Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!

Chương 3: Năm năm, không ngắn

Mẹ chồng cũng rất quan tâm, còn đặc biệt nhắc nhở Hàn Thiên Dương: “Con xem thế nào, đừng để vợ bị ảnh hưởng bởi mấy điều xấu.”

Hàn Thiên Dương nghe được, chỉ hơi gật đầu mà không lên tiếng. Còn Hạ Nhi cùng Hàn Ly Anh ngay lúc này lại có chung một suy nghĩ. Hàn Ly Anh bực bội, rõ ràng người công khai công kích Dịch Khả Nhi là ông ngoại của anh hai sao giờ lại đổ hết lỗi lầm sang người cô ta rồi?

Còn Hạ Nhi, ánh mắt nhìn qua Hàn Ly Anh thấy trên mặt cô ta treo đầy ý tủi thân. Gương mặt xinh đẹp của đối phương lại có chút khó coi chỉ cúi mặt ăn cơm. Hạ Nhi cũng chẳng vì người bị trách móc là người luôn gây chuyện vô cớ với mình mà vui vẻ hay đắc ý gì. Cô cảm thấy như có gai mắc trong lòng.

Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, đành rời sự chú ý sang việc ăn uống.

Hàn Diệu Lan cuối cùng cũng có động thái, thấy Hàn Ly Anh mặt mũi thiu thỉu cô ấy không nỡ. Đành xiên một con tôm bóc vỏ rồi đặt vào đĩa của Hàn Ly Anh. Trong nhà có hai cô gái đặc biệt thích ăn tôm, thế mà cũng là hai đối tượng có nhiều hiềm khích với nhau nhất. Vì vậy nên mỗi lần trong bữa có món tôm đều để bên Hạ Nhi một đĩa, bên Hàn Ly Anh một đĩa. Tránh hai người lại không vui.

Hàn Ly Anh tâm trạng rối bời, ăn con tôm.

Nhìn thấy Hàn Diệu Lan từ lúc đi về đến giờ, chẳng nói mấy lời với mọi người. Chỉ im im, gương mặt có vẻ không được vui, Hạ Nhi không khỏi tò mò đành nói một câu mang tính chất gợi lời từ đối phương: “Lan Lan sang bên ấy là quên luôn chị ấy hả?”

Hàn Diệu Lan nghe vậy mới nhìn thẳng vào mắt chị dâu, cũng nghe ra giọng điệu quan tâm từ chị. Cô áp chế tâm trạng xuống mỉm cười: “Vậy tí nữa hai mình ra ngoài tâm sự nhó.”

Kỳ thực, lúc ở bên ngoài dù có gặp phải bất cứ chuyện không vui gì cũng rất mạnh mẽ đối mặt, sức kiềm chế cũng rất cao điều đó dễ khiến cho những người bên ngoài nghĩ rằng: “Cô ấy thật mạnh mẽ…”

Thực ra không hề như vậy, cô ấy không hề mạnh mẽ như thế chỉ là sức kiềm chế khi bên ngoài cao hơn người khác mà thôi. Hàn Diệu Lan hay kể cả Hàn Ly Anh ngay từ nhỏ đã được rèn luyện: cho dù ở nhà có bê tha bết bát đến đâu thì ở bên ngoài lúc nào cũng phải có một vỏ bọc cứng cáp không được để người khác thấy dễ mà lấn tới gây tổn thương chính mình. Cách dạy giống nhau nhưng hai cô con gái này mỗi người thích ứng một kiểu. Hàn Diệu Lan chắc chắn bên ngoài là kiểu vui vẻ, năng động. Còn Hàn Ly Anh khi ở bên ngoài mà bất ngờ bị đả kích hoặc có chuyện không vui thì sẽ nổi giận, ầm ĩ một phen tới bến luôn.

Là ai cũng vậy, cứ mỗi khi về đến nhà những lốt vỏ bọc được bóc tách tâm trạng bên trong đều được bộc lộ rõ rệt. Nhà là nơi mà con người ta khó che giấu cảm xúc nhất. Hàn Diệu Lan có chuyện buồn, không chỉ mình Hạ Nhi nhìn thấy mà hầu hết người trong nhà đều hiểu. Chỉ là hiện tại, cô ấy cũng đã lớn. Phải tự lo cho bản thân, người lớn không thể quản mãi như vậy được.

Hàn Diệu Lan hiểu rất rõ những điều này. Cách giáo dục của gia đình nhìn thì có vẻ rất lỏng lẻo thực chất là thoải mái trong khuôn khổ.

Hạ Nhi còn đang định nói chị bận học rồi có ra vườn ngồi một lúc thì ngồi. Nhưng Hàn Thiên Dương đã có động thái trước. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ý yêu thương: “Vợ nên ra hoài hít thở không khí.”

Cô hơi bất ngờ, bình thường người lúc nào cũng mong cô ở nhà với mình nhất chính là anh. Thế mà hôm nay lại ủng hộ cô đi chơi cơ đấy, ngại thật, cô muốn từ chối mà nhìn mặt anh với Hàn Diệu Lan lại không nỡ: “Thật ra em vẫn còn bài tập.”

Chẳng phải hiện tại bên ngoài có nhiều mối nguy hại hay sao, cô vẫn nên ở nhà thì hơn.

Mẹ Dương ở bên cạnh cũng nói: “Học sau cũng được, con phải để đầu óc thoải mái trước đã.”

Hạ Nhi hơi cảm thấy lạ, là do cô thay đổi trở nên chăm học quá nên ai cũng lo lắng cho cô hay sao?

Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, cô đành nhẹ “Vâng” một tiếng.

Hàn Thiên Dương nói với Hàn Diệu Lan:" Để anh bảo Sở…"

Hàn Diệu Lan: “Em với chị tự đi.”

Cả nhà: “…”

Hóa ra nguyên nhân xuất phát từ Sở Đường à.

Mẹ Lan ở bên cạnh hỏi han:" Sao thế con gái, bình thường dính lấy Tiểu Đường thế cơ mà?"

Hàn Diệu Lan giọng nói hơi mất kiểm soát: “Mẹ, con không muốn nghe thấy tên anh ta nữa.”

Sau đó, cô buông dĩa trong tay: “Con xin phép, con no rồi.”

Hàn Diệu Lan đứng dậy, định bỏ ra ngoài trước khi đi vẫn không quên nói với Hạ Nhi:" Em đợi bên ngoài."

Hạ Nhi nhìn ánh mắt buồn buồn của cô ấy, chỉ im lặng gật đầu.

Lúc cô đi ra ngoài khu chòi nghỉ, chỉ thấy Hàn Diệu Lan ngồi quay lưng về phía mình. Nhìn bóng dáng lặng lẽ ngồi đó, Hạ Nhi dường như thấy mình của tương lai. Cô không khỏi đau lòng, l*иg ngực nghẹn ngào.

" Lan Lan." Cô khẽ gọi.

Hàn Diệu Lan hơi giật mình, nâng tay lau hết nước mắt trên mặt. Tuy rằng quay lưng về phía Hạ Nhi nhưng vẫn không giấu được.

“Chị ra nhanh thế.” Hàn Diệu Lan khẽ hỏi, giọng nói hơi khàn khàn.

“Chị không nỡ để em phải đợi.”

Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh Hàn Diệu Lan. Im lặng ngồi đó mà không hỏi gì. Có lẽ lúc này, Hàn Diệu Lan sẽ cần một bờ vai chứ không phải vài lời an ủi sáo rỗng.

Một lúc lâu sau, Hàn Diệu Lan nghĩ gì đó khẽ bật cười trong u sầu:" Sao chị không hỏi han gì em thế? Ai không biết lại còn tưởng chúng ta đang chiến tranh lạnh thi xem ai im lặng lâu hơn đấy."

Hạ Nhi không nhìn vào mắt của cô ấy, ánh mắt nhìn ra xa xăm miệng trêu lại một câu:" Chị cũng đang nghĩ thế."

Hàn Diệu Lan hơi ngả người về phía cô:" Em đang buồn còn trêu chọc em."

“Ơ vậy hả? Chị không biết là em đang buồn cơ đấy.”

Hàn Diệu Lan nghe vậy, nước mắt lại trực chảy xuống trong lòng bức xúc muốn hét lên:" Chị còn nói thế, em đang buồn lắm đấy. Tất cả là tại tên khốn…"

Lời nói bị ngưng lại ở cổ họng, Hàn Diệu Lan như hiểu ra điều gì đó. Sau cùng không vạch trần chị dâu mà riếp tục bộc bạch lòng. Còn vừa nói vừa khóc, kể lể toàn bộ sự việc.

Hạ Nhi sau cùng tóm tắt được đại khái là như thế này: Sở Đường cắm sừng Hàn Diệu Lan! Hết.

Cô nghe xong cũng bực bội, nghĩ lại ban đầu gặp anh ta đã thấy anh ta là một người vô cùng đào hoa rồi. Thế mà lần nào gặp cũng thể hiện ra mình yêu Hàn Diệu Lan lắm đến cô còn tin thật chứ đừng nói là Lan Lan. Đúng là tên “fuck boy”.

Cô còn phẫn nộ thay Hàn Diệu Lan ấy chứ.

" Chia tay chưa?"

Hạ Nhi hỏi một câu, cô không có lòng tin với con gái. Bạn ở quê của cô, yêu đương với một tên badboy, bị cắm sừng lần nào cũng than với cô nhưng cuối cùng lại vẫn yêu. Vậy thì than với cô làm cái gì cơ chứ, cô đâu phải hố rác đâu.

Quả nhiên Hàn Diệu Lan nói chưa, Hạ Nhi nghe thấy vậy, mất lòng tin đứng dậy định rời khỏi. Hàn Diệu Lan thấy thế mới vội kéo tay cô, lúc này đã ngưng khóc hẳn, nũng nịu nói:" Em chưa có cơ hội chứ không đã chia tay rồi."

Hạ Nhi hiểu được, cũng chẳng vui cho lắm chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, yêu nữa yêu mãi cũng không có hy vọng. Cắm sừng cũng giống như bạo lực vậy, hoặc là không có hoặc là vô số.

Cô nói:" Chị muốn đi hóng gió biển."

Hà Nội không có biển, nhưng có xe thì không thành vấn đề. Hàn Diệu Lan không ngại đường xa chở Hạ Nhi đi sang một tỉnh gần nhất có biển, Hải Phòng. Tính ra, hai người lao đi trong gió gần 150km chỉ vì một câu nói bâng quơ của Hạ Nhi.

Sự ngốc nghếch này, đến tận sau này khi nghĩ lại Hạ Nhi vẫn thấy xấu hổ mà trêu Hàn Diệu Lan:" Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời."

Ngồi trên chiếc xe mui trần nhìn ngắm bờ biển, gió mát l*иg lộng tạt vào mặt nhưng phía bờ vai thì Hạ Nhi lại thấy lạnh, cô mặc có nguyên chiếc váy body hai dây từ lúc tắm xong đến giờ cũng quên luôn lấy áo khoác trước khi đi. Một phần là do trời mấy hôm nay bỗng dưng đổ nắng to, trận nắng to nhất mùa đông này ấy thế nên Hạ Nhi chủ quan mặc ít đồ.

Lúc xe dừng lại tại Hải Phòng, cô cũng không tin được tại sao bản thân lại có thể đưa ra một đề xuất ngớ ngẩn như thế.

" Chúng ta mất gần ba giờ đồng hồ chỉ vì câu nói muốn hóng gió biển của chị thôi sao?"

Hạ Nhi hỏi Hàn Diệu Lan cũng đang thẫn thờ. Lúc này tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn nhiều:" Em cảm thấy rất tuyệt mà."

“Hơ Hơ. Đúng là rất tuyệt.” Gió tạt vào ‘mặt buồn’ đúng là đỡ hơn nhiều.

Hai người tiếp tục rơi vào khoảng không trầm lặng. Hạ Nhi ánh mắt vô định nhìn ngắm không gian xung quanh, lúc này đây đã hơn mười một rưỡi đêm vậy mà đường phố không hề hoang vắng ngược lại còn có rất nhiều người đang đi bộ hóng gió, nhìn những cặp đôi tay trong tay đi dạo, cô không nhịn được mà nói:" Ước gì có chồng yêu ở đây."

Hàn Diệu Lan nghe vậy, tâm trạng rối bời. Nhớ lại khi nãy, vừa nghe chị dâu nói muốn đi hóng gió biển điện thoại đã nảy lên tin nhắn của anh hai. Khác với mọi lần, lần này anh lại bảo cô dẫn chị đi ra ngoài lâu một chút.

Cô không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Nhi vẫn vô tư nhìn mọi người, thi thoảng còn nhìn vào điện thoại than:" Không biết chồng chị đang làm gì, chẳng thấy hồi âm tin nhắn."

Hàn Diệu Lan vô thức chột dạ:" Em nghĩ anh đang làm việc đấy mà."

“Ừm. Nhưng mà…” Hạ Nhi hơi ngập ngừng, nâng máy điện thoại cho Hàn Diệu Lan xem. Trên màn hình là hai tin nhắn ngắn ngủi:" Em đi hóng gió biển một xíu nhé!" - " Vợ đi vui vẻ. Yêu em!"

Hàn Diệu Lan hơi cau mày:" Dịch Khả Nhi! Em vẫn đang tổn thương đó chị còn cho em ăn cơm chó nữa."

Hạ Nhi muốn nói:" Không phải đâu, ý chị không phải thế…"

Cô chỉ là không hiểu, bình thường dù anh có bận cũng sẽ nhắn tin cho cô.

Nhưng sau cùng, Hạ Nhi cố trấn an mình có lẽ do cô nghĩ nhiều thôi.

Hàn Diệu Lan ánh mắt xoẹt qua vài tia bất thường, hơi nghiêng người lấy một chai nước khoáng đưa cho chị: " Uống cho tỉnh táo chị ạ."

Lúc này, cửa xe liền nghe mấy tiếng “cộc, cộc”

Hạ Nhi cùng Hàn Diệu Lan đều bị thu hút, vừa nghiêng đầu nhìn sang còn cứ nghĩ có đàn ông xin số điện thoại ai ngờ là mấy anh mặc cảnh phục.

" Mời hai cô xuống xe xuất trình giấy tờ."

Hàn Diệu Lan hơi ấp úng:" Có chuyện gì vậy ạ?"

Một người đàn ông trung niên đưa thẻ cảnh sát giao thông ra cho Hàn Diệu Lan cùng Hạ Nhi xem, sau khi giới thiệu qua thì nói: " Theo bộ phận camera đường cao tốc tuyến quốc lộ 1B cho biết xe của hai cô có hành vi đi quá tốc độ cho phép, ngoài ra còn đi ngược chiều và đi sai làn, vượt đèn đỏ bảy lần. Hiện tại hai cô còn đỗ xe sai chỗ."

Hai cô gái nghe xong cứ phải nói là như vịt nghe sấm. Hạ Nhi nhanh chóng đã hiểu ra tuy không biết rõ về luật nhưng cô biết họ nói không sai. Trong lúc hai người đi, Hàn Diệu Lan phải nói là bay trên đường chứ không phải là đi nữa, sai làn hay không thì cô không biết còn đi ngược chiều đấy là do hai người nghe theo bản đồ chỉ đường đi sai nên quay đầu lại. Vượt đèn đỏ thì thôi khỏi cần nói. Có điều không nghĩ đến được hành vi sai trái của hai người đều bị camera theo dõi. Cô lo lắng khẽ thì thầm với Hàn Diệu Lan:" Thôi toang rồi. Phải làm sao đây?"

Hàn Diệu Lan cũng khẽ nói với cô:" Em không biết. Thuận theo tự nhiên."

“Mời hai cô xuống xe, xuất trình giấy tờ.” Cảnh sát giao thông lại lên tiếng nhắc nhở.

Hàn Diệu Lan hơi lẩm bẩm:" Chú cảnh sát à, cháu quên mang theo giấy tờ rồi."

Thực chất, Hàn Diệu Lan còn chưa đủ tuổi để thi bằng lái xe ở Việt Nam nên hoàn toàn không có một giấy tờ nào hết ngoài chứng minh nhân dân.

" Vậy thì về đồn."

Cứ thế cả người và xe đều được đưa về đồn cảnh sát. Ngồi trên đuôi xe cảnh sát phía sau còn có cả xe ô tô lớn chở em best của Hàn Diệu Lan, Hạ Nhi nhìn tình hình rồi khẽ thì thầm:" Sao nãy em không nói trên đường có camera?"

" Em không để ý."

Hạ Nhi vỗ trán, đầu tựa nhẹ vào vai Hàn Diệu Lan:" Thôi kệ. Chắc… không bị bỏ tù đâu."

Trên xe còn có hai cảnh sát đang ngồi trông chừng họ, không để nhảy xuống khỏi xe chạy mất. Hạ Nhi chưa bỏ được cái tật nhìn mặt bắt hình dong, cô âm thầm quan sát hai người cảnh sát đó. Nhìn họ khá trẻ, một người khoảng hai sáu hai bảy một người khoảng ba mươi. Người trông có vẻ trẻ hơn có gương mặt trắng nuột nà cả người toát ra khí thế là con nhà quan. Người còn lại tuy mang trên người làn da hơi ngăm nhưng gương mặt rất đẹp, nhìn vô cùng thuận mắt, theo kinh nghiệm từ truyện ngôn tình của cô, cô đoán người này gia cảnh không tồi còn được rèn luyện quân sự ngay từ nhỏ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, người đàn ông đó lay chuyển ánh mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt sắc bén như nhìn thấu hồng trần của người kia khiến Hạ Nhi cảm thấy hơi chột dạ, vội chuyển ánh nhìn sang Hàn Diệu Lan khẽ nói: “Em xem, thử gọi điện cho anh trai em đi.”

Hàn Diệu Lan nãy giờ cũng đang quan sát hai người cảnh sát phía đối diện. Nếu Hạ Nhi quan sát người khác vì sở thích thì Hàn Diệu Lan là vì bệnh nghề nghiệp. Nghe thấy chị dâu nói vậy cô rất vô tư đáp lại: “Chồng chị thì chị gọi đi, sao lại bảo em chứ!”

Nhưng sau đó lại vội sửa lại: “Thôi để em.”

Chỉ nghe đoạn trò chuyện ngắn ngủi của hai cô gái, hai vị cảnh sát ngồi đối diện cũng hiểu rằng họ muốn gọi người chống lưng. Nhìn hai người con gái này ăn mặc có chút không lành mạnh, còn lái siêu xe có ngu cũng biết là con đại gia. Người cảnh sát mặt trắng con nhà quan tên Phạm Cát rất vô tư mà nói với hai người: “Đêm rồi còn đi từ Hà Nội qua đây, giấy tờ không mang có phải là có chuyện gấp không?”

Nhìn đối phương khá thân thiện, Hàn Diệu Lan cũng đáp lại: “Vâng, đúng là có chuyện gấp.”

" Chuyện gì mà khiến hai cô gái đêm hôm khuya khoắt không ngại đường xa mà đi đây? Đừng nói là hẹn đi bay đấy nhé?"

Hạ Nhi không ngờ đối phương lại hỏi trực tiếp như thế, cô hơi cúi xuống nhìn đồ trên người mình với Hàn Diệu Lan, có hơi thiếu vải tí thôi mà, nhưng ít ra Hàn Diệu Lan còn hơn cô, cô ấy có áo khoác. Nhắc đến đi bay Hạ Nhi lại thấy hơi lạnh rồi, cô khẽ núp vào người em chồng miệng đáp lại anh cảnh sát kia:" Bọn em muốn đi hóng gió biển."

Nghe được đáp án ngoài sức tưởng tượng, Phạm Cát bật cười khẽ:" Hóng đủ chưa?"

Hàn Diệu Lan lướt điện thoại tìm tên danh bạ của anh hai, miệng nói: “Sao mà đủ được chứ, bọn em vừa đến nơi được mười lăm phút đã bị đưa về đồn cảnh sát rồi.”

Hàn Diệu Lan gọi điện thoại cho Hàn Thiên Dương, chuông reo mãi mới thấy có người bắt máy. Cô ấy còn cố ý giả vờ lấy đồ trong túi mà nghiêng người sang một phía, không để chị dâu nghe được.

Hạ Nhi lại chẳng nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy lạnh thôi. Hai tay xoa xoa bờ vai thanh mảnh của mình. Ánh mắt vô định hướng về chiếc áo khoác đen được đặt bên cạnh Phạm Cát. Nhận được ánh mắt của cô, Phạm Cát e hèm một tiếng, nhìn sang phía Phạm Tư Thạch. Phạm Tư Thạch nãy giờ im lặng, lúc này cũng khẽ gật đầu.

Phạm Cát lấy áo của Phạm Tư Thạch đưa cho Hạ Nhi, Hạ Nhi hiểu ý cảm ơn cả hai người.

Hàn Diệu Lan nói qua tình hình cho Hàn Thiên Dương, sau đó tắt máy. Hạ Nhi nhìn cô ấy: “Anh ấy nói gì?”

“Anh chồng tốt bụng của chị nói chúng ta cứ ngủ lại đồn cảnh sát mấy hôm đi.” Hàn Diệu Lan đùa.

“Ôi, anh ấy nói vậy thật á?”

Hàn Diệu Lan:" Vâng."

“Tên Hàn Thiên Dương chết tiệt này, có biết chị còn ba ngày nữa sẽ phải thi không?”

Hàn Diệu Lan thấy chị dâu cuống lên đến anh trai cũng chửi rồi, cô mới bảo là đùa. Hai người lại chòng ghẹo nhau trên xe cảnh sát.

Phạm Cát cùng Phạm Tư Thạch đáng lẽ phải quản hai người không được mất trật tự nữa nhưng hiện tại lúc này hai người đã bị cái tên" Hàn Thiên Dương" thu hút.

Trong đầu Phạm Tư Thạch lặp đi lặp lại cái tên Hàn Thiên Dương mãi không thôi, ánh mắt nhìn hai người Hạ Nhi cùng Hàn Diệu Lan cũng trở nên lạnh lẽo.

Nhìn hai người được dẫn đi vào bên trong đồn, Phạm Cát nhận thấy tâm trạng của cậu trẻ không được tốt, nói:" Có thể chỉ trùng tên thôi."

Phạm Tư Thạch lạnh lùng quét mắt qua Phạm Cát, Phạm Cát thấy vậy vội nói:" Dù sao hai người họ cũng không liên quan."

" Không liên quan?" Phạm Tư Thạch nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nâng lên nụ cười chế giễu.

Phạm Cát không nói nhiều lời nữa, trực tiếp bước vào bên trong, anh ta cảm thấy hai cô gái này không phải kiểu người xấu xa.