Tổng Tài Ác Ma Mau Hôn Tôi

Chương 17: Thích nhan sắc hay là tiền của cậu ta

Lê Hoàng Huy: [Vợ à, trên giấy đăng ký kết hôn chồng của cô là tôi, với đôi tay và đôi chân nhỏ bé của cô, không thể chạy thoát được tôi đâu. Tình hình này không thể thay đổi trong thời gian ngắn được. Hãy ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của tôi và để bố mẹ hai bên bàn bạc về cuộc hôn nhân này đi.]

Nguyễn Phương Thảo không biết mình dừng lại nhìn hai chữ “Vợ à” hay đoạn tin nhắn anh gửi, cái nào lâu hơn.

Sau khi Lê Hoàng Huy gửi đoạn tin nhắn dài đó đi, anh không gửi thêm bất cứ thứ gì nữa.

Nguyễn Phương Thảo đã soạn một vài tin nhắn định gửi đi nhưng rồi cuối cùng cô lại xóa chúng.

Cô đã từng nghĩ sau này mình sẽ kết hôn kiểu gì, như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn theo cách này.

Cô không phải là người tự cao tự đại, cô biết ngoại hình của mình cũng tạm ổn, không quá già, triển vọng công việc tốt, trong nhà vẫn còn một ít tiền tiết kiệm.

Với điều kiện như thế, cô có thể tìm được một người tốt và phù hợp hơn để kết hôn.

Mục đích kết hôn của cô chính là vì yêu mà đến, dựa trên tình yêu chứ không phải kiểu như bây giờ, kết hôn một cách chóng vánh, chưa hiểu rõ về nhau cả.

Cô thậm chí còn không biết khi nào mình sẽ kết hôn.

Bố mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý kết hôn kiểu này, ngay cả bản thân cô cũng khó mà chấp nhận được.

Trong khi bố mẹ cô vẫn chưa biết gì về chuyện này, cô đã là mẹ kế của một đứa trẻ năm tuổi.

Tại sao cô lại phải chấp nhận sự sắp đặt như trò đùa này của Lê Hoàng Huy!

Khi Phương Tâm Lan bưng món ăn ra, bà ấy thấy Nguyễn Phương Thảo đang ngơ ngác cầm điện thoại di động.

“Này, hoàn hồn đi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng đặt điện thoại xuống, thấy trên bàn bày hai món ăn đơn giản và một món canh: “Bố con đâu? Ông ấy không về ăn tối sao?”

“Ông nội không được khỏe, ông ấy về để chăm sóc ông nội.”

“Ông nội bị bệnh hả mẹ?” Nguyễn Phương Thảo cầm đũa lên ăn cơm.

“Vẫn là bệnh lúc trước, bệnh gút.”

“Buổi chiều chúng ta ghé thăm ông một lát.”

Phương Tâm Lan liếc nhìn cô một cái: “Chẳng phải con không thích về quê sao? Sao lần này lại chủ động như vậy? Có phải con có chuyện gì giấu mẹ, đúng không?”

“Con là bác sĩ. Ông nội bị bệnh. Con không đi thăm là không được rồi.”

“Con nói cũng có lý. Thế thì mau ăn đi. Ăn xong thì lấy bộ quần áo bông mẹ mới mua cho ông nội, đóng gói cẩn thận lại rồi mang đi.”

“Vâng ạ.” Nguyễn Phương Thảo trả lời một cách mơ hồ và bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn.



Sau khi ăn xong, Nguyễn Phương Thảo nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần mang về quê, rồi giục Phương Tâm Lan đi nhanh.

"Nguyễn Phương Thảo, con bị đuổi gϊếŧ hay bị người đòi nợ thế??”

“Cả hai. Để tránh cho con gái của mẹ bị băm thành mắm thịt, mẹ nhanh lên đi.”

Phương Tâm Lan trợn mắt nhìn cô con gái của mình nhưng sau đó vẫn nhanh chóng theo Nguyễn Phương Thảo xuống lầu.

Khi Nguyễn Phương Thảo lái xe ra khỏi chỗ mình ở, cô thoáng thấy chiếc Maserati quen thuộc đang đỗ ở kia.

Cô lập tức đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe lao vụt ra, suýt nữa thì gây ra tai nạn giao thông.

Nguyễn Phương Thảo không thèm xuống xe xin lỗi mà ngay lập tức phóng xe rời đi.

Phương Tâm Lan liếc nhìn Nguyễn Phương Thảo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói thật cho mẹ biết, con lại làm gì sai à? Nói đi, mẹ hứa sẽ không đánh chết con.”

“Thật sự là không có gì mà mẹ.”

Phương Tâm Lan tức giận: "Con nghĩ mẹ bị mù hay ngu vậy? Nguyễn Phương Thảo, mẹ nói cho con biết, nếu con không nói sự thật, mẹ sẽ không nói giúp con trước mặt bố con đâu.”

“Hoàng ngạch nương tha mạng…”

“Có gọi lão phật gia cũng vô dụng. Có phải là liên quan đến Lê Hoàng Huy không?”

“Làm sao mẹ biết?”

“Con nghĩ rằng mẹ mua những cuốn tạp chí đó để trưng bày à? Chiếc Maserati bên kia đường vừa rồi là của Lê Hoàng Huy, đúng không?”

“Mẹ, thật tiếc khi mẹ không làm thám tử đấy.”

“Đừng đánh trống lảng. Chỉ cần nói cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra giữa con và Lê Hoàng Huy!”

“Anh ấy muốn kết hôn với con.”

Phương Tâm Lan im lặng vài giây, chợt nhận thức được những điều Nguyễn Phương Thảo vừa nói, bà ấy hét lên rồi hỏi: “Con đồng ý rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Nguyễn Phương Thảo chua chát nói.

“Từ chối đi!” Phương Tâm Lan nói dứt khoát.

“Tại sao vậy mẹ?”

“Doanh nhân xảo trá lắm, con không mưu mô lại được với bọn họ đâu. Huống hồ loại người cùng đẳng cấp với bọn họ như Lê Hoàng Huy, sau này con mà chịu ấm ức thì chỉ có thể khóc đến chết.”

Nguyễn Phương Thảo im lặng.

Phương Tâm Lan nhìn biểu hiện của cô: "Con có muốn lấy cậu ta không?”

“Con thấy anh ấy cũng khá tốt.”

“Con thích nhan sắc hay là tiền của cậu ta?”

“Mẹ nghĩ sao?”

Phương Tâm Lan nói: “Không có gì ngạc nhiên khi con thích cậu ta. Nhưng con có thể chắc chắn rằng cậu ta thích con không? Con có xinh đẹp, thông minh hơn hay giỏi giang hơn những phụ nữ xung quanh cậu ta không? Tại sao cậu ta lại thích con?”

“Mẹ, mẹ đừng chọc vào vết thương của con được không?”

“Mẹ đang nói sự thật. Chuyện của con, từ trước đến nay mẹ đều không quản, con muốn làm gì thì làm, miễn hạnh phúc là được. Nhưng chuyện của con với Trần Vân Đình trước đây, con không tự mình xử lý được nên mẹ không tin tưởng lắm vào cách giải quyết của con trong vấn đề tình cảm.”

Nguyễn Phương Thảo vò đầu bứt tai, nghĩ cách mở đường cho cuộc hôn nhân của cô và Lê Hoàng Huy.

Suy nghĩ một hồi, cô ấp úng nói: “Nhưng mà, mẹ, con có vẻ hơi thích Lê Hoàng Huy. Mẹ có thể giúp con nói chuyện với bố không?”

“Chuyện này, bố và mẹ không phản đối, muốn yêu thì cứ yêu đi.”

Nguyễn Phương Thảo lái xe bằng một tay, tay kia lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi.

Khuôn mặt của Phương Tâm Lan biến sắc khi nhìn thấy cuốn sổ đăng kí kết hôn đó.

“Nguyễn Phương Thảo, con giỏi quá rồi!”



Lê Hoàng Huy ngồi trong xe và nhìn chiếc POLO bé nhỏ biến mất trong tầm mắt, trên miệng nở một nụ cười vui tươi.

Anh gọi điện bố mẹ mình đang đuổi gϊếŧ tới đây: “Về đi. Con dâu ông vừa chạy mất với mẹ cô ấy rồi.”

“Thằng khốn nạn, mày  bỡn cợt cha mẹ mày đấy hử?” Lê Gia Minh rống lên.

“Bổn thiếu gia không có thời gian bỡn cợt với hai người. Tôi đã lấy được giấy đăng kí kết hôn, hai ngày nữa gặp mặt con dâu đi. Con dâu của hai người bây giờ có vẻ không muốn gặp tôi cho lắm. Hai người cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề đi.”

“Ngay cả vợ mình cũng không thể xử lý được. Kiếm được nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ?” Lê Gia Minh lại gầm lên.

Lê Hoàng Huy đi được một đoạn không xa, cho đến khi bên kia yên lặng, anh mới nói: “Không phải giữ lại để ông và vợ ông giải quyết đó sao?”

“Mẹ kiếp, mày nói như vậy với bố mẹ mày sao?”

“Tôi nói gì cơ?”

Lê Gia Minh bị lời nói của Lê Hoàng Huy làm cho tức đến nghẹn cả cổ, ông ta tức giận cúp điện thoại.

Khi Lê Hoàng Huy buông điện thoại di động xuống, anh nhận ra rằng dường như giọng điệu anh nói với Lê Gia Minh giống năm năm trước.

Lê Hoàng Huy mím chặt môi.

Người phụ nữ đó có ảnh hưởng lớn đến anh như vậy sao.



Nguyễn Phương Thảo ở lại nhà ông nội trong hai ngày với tâm trạng bồn chồn và lo lắng, cô luôn cố ý tránh ánh mắt của bố mẹ mình.

Cô biết rằng cô có thể trốn được ngày một ngày hai, nhưng không thể trốn được mãi.

Tuy nhiên, ít nhất trong hai ngày này, cô có thể dành thời gian đả thông tâm lý cho bố mẹ để họ chấp nhận sự thật rằng cô đã kết hôn, và cô sẽ ít bị chỉ trích hơn khi trở về nhà.

Cả gia đình ba người im lặng trên suốt quãng đường trở về Thành phố Tần.

Nguyễn Phương Thảo đã nhiều lần cố gắng tìm chủ đề để nói cho thay đổi không khí, nhưng không ai muốn tham gia cùng cô.

Vừa về đến cửa nhà, bọn họ bắt gặp một cặp nam nữ trung niên, khí chất không giống với người bình thường đang đứng đợi trước cửa nhà.