô lên, mặc dù côn ŧᏂịŧ vẫn cắm vào hoa huyệt lúc nông lúc sâu, nhưng anh đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Giống như một con chó lớn cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của mình, anh đưa tay xoa má cô, hôn lên lông mày, mũi và đôi môi mềm như hoa anh đào của cô.
Sau đó anh ôm chặt lấy cô, để cô tựa đầu vào vai mình, cùng anh bắt đầu một vòng cuồng nhiệt mới.
Tư Lãng đứng ở cửa phòng bếp nhìn bọn họ làm chuyện vui vẻ như vậy.
Diệp Thanh Ninh nheo mắt như mèo và ậm ừ há miệng, nhưng Tư Lãng biết cô đang nhìn anh cũng đang nhìn cô.
Và sự xuất hiện của Tư Lãng đã khiến cho Diệp Thanh Ninh phấn khích không thể kiềm chế được.
Trước mặt một người đàn ông vừa làm mình đêm qua lại bị một người đàn ông khác làm tiếp, hai người đàn ông này lại là cha con, còn gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn thế này?
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Ninh khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, nhưng ngay sau đó cô nhắm mắt hét lên.
Bởi vì Tư Thần đã bắt đầu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
Cực khoái đến bất ngờ, dâʍ ɖị©ɧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ khuấy động vùng bụng dưới của cô, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và rùng mình toàn thân.
"bang" một tiếng, Tư Thần rút côn ŧᏂịŧ ra, hơi nhích sang một bên.
Tư Lãng có thể thấy rõ ràng hao huyệt sưng đỏ kia còn chưa kịp khép lại, một lượng lớn nước trắng đυ.c phun ra từ lỗ huyệt rơi xuống đất chảy ròng ròng dọc theo mép bàn ăn.
Tư Lãng nhấp một ngụm cà phê, cà phê đã nguội rồi, mùi vị rất tệ, vừa ngọt vừa đắng nhưng anh vẫn nuốt xuống.