Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Chương 26

“Hiểu Nguyên mang thai?” Anh nói. Rất mong đợi, nhưng lại sợ hụt hẫng.

“Đúng, kết quả xét nghiệm máu cho thấy Hiểu Nguyên có khả năng mang thai, cho nên thím cậu mới phải làm bước xét nghiệm cuối cùng.”

Tống Tử Ngôn cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt.

“Nếu là như vậy, tai nạn kia đối với Hiểu Nguyên và đứa nhỏ có ảnh hưởng gì không?”

Ông vỗ vỗ vai anh. “Chú và thím ở đây, làm sao có thể để bọn họ xảy ra chuyện gì? Người có chuyện là cậu đó, cậu sao có thể cùng người phụ nữ kia quan hệ mập mờ không rõ? Hiểu Nguyên mang thai, cậu sẽ làm cha, dù có gặp dịp thì chơi như cũng phải hạn chế.”

Trong lòng Tống Tử Ngôn xúc động nói không nên lời. Hắn ngửa đầu, giơ tay ôm mặt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh, anh nên cảm ơn ông trời ban ơn!

Hiểu Nguyên bình an, Hiểu Nguyên mang thai, anh sẽ làm cha!

Tống Tử Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bà xã, môi trắng bệch, nhưng vẫn cảm thấy cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.

Anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cẩn thận nhẹ nhàng, không để cho cô cảm giác một chút không thoải mái. Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tay cô.

“Anh yêu em, Hiểu Nguyên.”

Anh đưa tay kia vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong mắt là tình yêu sâu sắc. “Anh không nghĩ có ngày mình có thể yêu một người như vậy, tha lỗi cho anh, anh sẽ không chần chừ nữa, anh rất yêu em.”

Bàn tay của anh đi xuống vuốt ve bụng bằng phẳng của cô, nơi đó có kết tinh tình yêu của bọn họ. “Bảo bối, cha ở đây, không phải sợ, đã làm con sợ rồi, từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc thật tốt cho con và mẹ, sẽ không để hai người phải sợ hãi nữa.”

Cuộc đời của anh vì có Hiểu Nguyên nên mới hạnh phúc, cũng có thêm đứa nhỏ mà càng thêm hoàn hảo.

Anh yên lặng làm bạn, nhẹ nhàng ấm áp thủ thỉ, cả đêm làm bạn...

Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Khương Hiểu Nguyên mở mắt ra, thấy Tống Tử Ngôn nằm sấp một bên, cô phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt.

“Tỉnh rồi?” Thím nhỏ giọng hỏi, giúp cô điều chỉnh bình dịch truyền.

“Thím...”

“Nói nhỏ một chút, Tử Ngôn thức đến trời sáng mới ngủ, muốn nó đến giường bên cạnh ngủ, nó lại không chịu.”

Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông bên cạnh. “Tại sao anh ta lại ở đây?”

Thím cười. “Bà xã bị xe đυ.ng, nó đương nhiên phải ở đây. Thím hỏi con, Tử Ngôn có phải rất lãng mạn không? Y tá trực nói cả đêm nó đều thủ thỉ mấy lời tình cảm bên tai con, cũng không cần biết con có đang ngủ hay không, cả y tá cũng sắp điên rồi. Phải biết, đầu năm nay gặp được người đàn ông đẹp trai lại tình cảm như vậy cũng không dễ đâu.”

Cả đêm, nói chuyện tình cảm?

Đêm qua, Khương Hiểu Nguyên loáng thoáng nghe được âm thanh của anh, muốn mở mắt ra, lại không thể nào nhấc lên nổi, có cố gắng thế nào cũng không được.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cô lắc đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tống Tử Ngôn. “Cả người đều rất đau.”

Thím dịu dàng cười. “Tất nhiên, con bị xe đυ.ng, có nhớ không? Nhưng mà trời cao phù hộ, vết thương của con đều tốt.”

Bà phát hiện tất cả lực chú ý của cháu gái đều tập trung trên người chồng. Lúc được đưa vào bệnh viện Hiểu Nguyên nước mắt đầy mặt, không nói cũng biết vợ chồng son mới xảy ra cãi vã, có thể làm cho cô không cẩn thận chạy thẳng xuống đường, mặt đẫm nước mắt, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.

“Thím và chú đều xem con như con gái ruột.” Bà cầm tay cháu gái. “Con bị uất ức gì, chú cũng chỉ biết an ủi, chỉ gọi điện quan tâm một chút, nhưng thím thì khác, thím sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, đi mắng cho nó một trận. Nhưng...” Bà nhìn Tống Tử Ngôn, mắt anh có quầng thâm, cả người đầy mùi hôi, nhưng mà vẫn rất đẹp trai, hắc! “Nó rất yêu con, cho nên dù hai đứa có cãi vã chuyện gì, thím cũng không nỡ mắng nó.”

Khương Hiểu Nguyên thất vọng rũ mắt xuống. Yêu? Cô làm sao mà tin đây?”

Thím mỉm cười, nắm chặt tay cháu gái, lúc này cô chỉ muốn dùng hai tay ôm thím để được an ủi, nhưng mà một tay kia của cô bị anh nắm rất chặt, có rút cũng không ra.

“Hiểu Nguyên, con mang thai.”

Khương Hiểu Nguyên trợn tròn mắt.

“Con không biết.”

Nước mắt cô dâng lên. “Kinh nguyệt của con chỉ là chậm mười ngày, con cũng không nghĩ đến... Vậy con xảy ra tai nạn, vậy bảo bảo...”

“Đứa nhỏ không sao.” Thím rất vui vẻ. “Quyết định của thím thật chính xác, trước tiên nhanh chóng giúp con thử máu, không để cho bất kì phương pháp chữa trị hay thuốc không thích hợp ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”

Bà cười giúp Hiểu Nguyên lau nước mắt. “Tất nhiên, con cũng không sao. Nếu không thím nghĩ Tử Ngôn sẽ phá hủy cả bệnh viện mất! Thím đem băng ghi hình của phòng cấp cứu lúc đó cho con xem, con không biết lúc con được đưa vào cấp cứu, Tử Ngôn gần như điên rồi... Hiểu Nguyên, người đàn ông này thật sự rất yêu con.”

Khương Hiểu Nguyên xúc động chẹ miệng, một tay cô để lên bụng, một tay bị Tống Tử Ngôn nắm chặt, một người là chồng cô, một người là con cô...

“Dù có chuyện gì cũng không được hết hy vọng vì sắp có một sinh mạng mới ra đời, con bây giờ không phải chỉ có một người.”

Thím không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng người lớn luôn khuyên hợp không khuyên tan, Khương Hiểu Nguyên cũng hiểu ý của thím.

Đứa nhỏ lựa chọn thời điểm mấu chốt xuất hiện, đứng giữa Tống Tử Ngôn và đứa nhỏ, cô nên làm sao bây giờ? Cô không có cách hoàn toàn quên được, không thể xem như giữa anh và Đổng Tú Thanh chưa bào giờ hôn, chưa bao giờ ôm nhau...

Lúc này, Tông Tử Ngôn chợt tỉnh lại.

Thấy bà xã tỉnh táo, anh không nói hai lời, đứng dậy, khom lưng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực.

“Cảm ơn em đã trở lại.” Anh hàn khàn, xúc động nói.

Bọn họ rất bình tĩnh, tai nạn xe quan trọng hơn những tranh chấp kia, sau khi Khương Hiểu Nguyên tỉnh táo lại, nguợc lại biến thành đề tài không thể cũng không muốn thảo luận.

Tống Tử Ngôn đem máy tính tới phòng bệnh tiếp tục làm việc.

Khương Hiểu Nguyên cũng đem những case chưa thảo luận xong đến bệnh viện bàn bạc.

“Em nên nghỉ ngơi.”

“Anh có thể về văn phòng làm việc, không cần ở đây với tôi.”

Trong phòng bệnh thường xuyên xuất hiện hai câu đối thoại như vậy.

Nhưng không ai chịu thỏa hiệp, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Hiểu Nguyên nghĩ lấy bất biến ứng vạn biến, sau khi thật sự mang thai, cô càng thêm cẩn thận. Nói chuyện ly hôn rất đơn giản, trước đây cô cũng có suy nghĩ muốn ly hôn, nhưng còn đứa bé? Đứa bé chẳng lẽ phải bị động nhận lấy quyết định của cha mẹ?

Tống Tử Ngôn muốn ngày ngày làm bạn để làm tan mọi lo lắng của cô, anh biết rõ sự lo lắng của Hiểu Nguyên là do thái độ của anh, anh không biết nói chuyện, những câu phong hoa tuyết nguyệt (Tình yêu nam nữ) dịu dàng cũng là nói vào buổi chiều đầu tiên cô nằm viện, khi đó anh đối diện với bà xã đang hôn mê bất tỉnh, giống như người điên, đem tất cả lời xin lỗi, nỗi sợ mất đi cô, tình yêu với cô, kế hoạch tương lai của bọn họ nói ra tất cả, muốn anh đối mặt với bà xã đang tỉnh táo nhắc lại mấy lời đó? Da mặt anh rất mỏng, có chút khó khăn.

Cho nên anh chọn cách làm bạn bên người cô, đây là chuyện duy nhất anh muốn làm.

“Tình hình này là sao?” Giai Giai khó tin nhìn chằm chằm bọn họ, hai người trong phòng bệnh ngăn cách nhau bởi bàn nhỏ, mỗi người một việc, không để ý đến người kia, nhưng chỉ cần chị hai có bất kỳ nhu cầu gì, cũng không cần nói, chỉ cần liếc mắt, luật sư Tống cũng có thể hiểu ý của cô, đưa nước, đưa đi vệ sinh cái gì cũng làm.

Thím cười ha ha, một đôi này diễn thật tốt, nhìn như không nói chuyện với nhau, nhưng tia lửa bắn ra bốn phía. “Xem ra bọn họ nói chuyện yêu đương chưa được bao lâu, trước khi cưới không có tình yêu, hiện tại mới bắt đầu trò chơi con trai theo đuổi con gái, người con gái rất căng thẳng.”

“Ác.” Giai Giai nâng khóe môi, điều này cũng không phải là không tốt, trước kia chị hai luôn chăm sóc anh nhà, hiện tại đổi lại anh nhà chăm sóc chị nhà cũng không có lỗi, hắc.