Từ khi trở về từ ngoại thành, Hàn Thiên Dương đã thẳng thừng chia tay ghế sô pha để nối lại tình xưa với chiếc giường thân yêu. Anh mặt dày bất chấp bị Hạ Nhi đuổi, cứ ôm lấy cô đi ngủ.
Hạ Nhi hết cách, cô cũng không muốn giận anh nữa. Dù sao thời gian trôi qua cả tháng nay, chuyện bức ảnh của anh với Hàn Thiên Hằng cũng nguôi ngoai rồi. Cô nghĩ rằng ai chả có quá khứ thôi, quan trọng là hiện tại và tương lai. Có điều cô càng không muốn trở thành quá khứ của anh.
Nghĩ thế nên Hạ Nhi cũng thoải mải để anh ôm mình ngủ. Ngay từ đêm thứ hai anh được trở lại ngủ cùng cô, anh đã không kiềm chế được mà làm loạn.
Lúc ấy Hạ Nhi vừa tắm xong chèo lên giường nghịch điện thoại, cả cơ thể của cô vẫn còn đang quấn khăn tắm. Hàn Thiên Dương lại giống như chờ đợi cô, nhìn anh thì có vẻ đang xem laptop đấy nhưng khi cô vừa ra đã ngay lập tức gập máy tiến về phía giường ngủ.
Anh lẳng lặng ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô, nói: “Vợ à, em hành hạ anh cả tháng này có đủ chưa?”
Hạ Nhi không trả lời, cô vẫn cầm điện thoại nhìn vào tin nhắn của Dương Đình Thanh. Thực chất trái tim vì lời thì thầm của anh mà rạo rực, làm gì còn tâm trạng xem tin nhắn.
Hàn Thiên Dương thấy thế, anh cầm lấy điện thoại từ tay của cô ném sang một bên, sau đó bắt đầu nằm đè lên người cô, ép cô phải nhìn mình. Còn rất cố tình làm tuột chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô.
“Em có thể quan tâm anh một chút được không?”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau cô đã bị rung động bởi ánh mắt ấy. Ánh mắt của anh quá đỗi đẹp đẽ, nó khiến cho cô muốn chìm đắm, muốn hòa tan với anh thành một thể.
Lúc này chính mình cảm thấy rất có lỗi, cô biết rằng cô đã làm tổn thương anh. Ánh mắt anh chất chứa một nỗi đau không tên…
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: “Anh có thể yêu mình em không?”
“…”
Hàn Thiên Dương thực sự bị chọc giận khi nghe câu hỏi của cô. Trái tim của cô luôn luôn đi theo một hướng lệch lạc hay là như Sở Đường nói do thái độ của anh vẫn chưa đủ cho cô được cảm giác an toàn. Anh không lên tiếng, nghĩ rằng điều đó cứ để thời gian chứng minh vì bây giờ cho dù có nói ra cô cũng không hiểu. Không phải anh chưa từng nói anh chỉ yêu mình cô, chỉ bên cô nhưng cô chẳng phải đều không tin lời anh nói đó hay sao…
Hàn Thiên Dương cúi xuống, dùng sức cắn đôi môi của cô. Dù sao thì, đêm nay anh phải được ăn thịt!
“A.”
Hạ Nhi đau đớn khẽ kêu, cô nói với anh: “Anh ngứa răng à, sao cứ cắn người thế?”
“Muốn cắn em!”
“Không thích.”
Hạ Nhi thẳng thừng từ chối, cô nghiêng mặt sang một bên.
Hàn Thiên Dương được đà hôn xuống cánh cổ yêu kiều của cô, mυ'ŧ máp để lại vô số dấu vết. Bộ dạng giống y như sói đói ăn thịt, rất hư hỏng.
Hạ Nhi không nhận được câu trả lời, cô đương nhiên thất vọng. Khẽ đẩy anh ra, cô hậm hực nói: “Đừng hành hạ em. Không có tâm trạng.”
Đó chẳng qua là mấy lời dối lòng, nếu như cô thực sự không có tâm trạng thì đã chẳng để anh làm càn lấy thịt đè người mình như thế này. Nhưng có điều Tết năm nay dự báo thời tiết nói rằng trời nắng nóng hơn mọi năm, anh tạo cho mấy vết ở cổ lộ liễu như thế chẳng khác nào ép cô phải mặc áo len kín cổ để che đi? Cô còn muốn diện váy vóc đấy có được không!!!
“Hửm, không có tâm trạng?”
Hàn Thiên Dương nhìn cô như nhìn con mồi đang diễn trò. Rất hứng thú.
Bị ánh mắt của anh làm cho mất tự nhiên, cô e hèm một tiếng. Đúng lúc này chợt nghĩ đến chuyện khác, cô cao giọng: “Đúng vậy đấy, cho nên anh đi mà tìm em vợ của anh đi!”
“Em vợ? Bé Nam?”
Hàn Thiên Dương nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cô. Sao tự dưng lại nhắc đến bé Nam ở đây?
Hạ Nhi có chút ba chấm, cô hậm hực nói: “Bé Nam nào, đi tìm em vợ Dịch Khả Vy kia kìa. Hai người thân nhau lắm mà. À cũng phải thôi, đáng lẽ cô ấy mới chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh…”
Hàn Thiên Dương đen mặt, nghe không nổi nữa liền cúi xuống chặn cái miệng hư hỏng đang làm loạn của cô.
“Anh chiều hư em rồi!”
Để lại một câu, sau đó anh lập tức như sói đói bắt đầu mạnh bạo hôn cô. Dù vẫn chưa thỏa mãn khi chọc tức anh cho lắm, nhưng Hạ Nhi cũng không còn thời gian để ý đến chuyện đó. Cô bị nụ hôn của anh làm cho quay cuồng, sau đó rất nhanh đã đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay anh thuần thục nắm bóp bộ ngực không mấy đầy đặn của cô, còn cố tình trêu đùa hai núm hồng nhỏ nhắn. Dễ dàng nhận ra ngực cô so với lần đầu tiên quan hệ với anh đã phát triển lớn lên không ít nhưng so với bàn tay to lớn của anh thì nó vẫn không đáng là bao. Cô không chịu được đưa tay lên tóm lấy bàn tay của anh, không cho anh nghịch tâm hồn vừa và nhỏ của mình nữa. Tuy nhiên lại tóm hụt thế lại càng tiện đà cho tay anh di chuyển xuống phía dưới. Cảm nhận được bàn tay của anh đã chạm đến bông hoa hồng của mình. Cảm giác thân quen ùa về, cùng với đó chính là dạt dào những ham muốn.
Nụ hôn của cô vì thế mà càng mãnh liệt hơn. Theo từng cử động tay uyển chuyển của anh tại nơi ấy khiến cho cô không khống chế được mà cong người, miệng rêи ɾỉ những âm thanh ái muội.
Bàn tay của anh thành thục một cách đáng sợ, nó rất biết cách khơi gợi lên ham muốn của cô, cũng rất biết cách trêu đùa cô.
Màn dạo đầu này khiến cho cô rất vật vã, tuy nhiên mãi vẫn chưa thấy anh có biểu hiện gì cả. Cô khó hiểu bắt đầu ôm lấy thân thể anh, bày tỏ rất rõ ràng.
Hàn Thiên Dương đắc ý, khóe môi nâng lên nụ cười.
“Em thấy sao hả vợ?”
Hạ Nhi nhìn ánh mắt của anh, cô có chút bực bội: “Anh đang trả thù?”
“Haha.”
Hàn Thiên Dương bật cười ranh mãnh, tay còn thuần thục hơn khi nãy. Hạ Nhi chẳng còn tâm trạng so đo với anh, cô vừa không ngừng rêи ɾỉ vừa nói: “Anh… đừng làm… thế với em…ưm…”
Nhưng Hàn Thiên Dương vẫn không dừng lại, anh đưa tay vào sâu hơn. Hạ Nhi thật không chịu nổi nữa. Một là anh tới hai là cô không chơi nữa. Dỗi hết sức.
Mơ màng nâng tay đẩy anh ra nhưng lúc đó anh lại dùng lực ở tay khiến cho Hạ Nhi bị chấn động không còn đẩy anh ra nữa mà vội ôm lấy cổ anh.
“Anh đừng…ưm…em chịu…hết nổi rồi…a…”
Hàn Thiên Dương dường như đã hài lòng khi nhìn cô vật vã như vậy, anh thì thầm bên tai cô: “Nói yêu anh!”
Du͙© vọиɠ lấn chiếm suy nghĩ, Hạ Nhi không chần chừ thêm một giây nào mà nói: “Em yêu anh, yêu anh, yêu anh. Rất yêu anhhh!”
“Ừm. Anh cũng yêu em.”
Không hành hạ cô nữa, anh ôm hai chân của cô vòng qua thắt lưng mình, cô nhanh chóng hiểu ý bám chặt lấy thắt lưng của anh.
Hàn Thiên Dương bắt đầu tiến vào.
Vừa mới đi sâu vào trong cơ thể của cô, anh đã không nhịn được mà dùng sức, nhấp nhô từng nhịp dồn dập. Trong thời gian qua, cô nhịn một thì anh nhịn mười đấy, lúc này được thỏa mãn nên anh khó lòng mà kiềm chế được.
Bình thường lúc mới cưới, sau mỗi đêm cho dù Hàn Thiên Dương còn muốn thêm nhưng anh luôn biết điểm dừng, biết rằng vợ mới mười tám sức còn non yếu. Tiếp sau đó khoảng thời gian trước khi giận dỗi nhau, anh cũng nghĩ cho cô có sức ôn thi, mỗi ngày còn thức khuya dạy sớm đi học nên anh không dám quá đà. Nhưng đêm nay, anh đã chẳng suy nghĩ được nhiều như thế. Cứ lúc lên cao trào vợ không ngừng van xin nài nỉ anh cũng mặc kệ. Lúc cô gần như kiệt sức, anh mới dừng lại. Đương nhiên không buông, cho cô nghỉ một lúc rồi anh lại tiếp tục hành cô.
Ban đầu anh muốn cô thì thầm tên anh, nói yêu anh hết lần này đến lần khác. Cô cũng chiều theo, rêи ɾỉ nỉ non hết sức có thể. Nhưng sau đó, bị anh hành nhiều quá, cô không chịu được mà hét lớn tên anh: “Hàn Thiên Dương, anh…ư… là… đồ…a…tồi…”
Cũng may rằng tầng này là của riêng hai người, phòng cũng cách âm nên không sợ ai nghe thấy chứ nếu không là làm trò cười cho đại gia đình rồi. Mà Hàn Thiên Dương có vẻ như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn khi cô hét tên mình như thế. Kết quả thế nào thì biết rồi đó.
Chưa lần nào mà Hạ Nhi cảm thấy bất lực như lần này. Anh hành cô chết đi sống lại thì thôi. Không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế. Cứ mệt rồi nghỉ, cô ngủ được một chút rồi lại tiếp tục bị anh ôm lên cứ vậy cho đến gần sáng rồi cũng không tha.
Báo hại cô cả ngày hôm sau chỉ nằm trên giường. Sang tận ngày hôm sau nữa mới miễn cưỡng bò lê xuống đất.
Cô nghĩ cứ mỗi lần giận dỗi nhau xong lại thành thế này, cô kinh mất. Lần sau cho gì cũng không dám giận dỗi nữa.
Nhìn anh bê đồ ăn sáng đến cho mình, gương mặt người đàn ông đẹp trai còn tràn đầy sắc xuân trái ngược với bộ dạng thảm hại của mình khiến cho cô tức nganh ngách mà không làm được gì.
Không những thế, anh còn mở miệng trêu cô: “Vợ à, nhìn em thế này thật đáng thương!”
Tôi thành thế này là do ai?
Hạ Nhi liếc anh một cái, cầm miếng bánh nhét vào miệng ngăn không để bản thân mình hét vào mặt anh.
Thấy vậy, Hàn Thiên Dương rất không kiêng dè, cười lớn. Tiếng cười trầm ấm, lại là đặc trưng của người đàn ông hai mươi ba tuổi rất êm tai. Anh không hề già dặn mà có vẻ còn trẻ hơn so với tuổi.
“Tối nay…”
“Tối tối cái gì, anh là cầm thú đấy à?”
“Anh đâu có, chỉ muốn tối nay cùng vợ đi chơi thôi mà. Em nhạy cảm quá đó vợ yêu à!”
“…”
Hừm. Cô không chịu thua: “Tối nay chúng mình chơi tư thế khó nhé?”
“Được!”
Hàn Thiên Dương lập tức đồng ý.
Ngay sau đó liền nhận được cái trừng mắt cùng cái đánh từ cô: “Anh còn dám nói em nhạy cảm. Tâm tư anh lúc nào cũng đen tối thì có.”
Hàn Thiên Dương lúc này mới nhận ra mình bị lừa, anh ngại ngùng ôm lấy cô nịnh nọt: “Anh có muốn thế đâu, cũng vì yêu em quá thôi!”
“Hừm. Chỉ giỏi dỗ ngọt người khác.”
“Người khác nào, chỉ có em thôi!”
Anh hôn nhẹ lên môi cô.
“Mau ăn sáng, xong anh đưa em tới một nơi!”
“Đi đâu vậy?” Hạ Nhi tò mò, cho dù cô đoán đến tám mươi phần trăm anh đưa mình đi mua sắm ngày Tết, dù sao hai hôm nữa là đến giao thừa rồi.
Thế nhưng không, ánh mắt anh đầy mong chờ một cách nghiêm túc. Anh nói: “Một nơi vô cùng đặc biệt với chúng ta. Lát nữa em sẽ biết.”