Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 54: Tên khốn kiếp

Ván bài kết thúc, một người trong đó đứng dậy nhường vị trí cho Hứa Ninh Thanh.

Hứa Ninh Thanh từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, nghiêng đầu nhóm lửa, hai má hơi hõm hít sâu một hơi, ánh lửa đột nhiên sáng lên, hắn thở ra một làn khói, đem quân bài vừa chia cầm lên.

Đám người xung quanh trêu chọc Phòng Tề cùng Châu Tiệm Kỳ: "Gọi các cậu đến chơi bài, hai người các cậu ngược lại tốt rồi, trực tiếp mang theo người tới."

Phòng Tề ngậm điếu thuốc, mơ hồ nói: "Mấy cậu nếu thích thì tôi giới thiệu cho vài cô, hai người bọn họ là sinh viên trong giới nghệ thuật, xung quanh còn nhiều em xinh đẹp lắm."

Hứa Ninh Thanh đến lúc này mới có một chút biểu lộ, giương mắt nhìn hai người đối diện.

Phòng Tề bắt được ánh mắt của hắn, cười nói: "Thế nào, anh cũng có hứng thú?"

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng cười khàn một tiếng: "Không, cậu tự bảo quản thận cho tốt."

"Tận hưởng lạc thú trước mắt nha." Phòng Tề nói: "Anh nói đoạn thời gian trước anh vì đứa trẻ trong nhà nên không tiện đi chơi, hiện tại con bé đi rồi cũng không quay lại cuộc sống về đêm ăn chơi vui vẻ, tôi hình như nghe mọi người nói anh cuối năm còn ra nước ngoài đàm phán hợp tác?"

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bất động thần sắc đánh ra bốn lá bài cuối cùng trong tay.

"Con mẹ nó? Anh đánh hết bài từ khi nào?" Phòng Tề kinh ngạc.

Hứa Ninh Thanh nhẹ cong khoé môi: "Lúc cậu đang tận hưởng lạc thú trước mắt."

Mấy ván bài sau, vận may tối nay của Hứa Ninh Thanh thực sự quá lớn, tiền trong tay chồng càng cao, nửa đường mắt nhìn điện thoại, Thường Lê vẫn chưa trả lời hắn.

Phòng Tề thua mấy ván liên tực, đem cô gái bên cạnh đuổi sang ngồi một bên, vừa phát xong bài, hai người phụ nữ duy nhất trong phòng tụm lại một chỗ hướng ngón tay chỉ xuống lầu một, còn thỉnh thoảng bàn tán vài câu.

Phòng Tề quét mắt, lơ đễnh hỏi: "Hai em nhìn gì vậy?"

Một trong hai người trả lời: "Nhìn thấy hai họa sĩ trẻ nổi tiếng trong giới bọn em, đặc biệt có thiên phú, đoạt được rất nhiều giải thưởng."

Một người khác nói: "Em không nghĩ đến thì ra bọn họ có quen biết, Trần Tiềm Nhượng không phải người Thượng Hải sao?"

"Mấy ngày trước mình thấy cậu ta quay trực tiếp, nghe nói muốn tham Giải mùa đông lần này ở Đại học Z nên mới đến đây."

Những người khác đối với cái chủ đề này không hứng thú, cũng không nói gì thêm, ngược lại Hứa Ninh Thanh đêm nay một mực không nói lời nào vậy mà ngước nhìn lên, thuận theo ánh mắt hai người kia nhìn xuống tầng một.

Liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trước quầy bar, trước mặt còn có một cốc rượu màu hổ phách.

Áo khoác đặt trên lưng ghế, mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi cùng quần dài màu vàng nhạt, ngồi tại quán bar nhạc jazz trông tuổi tác càng thêm nhỏ, càng thêm không phù hợp.

Mà bên cạnh cô còn có một nam sinh, là người hôm nay nhìn thấy ở sân bay.

Hứa Ninh Thanh nhẹ cau mày: "Các cô biết nó?"

"Hả?" Hai cô ấy đã sớm chú ý đến Hứa Ninh Thanh hồi lâu, không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đáp lời các cô, "Biết, là một họa sĩ trẻ rất lợi hại, tên là Trần Tiềm Nhượng, có rất nhiều fan hâm mộ."

Hứa Ninh Thanh: "Không phải, cô bé kia cơ."

"À, cô ấy cũng là một họa sĩ trẻ có thiên phú, trước đó liên tiếp đoạt hai hạng nhất của ở thi đấu Nagoya, hình như tên là Thường Lê."

Đám người thấy Hứa Ninh Thanh chủ động hỏi chuyện vốn là rất ly kỳ, bây giờ lại nghe được đích danh Thường Lê, nhao nhao hướng lầu một nhìn xuống.

Mà Hứa Ninh Thanh trực tiếp đứng dậy đi xuống lầu.

Hắn không mặc áo khoác, bên trong chỉ độc một chiếc sơ mi trắng, bờ vai buông thõng, lúc ánh đèn laser chớp nháy chiếu xuống thậm chí có thể trực tiếp thấy vòng eo thon rắn chắc qua lớp áo.

Người đàn ông dánh dấp thật sự nổi bật, một đường xuyên qua đám người không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.

Hắn đi thẳng đến quầy bar, trực tiếp đoạt lại cốc rượu Thường Lê đang chuẩn bị nâng lên.

Hắn quét mắt, nghe được mùi rượu, nhận ra đây là Trường đảo băng trà*.

*Trường đảo băng trà: Tiếng Anh là "Long Island Iced Tea", không phải trà Olong đâu, đây là một loại cocktail 22 độ cồn với tên thuần việt khá khoai đó là "Trà đá đảo dài", loại cocktail này còn có cả một câu chuyện đấy

Người đàn ông sắc mặt khó coi, nắm lấy vai cô kéo qua, thanh âm trầm thấp: "Đêm hôm khuya khoắt uống rượu nồng độ cồn cao như vậy, không cần mạng nữa?"

Trong quán rượu ánh đèn mơ hồ hỗn tạp, chờ đến lúc Thường Lê nâng má nhìn về phía hắn, Hứa Ninh Thanh mới phát hiện gò má cô đã đỏ bừng, cả hai mắt đều mông lung vô định.

Thường Lê cứ như vậy nâng má, nghiêng cái ót nhìn hắn một hồi lâu, ngón trỏ mảnh khảnh vươn ra chỉ vào hắn, nói chuyện cũng không tròn chữ nữa: "Chú là ai, trông giống Hứa Ninh Thanh vậy?"

Hứa Ninh Thanh đen mặt liếc mắt nhìn cậu nhóc sau lưng Thường Lê, lại nhìn về phía cô, đè ép lửa giận nhẹ giọng nói: "Chính là tôi."

"Chính là chú?" Thường Lê nhíu mày lại tiếp tục nhìn chằm chằm hắn: ".. Nhìn giống như thực sự là vậy."

Lại qua hai giây, cô nàng ngồi trên ghế cao bắt đầu hướng người về phía trước, cô vóc dáng khá thấp, lúc ngồi trên ghế cao hai chân hoàn toàn tách khỏi mặt đất, chỉ có thể mơ mơ màng màng dựa vào quán tính thân thể trượt từ trên ghế xuống.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô giang hai cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước, lại sợ cô ngã, vội vàng cầm cốc chén đẩy xa một chút, chủ động nghênh đón ôm cô.

Kết quả còn chưa ôm được vào trong ngực, cô gái nhỏ trực tiếp một bàn tay vung xuống.

Phi thường mạnh mẽ vang dội, còn mang theo tiếng gió.

Hứa Ninh Thanh vội vàng không kịp phòng bị, hứng trọn cái tát của cô, mặt nghiêng sang một bên, động tác giằng co dừng lại.

"Cuối cùng cũng đánh trúng."

Cô nàng thở phào một hơi, duỗi cánh tay cầm cốc rượu đoạt lại vào trong ngực, cắn ống hút hút một ngụm lớn, còn nấc lên một tiếng thật vang, đưa tay chỉ vào Hứa Ninh Thanh gằn từng chữ một: "Tên, khốn, kiếp!"