Cảm giác run rẩy ùa tới, từ từ đi vào, lần lượt ngang ngược giữ lấy. Tay của cô leo lên bả vai rộng lớn của anh, l*иg ngực rắn chắc cùng bộ ngực tuyết trắng ma sát lẫn nhau. Trong phòng tắm khép kín, cô chỉ nghe thấy tiếng thô ráp thở dốc của anh cùng với tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của mình...
“Tử Ngôn, Tử Ngôn...”
Cô mất khống chế gọi tên anh, đã gần kề bờ vực tan vỡ, anh tăng nhanh tốc độ, một lần đem cô đưa lêи đỉиɦ điểm, cũng ở trong thân thể co rút của cô giải phóng chính mình.
Anh ở bên tai nàng thở hổn hển, phần nóng rực còn ở trong thân thể cô. Khương Hiểu Nguyên tình hình cũng không khá hơn nhiều, cao triều mạnh mẽ rung động làm cô run rẩy không ngừng. Đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác đó là cái gì? Trừ bỏ bên ngoài mặt đỏ tim đập, anh chưa từng mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ như vậy...
“Tại sao đi bệnh viện?” Anh hỏi. Muốn biết đáp án, bàn tay qua lại khẽ vuốt lên sống lưng tuyết trắng của cô, cảm nhận được làn da mượt mà nhạy cảm của cô, ánh mắt nặng nề.
“Có người khách bị ngất ở “Hoa Dạng”, em theo người khách đó tới bệnh viện...” Cô không có tiền đồ rêи ɾỉ, bởi vì sự đυ.ng chạm mập mờ của anh.
“Vậy tại sao lại khóc?” Anh nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, tiện tay tắt vòi nước. Phòng tắm lớn thiếu đi tiếng nước chảy, càng lộ rõ tiếng cô nặng nề thở gấp.
“Tình trạng người khách đó không tốt...”
“Ừ.”
Anh buông cô, đồng thời rút chính mình ra, cô thở hổn hển, thân hình mềm mại vô lực bám vào cánh tay anh, hai đầu gối mềm nhũn không thể đứng vững.
Bàn tay anh đặt ở thắt lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực, thoải mái đỡ lấy thân thể của cô. “Cho nên em gọi điện thoại cho anh, muốn anh ở cạnh em?”
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, khoảng cách quá gần, tiếp xúc quá thân mật, cô ngược lại không biết làm sao.
“Ừ?” Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc dừng ở bộ ngực đứng thẳng của bà xã, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô.
“Ừ...”
Anh kéo kéo khóe miệng, tâm tình sau khi thả lỏng, lại theo thói quen chứng thực. “Có lẽ em nên đổi cách nói, em có thể nói: 'Em đưa người khách đến bệnh viện, em hiện tại cảm thấy hoang mang lo sợ, anh có thể đến bệnh viện với em không?'
Mà không phải chỉ có một câu: 'Anh có thể tới bênh viện tìm em không?' Anh còn tưởng là em đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn, xe hư không về nhà được.”
Khương Hiểu Nguyên sững sờ, cô nháy mắt mấy cái, lườm anh. “Em nên kiểm điểm cách nói chuyện của mình, hay là nên khâm phục sức tưởng tượng của anh?” Đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn? Chỉ có đại luật sư Tống mới nghĩ ra!
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khuôn mặt hồng hào, đối với bụng dưới lần nữa đứng lên của mình cảm thấy hoang mang rối loạn.
“Anh cho là không nên nói như vậy.”
“Coi như thật sự là xe hư không về nhà được, anh không thể tới đón em sao?”
Tức giận oan ức trên mặt cô làm anh nở nụ cười. “Vậy em có thể nói: 'Xe em hư, em muốn về nhà nhưng bắt không được xe, anh có thể tới đón em không?”
“Này!”
Bởi vì không tìm được lời nào để đáp trả lại, cô tức giận đẩy ngực anh ra, xoay người không để ý tới anh. Không khí hoan ái mập mờ kiều diễm vừa rồi bởi vì hai người im lặng mà mất sạch. Chỉ thấy hai vợ chồng mỗi người một suy nghĩ mà tự tắm, hai người nằm trên phần giường của mình.
Bọn họ đưa lưng vào nhau, chẳng qua là, hai người cũng không buồn ngủ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cô cho rằng ông xã phản bội mình, cho rằng anh gặp lại người yêu cũ liền quên bà xã, thậm chí là hôn nhân của cô cũng không thấy mặt trời ngày mai.
Chẳng qua là... Cô vuốt đôi môi hơi sưng đỏ. Anh chưa từng hôn cô như vậy, không phải chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mà giống như cô là người rất quan trọng của anh, mỗi cái đυ.ng chạm của anh đều giống như lửa, thiêu đốt da thịt của cô, ngay cả việc cảm giác anh chiếm giữ cô cũng giống như lửa. Ngay lập tức, cô cảm giác được, nhiệt tình của anh không phải vì muốn cô thực hiện nghĩa vụ của bà xã, mà bởi vì cô là người phụ nữ hắn khát vọng...
Khương Hiểu Nguyên thẹn thùng nở nụ cười. Trời ạ, cô thích cảm giác này, thật sự rất thích, rất thích...
Cho nên, cô vẫn còn cơ hội cạnh tranh cùng Đổng Tú Thanh, cho dù quá khứ bọn họ đã từng sâu sắc trải qua, nhưng quá khứ đã qua, theo luật pháp cô chính là bà xã của hắn.
Không sai, cô không muốn thua, Tử Ngôn chưa chắc sẽ buông tha gia đình của bọn họ.
Thật tốt quá... Khương Hiểu Nguyên che miệng ngáp, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Cô xoay người, giống như mèo con dựa vào bên cạnh anh.
“Ông xã...”
“Ừ?”
“Ngủ ngon.” Cô nỉ non nói nhỏ, từng bước rơi vào giấc mơ đẹp.
Tống Tử Ngôn cúi đầu nhìn bà xã nắm bên cạnh, cô bình yên ngủ, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh vĩnh viễn cũng không biết rõ được suy nghĩ của Hiểu Nguyên, một giây trước cô có thể như con mèo lớn giương nanh múa vuốt, một giây sau có thể nũng nịu cọ vào ngực anh, cô vui, buồn, yêu, giận tất cả đều thể hiện trên mặt.
Nhưng mà, đây mới chính là Khương Hiểu Nguyên không phải sao? Anh yêu thích cũng chính là kiểu cá tính sạch sẽ này của cô không phải sao? Cô là bà xã của anh, coi như tim của anh vì Tú Thanh mà bị quấy nhiễu, nhưng, anh thật hài lòng với cuộc hôn nhân đơn giản yên bình này.
Cô nằm nghiêng dựa vào ngực anh, áo ngủ cổ thấp lộ vẻ hấp dẫn gợi cảm thử thách ý chí năng lực đàn ông.
Dáng người của cô rất đẹp, hai vυ' tròn trịa, eo nhỏ mê người, còn có một đôi chân đẹp như người mẫu, sau khi cưới bọn họ quan hệ thân mật bởi vì chính bản thân kiềm chế không để lộ cảm xúc mãnh liệt, tương đối giống như thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chẳng qua là...
Anh nâng cao cánh tay, cẩn thận ôm cô vào trong khuỷu tay, Hiểu Nguyên ư a phản đối anh làm phiền, vừa từ từ rúc vào l*иg ngực của anh, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên hông anh, sau đó thỏa mãn nhẹ nhàng thở dài. Anh hít sâu, buồn bực vì du͙© vọиɠ của anh chỉ vì động tác nho nhỏ của cô mà thức tỉnh. Có lẽ bởi vì không có tình yêu làm nền tảng, quan hệ thân mật sau khi cưới của hai người thường bị hạn chế mất tự nhiên, anh hiểu chính mình kiềm chế, không thích vì thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà phát sinh hoan ái... Chẳng qua là, nếu như, anh ngửi hương thơm từ tóc cô, nếu như lần hoan ái tiếp theo, cô đáp lại đầy tập trung khiêu gợi như hôm nay, mình có thể kiềm chế bao lâu?
Anh cảm thấy vô cùng mong đợi.
*CPR là viết tắt của thuật ngữ Cardiopulmonary resuscitation chỉ thủ thuật hồi sinh tim-phổi. CPR là sự kết hợp giữa hồi sức hô hấp (thổi ngạt) và ép l*иg ngực. giống với hô hấp nhân tạo.
Sắp đầu hạ, không khí oi ả sáng tháng năm, nhưng vẫn như cũ mang theo hơi lạnh, hằng năm vào thời điểm này cũng là mùa hôn lễ bận rộn nhất, cho dù có nhiều đôi mới hợp bát tự quyết định kết hôn, chẳng qua những cô gái ao ước trở thành cô dâu tháng sáu cũng không phải ít, cho nên công ty cố vấn hôn lễ từ cao đến thấp tất cả đều bận rộn không thể tách ra được.
Sáng sớm “Hoa Dạng” như chuẩn bị đánh giặc, hôm nay có ba lễ cưới quy mô trung bình, thư ký cùng với cô dâu đã bàn bạc rõ ràng, Khương Hiểu Nguyên buổi tối hôn lễ mới có thể xuất hiện, nhưng những sắp xếp trước hôn lễ là không thể thiếu.
Khương Hiểu Nguyên từng cái xác nhận với thư ký một lần cuối, mới cúp điện thoại, liền thấy Giai Giai nhìn mình mập mờ.
Cô bị nhìn cả người không được tự nhiên. “Chuyện gì?”
Giai Giai cười ha hả, chỉ vị trí xương quai xanh của cô. “Quả dâu tây?”
Cô ngẩn ra. “Cái gì?”
Giai Giai thần thông quảng đại lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi. “Này.”
Khương Hiểu Nguyên nhận lấy gương, soi soi, mới phát hiện trên cổ mình có một dấu vết màu hồng. Cô cau mày, buổi sáng lúc rửa mặt không thấy a. “Chắc là dị ứng...”
Giai Giai cười to. “Chị hai, em là cao thủ tình yêu, sẽ không ngốc nghếch ngay cả dấu hôn cũng không biết?”