Thường Lê ho nhẹ một tiếng, mặc đồng phục mùa đông đứng ngoài ban công, cảm nhận thân nhiệt mình đang dần nóng lên, hô hấp cũng bắt đầu không hiểu sao có chút dồn dập.
Dừng một chút, cô nhẹ nói: "Vậy bây giờ cháu xuống với chú nhé?"
"Không cần, xuống đây rồi cơm tối sẽ nguội mấy." Hứa Ninh Thanh khẽ nhếch khoé môi, có chút lười biếng: "Nghe được giọng nói của em là đủ rồi."
". . ."
Thường Lê không có tiền đồ cảm thấy trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Từ khi nào tên khốn nạn kia học được ba cái này vậy!!
Cô đưa tay sờ sờ chóp mũi, không tiếp tục thò đầu ra nhìn người đàn ông phía xa nữa, quay lưng lại tựa vào lan can, lầm bầm nói: "Vậy cháu sẽ gửi voice chat cho chú, như vậy còn có thể mở ra nghe đi nghe lại."
Hắn cười cười: "Vậy thì quá tốt."
Phàn Huỷ nhai sushi đẩy cửa ban công đi ra: "Lê Lê cậu mau vào ăn đi, đồ ăn sắp bị con heo Mạnh Thanh Cúc kia nuốt hết rồi."
Trên tay cô còn cầm một miếng cá hồi khò lửa, nắm tay vịn cửa xuôi người đút cho Thường Lê: "A."
Hứa Ninh Thanh nghe được âm thanh bên này, nói: "Đi ăn đi, anh cúp máy nhé?"
Thường Lê trọng miệng ngậm đầy thức ăn, nói không nên lời.
Trong lòng thầm nghĩ còn muốn nói chuyện điện thoại với chú thêm lát nữa.
"Anh đợi thêm lát nữa ông gác cổng trường em lại nghĩ anh có mưu đồ bất chính mất." Hứa Ninh Thanh nói: "Cuối tuần này tan học anh tới đón em được không?"
Thường Lê vội vàng nhai xong miếng cá rồi nuốt xuống: "Được ạ."
Hứa Ninh Thanh cười, thanh âm trầm thấp: "Tắt nhé?"
"Ừm."
Thường Lê lên tiếng, chờ hai giây, đầu kia vẫn chưa cúp máy, cô do dự một chút rồi cúp điện thoại.
Trong phòng Mạnh Thanh Cúc vừa ăn vừa giục cô: "Lê Lê mau vào đây!"
"Vào liền!" Thường Lê đáp.
Cô lại vịn lan can thò đầu ra.
Người đàn ông vẫn đang dựa trên thân xe, cất điện thoại vào trong túi, chiếc áo khoác mặt lên người hắn trông vô cùng đẹp mắt, bờ vai vững chãi, dáng cao chân dài.
Hắn đứng đó hồi lâu mới mở cửa bước lên xe.
Thường Lê nhìn hắn lái xe rời đi rồi mới quay vào phòng.
Mạnh Thanh Cúc đang gào khóc khen ngon, cô chỉ vào logo trên túi: "Nhà hàng Nhật Bản này mình đã muốn đi ăn từ rất lâu rồi!! Có rất nhiều người quảng cáo trên mạng, nhà mình cũng đã đến đây mấy lần nhưng chưa lần nào ăn được!!"
Phùng Tình hỏi: "Vì sao không ăn được?"
Mạnh Thanh Cúc: "Sushi ở đây mỗi ngày cung cấp số lượng có hạn, chỉ có VIP mới có thể đặt trước, đi muộn thì còn lâu mới tới lượt."
Thường Lê đi qua cầm một miếng sushi bỏ vào mồm, ngồi lên giường Phàn Huỷ cầm một túi khác qua: “Sao các cậu không ăn cái này?"
Mạnh Thanh Cúc: "Gần đây ba mẹ mình đưa đồ ăn tới suốt, ăn phát ngán rồi, ai lại đi bỏ qua cơ hội được ăn món Nhật chứ."
Thường Lê ngón trỏ dí lên trán cô một cái, phê bình nói: "Nông cạn."
Cô mở hộp đồ ăn ra, rất giống với trong tưởng tượng của cô, vặn nắp ra sau đó có thể lấy ra từng khay từng khay một, tất cả có năm khay, bốn món mặn một món canh.
Súp nấm, cà ri cua, ức gà mật ong, cơm bò, còn có chè xoài tráng miệng, một nửa xoài cắt hạt lựu vàng ươm, một nửa là viên bột lọc trắng nõn, nhìn rất đẹp mắt.
Căn bản đoán không ra những thứ này là do Hứa Ninh Thanh tự làm.
Thường Lê đối với việc này sinh ra hoài nghi, dù sao trước đó ở nhà hắn mấy tháng cũng chưa bao giờ thấy hắn xuống bếp, gian phòng bếp cũng là làm cho có, trừ bát đũa, đến cái nồi Thường Lê còn chưa được chiêm ngưỡng qua.
Nhưng sau khi ăn muỗng cà ri cua đầu tiên, Thường Lê hoàn toàn tin đây là đồ Hứa Ninh Thanh làm.
Thật đấy, vô cùng khó ăn.
Rất ít tiệm cơm có thể được nấu món cà ri ngon chuẩn vị, không biết Hứa Ninh Thanh lấy đâu ra dũng khí mà làm món này.
Cô lại thử một chút các món khác, hương vị ngược lại không tệ, ăn ngon bất ngờ.
Thường Lê gắp một khối ức gà mật ong đút cho Mạnh Thanh Cúc.
Cô ăn xong bình luận: "Không bằng miếng cá trên tay mình."
Thường Lê: ". . . Cút."
Thường Lê lại cho Phàn Huỷ và Phùng Tình ăn thử một vòng, kết quả vẫn không thể đánh bạn món Nhật.
"Các cậu đều không biết thưởng thức." Thường Lê vì Hứa Ninh Thanh mà tức giận bất bình: "Rõ ràng ăn rất ngon mà."
-
Điểm thi thử năm ba có rất nhanh, thứ tư thi xong đến chiều thứ sáu tan học đã có bảng điểm toàn khối.
Trong lớp lúc này có mấy bạn học thi không tốt ngồi buồn bã nói: "Cố ý dán bảng điểm vào lúc này, đến khi tan học không phải phụ huynh sẽ nhìn thấy hết sao!!"
Sau khi tiết tự học kết thúc, Thường Lê kéo Phàn Huỷ cùng Mạnh Thanh Cúc đi xem điểm.
Vừa liếc mắt liền nhìn thấy top ba người cao điểm nhất được viết vô cùng phóng đại khoa trương, lần kiểm tra này Phùng Tình đã làm tốt hơn rất nhiều, xếp thứ hai, chỉ kém hạng nhất ba điểm.
"Nhìn này nhìn này! Phàn Huỷ cậu ở đây này!!" Mạnh Thanh Cúc chỉ lên đầu tấm bảng thứ hai.
Phàn Huỷ nhìn con số phía trước tên mình, hai mắt trợn to: "Đệch!! Mình không nằm mơ đấy chứ!!"
Thứ sáu mươi ba.
Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc rốt cuộc cũng nhìn thấy tên mình trong tấm bảng cuối cùng, Mạnh Thanh Cúc kiểm tra không tốt lắm, ủ rũ lầm bầm "Lát nữa mẹ mình đến chắc chắn xong đời" rồi siêu vẹo trở về lớp học.
Thường Lê thì từ thứ hai mươi từ dưới đếm lên thành thứ ba mươi từ dưới đếm lên, cô lại vô cùng thản nhiên cộng cho mình thêm sáu mươi điểm khuyến mãi, nhảy lên vị trí thứ hai đếm ngược trong bảng điểm tầm trung.
Cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại.