Trans: Cảnh Nhàn
Tiêu Y lườm anh một cái, cô đi theo? Mọi người đều biết Lâm Tu đã có bạn gái chính quy, mình đi theo làm cái gì chứ? Hơn nữa cô sắp tham gia cuộc tuyển chọn nhân sự trao đổi ở nước ngoài của trường, mấy ngày nữa sẽ có cuộc thi vấn đáp.
Nhưng người đàn ông đã ôm cô vào phòng tắm tắm rửa xong, đặt cô lên giường, chôn đầu giữa hai chân cô, há miệng ngậm âm h* vừa bú vừa liếʍ, âm đế bị mυ'ŧ đến sưng đỏ không chịu nổi, đầu lưỡi linh hoạt cuộn vào cọ xát nhanh, điên cuồng nuốt dịch thể chảy ra, đưa cô tới cao trào, giống như con chó to ôm lấy cô vừa hôn vừa cắn, cuối cùng Tiêu Y quả thực không thể lay chuyển được anh, đành phải đồng ý lát nữa sẽ đến trường cùng anh để tiễn anh.
Trên đường người đàn ông muốn kéo tay cô, nhưng đều bị cô nghiêng người tránh đi, đang ở trước mặt bàn dân thiên hạ cũng không biết chú ý chút sao? Hai người vừa đi tới cửa phòng dụng cụ, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó.
Hứa Trăn vui vẻ ra đón kéo cánh tay của người đàn ông mà lắc lư, dè dặt hỏi: "A Tu, sao hôm qua khi anh rời vũ hội không nói với em một tiếng? Có phải lại giận rồi không?"
Cô ta lại liếc nhìn Tiêu Y đang im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh người đàn ông, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau?
Lẽ nào?
Suy nghĩ hoang đường chợt lóe lên này nhanh chóng biến mất khỏi đầu cô ta, A Tu cùng Tiêu Y vậy thì không thể nào, chẳng qua hôm nay Tiêu Y mặc bộ váy này trông có vẻ xinh xắn hơn một chút, cô ta không thể không nhìn cô gái thêm mấy lần nữa, trong lòng hừ một tiếng, đuổi theo mình còn kém xa lắm, A Tu không thể nào nhìn trúng Tiêu Y, hơn nữa lần trước ở nhà hàng vừa nhắc đến tên Tiêu Y anh liền tức giận.
Nhưng vẫn mở miệng hỏi: "A Tu, sao hai người lại đi cùng nhau?"
“Gặp trên đường, nên cùng nhau tới đây.” Lâm Tu bất an liếc nhìn cô gái, ánh mắt lại không kiên nhẫn quét qua Hứa Trăn, cau mày nói: “Em chạy đến đây làm cái gì?"
"Em nhớ anh mà, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, tối qua cũng ngủ không ngon, chỉ có thể đến đây đợi anh, lát nữa tiễn anh."
"Được rồi được rồi, đừng lôi lôi kéo kéo."
“Hứ.” Hứa Trăn hậm hực buông tay đang kéo cánh tay của người đàn ông ra, nhanh chóng nháy mắt với bạn thân.
“Tớ về trước đây, còn có chuyện phải làm.” Tiêu Y xoay người rời đi, cô căn bản không muốn ở lại đây.
"Y..." Người đàn ông lên tiếng muốn giữ cô lại, nhưng cũng biết rằng ở lại đây sẽ chỉ khiến cô càng thêm lúng túng, chờ mình thi đấu trở về vậy, rồi suy nghĩ phải giải quyết hết thảy chuyện này như thế nào.
**
Trên đường trở về, Tiêu Y đã suy nghĩ rất nhiều, cô lại làm kẻ trộm không thấy được ánh sáng, chạy theo du͙© vọиɠ của cơ thể mà phát sinh quan hệ với bạn trai của bạn thân, mình không thể sống trong căn chung cư đó nữa, cô không thể từ chối được Lâm Tu cũng không có cách nào đối mặt với Hứa Trăn, hay là cứ chuyển về ký túc xá đi vậy.
Cầm điện thoại lên coi giờ, phát hiện Tô Trạch vậy mà đã gửi cho cô một tin nhắn.
【Bạn học cũ, có nhớ tớ không? Tớ mới trở về từ Mỹ, rất nhớ món canh cá sau cổng trường, không biết cậu có rãnh không đi cùng tớ nhé? Cậu biết đó ăn cơm một mình rất chán.】
Tô Lai nhìn hình đại diện của cậu ấy không khỏi bật cười, từ bé đến lớn người đối tốt với cô quá ít, cho nên cô mới có cảm tình với Lâm học trưởng, đương nhiên anh lớn lên đẹp trai cũng là một nguyên nhân, nhưng dù sao anh cũng là bạn trai của Hứa Trăn, cô ở bên anh, chẳng qua là niềm vui trộm được trong chốc lát, cuối cùng cũng phải trả lại cho người khác, mình nên thử đi ra ngoài, kết giao bạn bè, như vậy sẽ sớm quên đi Lâm học trưởng.
Hơn nữa...thành tích của Tô Trạch rất tốt, đã ở nước ngoài ba bốn năm, vừa khéo có thể tìm cậu ấy thỉnh giáo về các vấn đề cần chú ý trong cuộc thi vấn đáp, tiện thể nhờ cậu ấy tư vấn trường trao đổi, ừm, cô quyết định rồi nhanh chóng trả lời "Được, tớ mời cậu."
--