Trans: Cảnh Nhàn
Cô em vợ này, Chu Mộ Ngôn quả thật quá tức giận, không ngờ rằng cô lại dám dùng chiêu này với anh.
Mặt anh vô cảm xoay cây bút trong tay, hừ một tiếng, cô nhóc tưởng rằng ra nước ngoài mình sẽ không có cách nào tóm cô sao? Sinh viên trao đổi nhiều nhất chỉ ở bên ngoài một năm, một năm sau mình sẽ mất hứng thú với cô?
Vẫn còn quá non!
Cô không hiểu bản tính của đàn ông, càng là đồ không có được thì bọn họ càng muốn, bây giờ Tô Nhân giống như quả táo gai tươi ngon nhất treo trên ngọn cây, tỏa ra ánh sáng mê người, không phải mình nên hái cô xuống để nếm thử sao.
Chẳng qua, anh không đủ kiên nhẫn để chờ đợi một năm.
Chu Mộ Ngôn bảo trợ lý kiểm tra lịch trình gần đây của công ty, giữa tháng sau sẽ tổ chức một cuộc họp quảng bá quy mô lớn ở nước Y. Trước đây, anh đều sắp xếp để phó tổng dẫn dắt đội ngũ lần này anh định cũng cùng đi.
**
Trường trao đổi của Tô Nhân là Đại học J nổi tiếng ở nước Y, ban đầu cô tìm Tư Minh nhắc khéo với Tư Minh có thể giúp mình tham gia dự án trao đổi sinh viên hay không, trường nào cũng được.
Ai mà biết được Tư Minh rất quan tâm, tìm bố mình ra mặt, cuối cùng cô đã đến được trường đại học J, ngôi trường nổi tiếng nhất trong nhóm dự án trao đổi, chỉ cách trường của Tư Minh một giờ lái xe.
Chàng trai còn tiếc nuối nói: “Đáng tiếc trường của hai chúng ta chưa ký dự án, nếu không thì chúng ta lại có thể làm bạn học một thời gian rồi."
Đã rất tốt rồi, Tô Nhân nghĩ, mặc dù trường đại học J hơi kém hơn so với trường của Tư Minh một chút, nhưng cô rất hài lòng, không cần phải lo lắng anh rể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, trong lòng cô hơi sợ hãi, khi tiếp xúc thân thể với anh rể mình sẽ luôn không kiềm chế được đáp lại, đã hai lần rồi, anh rể đã sờ soạng khắp cả người cô, ngay cả vυ' và chỗ phía dưới bí ẩn nhất cũng đã từng bị anh hôn, mặc dù cuối cùng cô khóc, anh rể không làm được bước cuối cùng, nhưng nếu như có lần sau ai biết được tình huống gì sẽ xảy ra?
Hơn nữa ra nước ngoài quả thật quá tự do quá vui, cuối tuần nào Tư Minh cũng sẽ lái xe dẫn cô tham gia hoạt động của câu lạc bộ tại địa phương, cô yêu cuộc sống mới ở nơi này mất rồi.
Anh là anh rể của mình, là người con rể tốt mà bố mẹ cô tự hào, người chồng hoàn hảo của chị gái, cô không muốn phá vỡ trạng thái này, tự mình chủ động rời xa anh là lựa chọn tốt nhất.
Gần đây cô rất mê chơi trượt ván, học được một thời gian thì cô đã có thể điều khiển được, muốn thử bật nhảy nhưng khi nhảy thì lại không đưa được tấm ván lên, rơi xuống đất loạng choạng suýt nữa thì té ngã, chàng trai nhanh nhẹn ôm cô lại.
"Hù..ôi..." Hình như lại làm bị thương chỗ bị trật trước kia, nhưng lần này càng đau hơn.
Tư Minh dẫn cô đến phòng khám, sau khi kê đơn đưa cô về ký túc xá của trường học.
Khi xuống xe, chàng trai cúi xuống chuẩn bị bế Tô Nhân lên phòng, cô gái cũng không khách sáo với anh ta, lúc nãy cô thử dùng chân chạm đất, vẫn còn đau lắm, cô nói nhỏ "cảm ơn" nằm trên lưng Tư Minh, nhẹ nhàng ôm cổ anh ta.
Người đàn ông đi từng bước một thật chậm rãi, không phải là Tô Nhân nặng, chỉ là anh ta đang rất vui, cô bạn cùng bàn xinh đẹp giờ đang ở bên cạnh mình, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết, hai người thường xuyên cùng nhau ăn uống dự tiệc tùng, anh ta cảm giác đã gần chọc thủng tầng quan hệ đó rồi.
Không phải anh ta không muốn tỏ tình, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Nhân, luôn bất giác đỏ mặt, thậm chí khi bị bạn học và bạn bè xung quanh trêu chọc, anh ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Tư Minh.” Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên: “Cậu mệt thì cứ để tớ xuống, tớ tự mình đi chầm chậm, không sao đâu.”
"Không mệt, cậu nhẹ như vậy không mệt chút nào." Chàng trai vội vàng giải thích nói: "Tớ muốn đi vững một chút, sợ cậu lại ngã."
Hai người nói nói cười cười đi tới trước tòa nhà, vừa định bấm thang máy, Tô Nhân liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh đang dùng ánh mắt không tốt đánh giá bọn họ, trong lòng nhảy dựng, theo bản năng ôm chặt cổ Tư Minh.