Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 76: Xây dựng mối quan hệ với Bánh Bánh

Ăn cơm xong, Thường Lê trực tiếp nhốt mình trong phòng ngủ.

Đây là lần thứ hai Hứa Ninh Thanh nói muốn theo đuổi cô, Thường Lê lại một lần nữa trái tim không có tiền đồ đập loạn nhịp, như muốn vọt ra khỏi cuống họng.

Cô nằm lì trên giường, hồi lâu sau, lại đem Bánh Bánh nửa tháng không gặp kéo tới vuốt ve.

Một lát sau, Bạch Ý liền đi vào: "Thường Lê."

Thường Lê trên giường xoay người lại: "Sao vậy ạ?"

"Ba mẹ lâu lâu mới đến thăm con, ra ngoài cùng nhau nói chuyện một chút."

". . . Ồ."

Thường Lê đáp một tiếng, từ trên giường đi xuống, mắt nhìn hướng ổ mèo, đi qua đổi khay nước.

Bạch Ý một bên tựa lên khung cửa nhìn cô, một bên căn dặn: "Lát nữa nhớ kỹ nói ngon ngọt một chút, người ta nói con gái là áo bông nhỏ của ba, sao con không biết lấy lòng ba con chút nào vậy."

Thường Lê đem khay nước dặt bên cạnh ổ mèo, nhìn Bạch Ý một chút, không nói gì.

"Mẹ nói như vậy cũng vì tốt cho con, con không biết lấy lòng, thằng tạp chủng kia thế nhưng lại biết lấy lòng, cứ tiếp tục như vậy đến cuối cùng những thứ thuộc về con đều bị nó lấy mất."

Thường Lê không muốn phiền phức, qua loa "Ừm" một tiếng, ôm Bánh Bánh cùng Bạch Ý đi ra khỏi phòng ngủ.

Hứa Ninh Thanh vẫn chưa đi, ngồi trên ghế đối diện ông nội, Thường Lê nhìn một vòng, đành ôm mèo mập ngồi xuống bên cạnh Hứa Ninh Thanh.

Mèo mập lúc nãy vừa mới ăn xong, bây giờ đang dựa vào lòng Thường Lê ngủ lăn quay, kết quả cô vừa mới ngồi xuống, mèo mập lập tức mở mắt.

Bánh Bánh có đôi mắt xanh như biển, bình thường hay híp lại, nhưng khi mở to thì đẹp vô cùng, nó cứ như vậy giẫm lên cổ tay Thường Lê nhìn chằm chằm Hứa Ninh Thanh bên cạnh.

Hứa Ninh Thanh cái cằm khẽ nâng, buông thõng ánh mắt nhìn xuống Bánh Bánh.

"Cái này. . ." Thường Lê nhìn Bánh Bánh, lại nhìn Hứa Ninh Thanh, sau đó đưa tay che miệng mèo mập lại: "Sao giống như nó vẫn còn nhớ chú vậy, sẽ không lại cắn chú nữa chứ."

Thường Lê che miệng Bánh Bánh, nó liền trực tiếp duỗi hai móng vuốt ra phía trước, kẹp lấy tay Thường Lê cắn một cái, không dùng sức, giống như giả bộ hăm doạ.

"Chú nhìn xem, bình thường nó chỉ như thế này thôi, rất ngoan đấy nhé, không có cắn người đâu." Thường Lê nói.

"Phải vậy không?"

Hứa Ninh Thanh chậm rãi nói, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Bánh Bánh.

Mèo mập rụt cổ ra sau, “meo” một tiếng thật đanh, nhìn có vẻ không dễ chịu lắm, nhưng cuối cùng vẫn là tùy ý cho Hứa Ninh Thanh sờ đầu nó.

Bánh Bánh thuộc giống mèo lông dài, khoảng thời gian Thường Lê đi Giải mùa đông không được chăm sóc kĩ càng, lúc này sờ lông xù bông nhưng vẫn rất mềm mại, Hứa Ninh Thanh một người hai mươi bảy năm không thích nuôi thú cưng, bây giờ lại thấy cảm giác không tệ.

Hắn cười cười: "Thật ngoan."

Thường Lê dừng một chút, hỏi: “Không phải chú có bệnh sạch sẽ không muốn sờ vào sao?"

"Đây không phải là -------" Hứa Ninh Thanh kéo dài âm thanh, lại nắm đệm thịt nhỏ của Bánh Bánh: "Vì anh muốn sớm xây dựng mối quan hệ với nó sao?"

"Sao chú lại muốn cùng nó xây dựng mối quan hệ?" Thường Lê không hiểu được: "Bánh Bánh nhà cháu mới không muốn cùng chú xây dựng mối quan hệ."

Hứa Ninh Thanh cười cười, không nói chuyện.

Trong phòng khách phần lớn là Thường lão gia cùng Hứa Ninh Thanh và Thường Thạch Lâm trò chuyện, nội dung nói chuyện Thường Lê chen vào không nổi, liền ở một bên yên lặng vuốt ve mèo, thỉnh thoảng lại cùng Bánh Bánh mặt đối mặt cùng meo meo qua lại.

“Đúng rồi, ba." Thường Thạch Lâm ngồi một bên, nhấp ngụm trà nói, "Trong công ty ba còn chức vụ gì nhẹ nhàng không, con có người bạn gần đây đang tìm công việc."

Thường Tri Nghĩa nhíu mày: "Bạn bè nào của mày nữa?"

"Chỉ là đoạn thời gian trước có quen biết một người thôi, gần đây thất nghiệp, đang rất phiền não."

Một bên Bạch Ý nghe xong, nụ cười đang treo trên mặt lập tức cứng lại, bà nhìn về phía Thường Thạch Lâm, âm thanh lạnh lẽo: "Ông bây giờ là muốn đem con tiện nhân ông nuôi nhét vào công ty chứ gì?"

"Bà nói lời này là có ý gì!? Tôi đã nói là ai chưa! Căn bản cũng không phải cô ấy, bà bớt vu oan cho người ta đi!" Thường Thạch Lâm âm điệu cũng theo đó nâng lên.

Thường Lê ngẩn người, vô thức che tai Bánh Bánh lại.

Cô thật sự không hiểu được, Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm đã hơn bốn mươi tuổi, sao có thể sống như vậy, đang yên đang lành có thể vì chuyển cỏn con này mà kích động, lại còn ở trước mặt Hứa Ninh Thanh.

Một bên cố tỏ ra đoan trang nhã nhặn, một bên lại làm loạn không cần mặt mũi.

Thường Tri Nghĩa cũng nhíu mày không kiên nhẫn quát: "Thôi đi! Hai người thích cãi nhau thì về nhà mà cãi!"

Chờ phòng khách an tĩnh lại, Hứa Ninh Thanh liền biết điều đứng dậy: "Thường tổng, hôm nay làm phiền mọi người một bữa cơm rồi, tôi xin phép về trước."

Thường Tri Nghĩa: "Được được, đi đường cẩn thận nha."

Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn về phía Thường Lê: "Em có muốn đi cùng anh không?"

"Ừm?"

Hứa Ninh Thanh mặt không đổi sắc: "Không phải em nói muốn đi xem phim sao?"

"??"

Thường Tri Nghĩa nói: "Lê Lê muốn nhìn phim à, nửa tháng ở Giải mùa đông chắc là căng thẳng lắm, nếu muốn thì cùng chú đi đi."

Thường Lê mắt nhìn Thường Thạch Lâm cùng Bạch Ý, nhẹ nói: "Đợi cháu một lát, cháu đưa Bánh Bánh về phòng ngủ đã."

Cô cùng Hứa Ninh Thanh đi vào thang máy.

"Cháu nói muốn đi xem phim lúc nào đấy?" Thường Lê cố ý hỏi.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô một cái: "Không phải là anh học theo em sao."

"Cái gì cơ?"

Thường Lê nói xong lập tức nhớ ra.

Lúc trước khi cô còn ở nhà Hứa Ninh Thanh, lần đầu tiên nhìn thấy Châu Ỷ Khâm đi cùng Hứa Ninh Thanh liền bất chấp lao xuống tầng, một bộ dạng xù lông bảo muốn Hứa Ninh Thanh ngày mai đi xem phim với cô. để hắn cự tuyệt Châu Ỷ Khâm.

Châu Ỷ Khâm…

Thường Lê bây giờ nghĩ đến cô ta liền phát phiền.

Nhưng cũng đã lâu rồi cô không nghe thấy cái tên này nữa.

Thường Lê lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ đến chuyên này nữa, đưa tay ấn huyệt thái dương, dựa vào thang máy: "Vừa rồi có phải chú đã bị doạ sợ không?"

"Cái gì cơ?"

"Cãi nhau." Thường Lê nói: "Nhà cháu thường xuyên như vậy, chắc là chú chưa từng trải qua."

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, cô nhóc cũng rất bình tĩnh, không nhìn ra một điểm buồn bã, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cô đến cùng đã phải chứng kiến qua bao nhiêu lần những tình huống như vậy mới có thể nói ra như chuyện đương nhiên, Hứa Ninh Thanh liền cảm thấy đau lòng.

Thật sự hắn vô cùng chiều chuộng Thường Lê, mặc kệ là lúc trước xuất phát từ thân phận của một trưởng bối, hay giống như bây giờ không biết xuất phát từ quan hệ gì.

"Anh làm gì dễ bị hù doạ như vậy." Hứa Ninh Thanh đưa tay sờ sờ tóc cô: "Xuống cũng xuống rồi, có muốn đi xem phim không?"

"Buổi tối chú không có việc gì làm à?"

"Anh mỗi ngày đều không có việc gì làm."

Thường Lê không tin "xuỳ" một tiếng, lại hỏi: "Chú muốn xem gì không?"

"Không, em chọn đi."

Hai người ngồi vào xe, Thường Lê liền lấy điện thoại di động ra chọn phim.

Có vài bộ phim đề tài năm mới khá nổi tiếng, điểm đánh giá cũng rất cao, trước đó Thường Lê đã nghe Phàn Huỷ cùng Mạnh Thanh Cúc đề cập qua, nhưng bởi vì cô ở Đại học Z không có thời gian để đi.

"Xem phim hài được không?" Thường Lê hỏi.

"Được."

Thường Lê mua hai vé phim hài.