Trans: Cảnh Nhàn
Thật sướиɠ!
Tiểu bức của bạn thân bạn gái thật sự tiêu hồn, còn chưa hoàn toàn thao vào mà đã khiến anh không thể kiềm chế được, từ trước đến giờ chưa từng có kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, khi bắn tinh luồng tê dại kia từ bên hông lan ra tứ chi bách hài *, thoải mái đến sắp thăng tiên, hận không thể chết trên người cô.
Tứ chi bách hài (四肢百骸): tứ chi và trăm xương| chỉ: toàn thân
Anh rút côn th*t ra khỏi miệng huyệt, môi âm h* hồng hào bị qυყ đầυ cọ xát vừa sưng vừa đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dọc theo khe bức chảy ra, cảnh tượng vừa quyến rũ lại da^ʍ mỹ.
Tiêu Y nằm trên giường nhắm mắt lại, trên gương mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© đỏ ửng, hơi há miệng thở hổn hển.
Lâm Tu cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, gặm cắn một hồi lâu mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đi được hai bước không nhịn được quay đầu nhìn lại, cầm cặp kính gọng đen trên bàn đeo lên cho cô rồi mới đóng cửa lại rời đi.
Tiêu Y từ từ mở mắt ra, nghe người đàn ông ở phòng bên cạnh dịu dàng nói chuyện với Hứa Trăn, trong lòng cô hơi thê lương, lại hơi khinh thường bản thân, không nên như vậy, cô lại làm con chuột núp trong góc tối không thể gặp người, ngấp nghé bạn trai của bạn thân.
Đến cùng là do cô thực sự thích Lâm học trưởng mới kìm lòng không đậu hay là trong lòng ghen tị với Hứa Trăn.
Cô gái rút khăn giấy ra lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà người đàn ông bắn vào trong tiểu bức của mình, kéo chăn trùm lên đầu ngủ, trong lòng cô rối bời, phân vân không biết mình có nên chuyển về kí túc xá của trường hay không, cô không còn mặt mũi nào để gặp Hứa Trăn, cũng không muốn gặp lại Lâm Tu.
Không lâu sau tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, Hứa Trăn gọi tên cô bảo cô đi ra mở cửa, hóa ra là giao hàng đã đến, hai phần tổ yến đóng gói tinh xảo in logo nổi tiếng, mặt Tiêu Y không biểu cảm đặt lên bàn, gọi bạn thân dậy.
Hứa Trăn hưng phấn giống như chim sẻ giẫm dép lê cầm thìa múc từng muỗng tổ yến ăn, vui vẻ gọi điện cho Lâm Tu, không biết đối phương nói cái gì, cô ta liếc nhìn bạn thân đang cúi người dọn phòng, bĩu môi: "Cậu ấy không quen những thứ này...được được được...em nói với cậu ấy."
Sau khi cúp điện thoại, cô ta chỉ vào chiếc hộp trên bàn nói:
"Y Y, nhìn thấy chưa, có bạn trai đúng tốt luôn, lần trước giới thiệu học trưởng năm tư kia cho cậu, điều kiện trong nhà không tồi, cậu cũng không đi gặp thử, kết quả người ta ngày nào cũng gửi tin nhắn gọi điện thoại cho tớ, hôm nay lại hơn mười cuộc. Tớ sắp phiền chết rồi, đáng nhẽ tớ chẳng quan tâm đâu, còn không phải là vì cậu..."
Trong lòng Hứa Trăn đắc chí không thôi, cô ta biết Chu Khánh Tân thích mình, nhưng anh ta lớn lên vừa đen vừa mập, cô ta nào để ý, vốn nghĩ nhà họ Chu có chút tiền, giới thiệu cho Tiêu Y để lôi kéo, ai mà biết được bạn thân của cô ta ngay cả mặt cũng không thèm gặp.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ không tiếp xúc với đàn ông của Tiêu Y cô ta mới yên tâm đấy mà, Hứa Trăn lại nhìn Tiêu Y chẳng nói chẳng rằng đang dọn bàn, liếʍ muỗng nói: "Thôi vậy, tháng sau trên khoa còn có vũ hội, tớ lại giúp cậu để ý vậy, cậu cũng đừng yêu cầu cao quá, bây giờ đàn ông thích hợp cũng không dễ kiếm, ai, không nói nữa, vẫn là Lâm học trưởng có lương tâm, biết hôm nay tớ mệt, mua tổ yến cho tớ bồi bổ, tớ đi ngủ trước đây, phần tổ yến còn thừa kia cậu nhớ cất vào tủ lạnh sáng mai hâm nóng làm bữa sáng cho tớ."
Nghe tiếng bạn thân đóng cửa, Tiêu Y nhắm mắt lại hổ thẹn không chịu nổi, lời của Hứa Trăn giống như cái dùi ghim chặt vào lòng cô, đáng đời, ai bảo mày ngấp nghé bạn trai của người ta.
Ngày hôm sau, cô đến sân trường luyện nghe càng sớm hơn bình thường, buổi tối cũng ở lại phòng tự học đến sắp tắt đèn mới trở về, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với Lâm Tu, mấy ngày nay Lâm Tu không đến chung cư khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự không muốn sống ở đó nữa, nhớ lại chuyện ngày đó.
Tối thứ sáu, cô đeo cặp sách đang trên đường đi về, một đôi tay của đàn ông đột nhiên ôm cô chặt cô từ phía sau, xoa nắn cặρ √υ' của cô, Tiêu Y giãy giụa kịch liệt, bên tai vang lên giọng nam quen thuộc: "Mấy ngày nay đang trốn anh? Hử?"
Nhàn: Comment cho mình biết là các bạn vẫn đang theo truyện đi ạ, buồn quá huhu.