Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Chương 29

Cô ngửa đầu hôn anh, vô cùng tự tin. “Đó là người đàn ông hoa tâm của Khương Hiểu Nguyên.”

Bọn họ hôn nhau thắm thiết, hưởng thụ những giây phút ngọt ngào, cho đến khi y tá đi vào phòng bệnh, sau đó nhỏ giọng sợ hãi kêu...

Khương Hiểu Nguyên vội vàng đẩy anh ra, khuôn mặt e then đỏ bừng.

Ngược lại Tống Tử Ngôn vẫn rất tự nhiên.

Cô y tá bối rối. “Xấu hổ quá, ách...” Cô cầm biên lai xuất viện, không biết nên đưa cho ai.

Tống Tử Ngôn hào phóng giải vây cho cô y tá. “Đây là hóa đơn xuất viện?”

“Đúng vậy, đây là tiền thuốc, thuốc ở bệnh viện và thuốc uống ở nhà.” Y tá giải thích rõ ràng.

Tống Tử Ngôn nhận lấy hóa đơn, quay đầu nhìn bà xã nồng nàn, sau đó ra khỏi phòng bệnh làm thủ tục xuất viện.

Khương Hiểu Nguyên tiếp tục dọn dẹp hành lý, nhưng khóe miệng luôn có nụ cười ngọt ngào.

“Hạnh phúc không?”

Cô quay đầu, không ngờ thấy Đổng Tú Thanh đang ở cửa phòng bệnh.

Đây là lần thứ hai cô một mình đối mặt với Đổng Tú Thanh, lần đầu tiên gặp cô ta, có lo lắng oán hận, lần này, tất cả đều không còn, cô tự tin nhìn thẳng cô ta, không sợ bất kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào.

“Rất hạnh phúc. Có chuyện gì sao?”

Đổng Tú Thanh vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng khuôn mặt có vẻ gầy gò. “Tôi muốn về Mỹ, tới nói từ biệt với cô.”

Câu nói của cô ta làm Khương Hiểu Nguyên càng hoảng sợ. Cô cứ nghĩ rằng cô ta đến để gây rối.

“Học trưởng đối với tôi rất tốt, người phản bội anh ấy là tôi, tôi lại vọng tưởng anh ấy không cần bất kỳ thứ gì, trở lại bên cạnh tôi, tiếp tục yêu tôi. Cô nằm viện, anh ấy rất tức giận, anh ấy nói bởi vì sự tùy hứng của tôi, tôi chút nữa đã làm anh ấy mất đi người vợ anh ấy muốn cùng chung sống cả đời.” Cô ta vuốt vuốt mái tóc dài. “Mặc dù tôi rất không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật tôi đã thất bại. Mọi chuyện đã qua không thể giữ lại được, tôi không dám gặp anh ấy, cho nên chỉ có thể gặp cô để nói từ biệt và xin lỗi.”

Đổng Tú Thanh nói xong những lời muốn nói, giống như u hồn xoay người bỏ đi.

Khương Hiểu Nguyên từ đầu đến cuối cũng giật mình, bản thân đã chuẩn bị sẵn mọi cách muốn cãi nhau với cô ta, kết quả người ta cũng chỉ tới nói chuyện, sau đó chủ động bỏ đi?

Cuộc đời của cô gặp một Đổng Tú Thanh, mặc dù gây ra không ít phiền phức, nhưng cũng coi như là thử thách cần thiết. Nếu như không có những thử thách đó, có thể lúc Tử Ngôn biến thành một ông già, mới phát hiện hắn yêu cô?

Đây là một vấn đề hay.

Không lâu sau đó, cô nhìn thấy Tử Ngôn hoảng hốt chạy vào, vừa nhìn thấy cô, không đầu không đuôi kiểm tra cô từ đầu đến chân có nguyên vẹn hay không.

“Ông xã, sao vậy?” Khương Hiểu Nguyên sợ nhột khanh khách cười.

“Cô ấy nói cái gì với em? Cô ấy có làm em bị thương không?” Anh thật muốn điên lên rồi.

Khương Hiểu Nguyên hiểu. “Người ta cũng không phải mãnh thú hay hồng thủy, làm sao có thể làm em bị thương?”

Tống Tử Ngôn ôm bà xã vào ngực, khẳng định cô vẫn hoàn hảo, lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn cũng trở về vị trí cũ. “Anh ở chỗ y tá thấy cô ấy muốn đi thang máy xuống lầu, cô ấy vẫy tay cười với anh, nụ cười kia... Em phải biết anh rất sợ, ông trời, anh không thể lại bị dọa!”

Cô cười nhìn anh, không quên trêu chọc anh. “Cô ấy là bạn gái cũ của anh.”

Anh nghiêm mặt giải thích, không cho phép có bóng ma tồn tại trong lòng bà xã. “Hiểu Nguyên, với anh em là người quan trọng nhất.”

“Em biết.” Cô gật đầu, nghĩ đến thắc mắc lúc nãy. “Hỏi anh cái này.”

“Ừ?”

“Nếu như Đổng Tú Thanh không xuất hiện, anh có phải chờ đến lúc biến thành một ông già, mới phát hiện anh yêu em?”

Mắt anh trợn to, trực tiếp đổi đề tài. “Chúng ta còn rất nhiều đồ phải chất lên xe?”

Trốn tránh? Khương Hiểu Nguyên kéo cánh tay anh. “Nói một chút đi mà, hôm qua anh không phải nói lúc đó không biết tình cảm anh đối với em là gì, nhưng bởi vì thỏa mãn với cách chúng ta chung sống, nên muốn cùng em cả đời sao? Vậy nếu như không xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, anh chẳng lẽ mãi mãi không phát hiện ra anh yêu em?”

Mắt Tống Tử Ngôn trừng lớn hơn. “Bà xã, dĩ nhiên anh biết anh yêu em...”

Đại luật sư đối mặt với một người phụ nữ “làm trái khẩu lệnh”, cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách (bó tay).

“Cho nên anh chắc chắn dù không có Đổng Tú Thanh, một ngày nào đó anh cũng sẽ phát hiện anh yêu em?” Tống Tử Ngôn rất thông minh, vừa nghe liền biết đây chính là cái bẫy.

Một ngày nào đó là ngày nào? Anh sẽ không tự đào hố rồi nhảy xuống.

Anh bắt đầu lấy hành lý, giả bộ bận rộn.

“Ông xã, anh rất bận sao?”

“Đúng vậy...”

Hắc, có thể thấy dáng vẻ bối rối của luật sư lớn, cũng xem như lời to rồi.

“Ông xã.”

“Ách... Bà xã, chuyện gì? Anh rất bận... Đúng rồi, mẹ nói hầm canh chờ em về, cho nên trước tiên chúng ta về nhà chính...”

“Ông xã, nhìn em.”

Tống Tử Ngôn quay đầu, không biết bà xã lại đưa ra đề gì để kiểm tra anh...

Nhưng mà, một cái cũng không có, Hiểu Nguyên ôm anh, ngẩng đầu lên, kiễng chân, hấp dẫn lại nóng bỏng hôn anh.

Tống Tử Ngôn xúc động ôm lấy bà xã, đáp lại nụ hôn của bà xã, giành lại quyền chủ động.

“Em yêu anh...” Cô thở hổn hển, nói nhỏ.

Muốn ngăn lại cái miệng của người phụ nữ, quả nhiên một nụ hôn nóng bỏng là cách tốt nhất.

Tống Tử Ngôn cực kỳ vui vẻ phát hiện ra bí mật ngọt ngào này.

Ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người đôi tình nhân, bọn họ mỉm cười chăm chú nhìn nhau, bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, cả đời hạnh phúc!

----HOÀN----