Bối Đức Tình Sự

Chương 45: Đã muộn như vậy Nhân Nhân sẽ đi đâu?

Trans: Cảnh Nhàn

Chu Mộ Ngôn tắm rửa xong đi ra, thấy Lạc Dao còn đang nằm trên giường, cau mày nói: "Sao em còn ở đây?"

Lạc Dao sợ sệt nhìn anh, người đàn ông dường như đã trở lại dáng vẻ xa cách lúc ban đầu, ban ngày anh đối với mình hình như còn có mấy phần khách sáo qua loa lấy lệ, bây giờ rõ ràng cô ta vừa làm chuyện kia cùng anh, sao thái độ lại trở nên lạnh lùng không kiên nhẫn thế chứ?

Chu Mộ Ngôn cũng không nói nhiều với cô ta, cầm điện thoại của mình chuẩn bị đi ra ngoài, lúc nãy nghe tiếng Nhân Nhân gọi anh rể, anh nhắm mắt, tưởng tượng mình đang chạy nước rút trong tiểu huyệt của em vợ, máu huyết toàn thân sôi sục, kích động không thôi, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân cô gái rời đi, mới qua quýt phóng ra ngoài.

Anh gõ cửa phòng Tô Nhân, muốn xem bây giờ cô đang làm gì, có đói bụng hay không, có muốn ăn bữa khuya không?

Khu nghỉ mát để cho bọn họ hai căn phòng tốt nhất, mặt dù một nam một bắc không sát nhau, những phong cảnh tuyệt đẹp, đặc biệt là căn phòng kia của Nhân Nhân, mở cửa sổ ra chính là một cánh đồng hoa sen đang nở ra, hôm nay cô gái nhỏ mở cửa phòng ra thì thích lắm, kéo cánh tay anh hưng phấn kêu anh rể anh rể không dứt, còn đòi anh đồng ý ngày mai dẫn cô đi chèo thuyền.

Gõ cửa nửa ngày trời không thấy ai đáp lại, trái tim người đàn ông treo lên lơ lửng trên không trung, trong thời gian ngắn như vậy Nhân Nhân không thể ngủ được, anh lại gọi thêm mấy tiếng nữa, nhưng vẫn không trả lời, gọi điện cho cô cũng không nghe máy, anh vội vàng chạy ra quầy lễ tân kêu bọn họ tới mở cửa, trong phòng không có một bóng người.

Chu Mộ Ngôn hoàn toàn hoảng sợ, chẳng lẽ vừa rồi Nhân Nhân đã nghe thấy tiếng động trong phòng mình sao?

Theo lý thuyết thì không thể nào, người đến khu nghỉ mát này không giàu sang thì cũng phú quý, yêu cầu cực cao về sự riêng tư, tất cả cửa tường đều đã được xử lý cách âm, người ngoài không thể nào nghe thấy tiếng động trong phòng.

Đã muộn như vậy Nhân Nhân sẽ đi đâu?

Quầy lễ tân cũng rất lo lắng, Chu tổng là khách hàng VIP của bọn họ, nếu như em vợ anh ở khu nghỉ mát mà xảy ra chuyện gì đó thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này, quản lý lập tức báo cho bộ phận an ninh tập hợp chờ lệnh.

Một bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại của Chu Mộ Ngôn, ngập ngừng nói: "Lúc nãy tôi từng nhìn thấy vị tiểu thư này, cô ấy đi về hướng đình giữa hồ."

Chu Mộ Ngôn vội vàng chạy tới đó, đi được nửa đường đã nhìn thấy cô gái toàn thân ướt sũng nhếch nhác.

“Nhân Nhân, em làm sao vậy?” Người đàn ông ôm chặt cô vào trong lòng, tim đập thình thịch, suy đoán đủ loại khả năng xấu.

Cô gái nhìn thấy anh, "oa" một tiếng khóc lớn lên, nghẹn ngào nửa ngày mới nói: "Anh rể, anh đi đâu vậy? Vừa rồi em đến phòng tìm anh nhưng không thấy anh đâu, Dao Dao cũng không biết đã đi đâu rồi, em không mang điện thoại, cũng không có cách nào gọi điện cho anh, em liền đi xem hoa sen, muốn hái một bông, nào ngờ không cẩn thận ngã xuống hồ..."

Càng nói chuyện cô càng buồn, rõ ràng anh rể đưa cô đi chơi nhưng khi muốn tìm anh thì lại không tìm thấy anh đâu, mình còn bị rơi xuống hồ, may mà nước không quá sâu, cô luống cuống tay chân trèo lên bờ, bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy anh rể, trong lòng cảm thấy tủi thân không thể nào mà diễn tả bằng lời được, phải đem nước mắt nước mũi trét hết lên trên áo sơ mi sạch sẽ của anh rể.

Chu Mộ Ngôn nghĩ lại mà sợ, sao lúc nãy anh lại tϊиɧ ŧяùиɠ lên não mà làm với Lạc Dao cơ chứ? Nhân Nhân gọi anh anh cũng không dám trả lời, nếu như cô xảy ra chuyện gì, mình...

Anh ôm chặt cô gái đang bị hoảng sợ, tựa cằm lên trán cô, lau nước mắt an ủi cô nói: "Nhân Nhân đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh rể, em đánh anh rể mắng anh rể cũng được, đừng khóc nữa có được không? "

"Anh rể..."

Tô Nhân khóc càng ngày càng dữ dội, nước mắt càng lau càng nhiều, Chu Mộ Ngôn cảm giác tim mình cũng sắp tan nát, bế cô gái đi tới bãi đậu xe, cúi đầu dỗ dành nói: "Nhân Nhân ngoan, chỗ này không tốt, anh rể đưa em về nhà."

"Vậy Dao Dao thì sao?"

Người đàn ông ghê tởm cau mày, sắc mặt u ám, cái cô Lạc Dao kia, bây giờ anh hận không thể đánh cho cô ta một trận, đánh cho da thịt cô ta bong tróc, mới có thể xả cơn giận trong lòng.

Trước đây cũng không phải không có phụ nữ quyến rũ anh, anh hoàn toàn không hề động lòng, nhưng lúc nãy Lạc Dao mở miệng ngậm miệng là anh rể, lại lộ mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho anh xem, còn có, anh mím chặt môi, chủ yếu nhất là khoảng thời gian này tối nào anh cũng sờ mó cơ thể thơm tho của em vợ, lửa nóng trong lòng nghẹn đã lâu không thể thả ra, mới mê muội làm chuyện đó với Lạc Dao.

Người đàn ông cúi đầu cười với Tô Nhân: "Đừng lo lắng, anh sẽ sắp xếp người đưa em ấy về, bây giờ anh rể chỉ muốn ở bên cạnh Nhân Nhân."