Lòng Có Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 2: Nguyện Vọng

🐳 Editor: Ninh Nhiên 🐳

Tề Nịnh nhận được điện thoại của huấn luyện viên, mặc áo ngủ rồi choàng thêm áo khoác, mang dép lê liền chạy ra khỏi phòng ngủ.

Vô cùng lo lắng mà vọt tới văn phòng giáo vụ, đi tới hành lang mới cảm thấy ở đây có chút lạnh, dù sao bình thường đồ ngủ cô mặc đều là quần lửng bảy phân.

Có điều lúc này cũng không rảnh để lo.

Trong tòa nhà này cũng chỉ có văn phòng ở lầu một còn sáng đèn, giống như một con đom đóm duy nhất phát sáng trong rừng cây khổng lồ, rất dễ dàng tìm được.

"Làm sao vậy?" Tề Nịnh sau khi đi vào đã nhìn thấy Mạc Sanh, vội vàng hỏi.

Mạc Sanh ban đầu ngồi ở trên ghế ôm đầu gối khóc, lui thành một đoàn thật lớn.

Cô nhìn thấy Tề Nịnh đến đây, lập tức kêu khóc muốn ôm Tề Nịnh mới an tâm: "Tớ không muốn ngồi cùng với cậu ta, quá dọa người, vì cái gì cảm thấy tớ có bệnh chứ?!"

Tề Nịnh chạy lại ôm Mạc Sanh an ủi, xoa đầu Mạc Sanh cùng giáo viên nói: "Cô giáo thực xin lỗi, bạn của em ngày thường rất quy củ, chưa bao giờ gây chuyện, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Huấn luyện viên của bọn em lập tức sẽ đến đây, lái xe từ trong nhà đến đây cũng khoảng nửa giờ, đang ở trên đường."

Quản lý viên thư viện của bọn họ kỳ thật là một vị cán bộ về hưu, ở lại trong trường học cũng là vì tình cảm, bà dạy hệ giảng thuyết diễn xuất.

Bà nhìn thấy hai học sinh này cãi nhau ầm ĩ thìlập tức gọi lại đây phê bình hai câu, muốn bọn họ thu liễm một chút, thuận tiện hỏi rõ ràng có phải nam sinh giở trò lưu manh hay không.

Nếu thật sự có chuyện này, nhất định phải nghiêm túc xử lý.

Kết quả sau khi đến đây liền cảm thấy Mạc Sanh điên điên khùng khùng, hiển nhiên không phải là vấn đề của bên nam sinh.

Giáo viên an bài cho bọn họ ngồi cùng nhau, Mạc Sanh chết sống không muốn, thế nào cũng phải nói nam sinh này là quái vật.

Thái độ của giáo viên đã có chút kém, mạnh mẽ nhẫn nại thấp giọng hỏi: "Em ấy đùa giỡn em?"

Mạc Sanh tự mình phủ nhận lập tức: "Cậu ấy không có công kích đến em."

"Văn phòng lớn như vậy, em không muốn ngồi chung với em ấy, em muốn thế nào?"

"Em đứng là được."

Úc Lê Xuyên xấu hổ đứng ở một bên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, môi nhấp thành một đường thẳng tắp, rũ mi mắt, khó chịu đến mức biểu tình cũng trở nên tối tăm.

Sắc mặt âm trầm kia giống như một cái giếng cạn, trong giếng hàng năm không có ánh sáng, một góc âm u nhất nhanh chóng mọc ra rêu xanh, mang theo màu xanh lá âm u.

Anh muốn điều chỉnh cảm xúc của bản thân, hít sâu một cái, vậy mà lại phát hiện hô hấp của chính mình đều hơi hơi phát run.

Đầu ngón tay lạnh lẽo, ngực khó chịu giống như bị người nắm chặt, máu cả người giống như không hề lưu thông, cảm xúc bi phẫn ở trong cơ thể đọng lại.

Áp lực, uể oải, thê lương.

Anh chưa từng có cảm thụ này bao giờ.

Cô giáo có chút bị Mạc Sanh chọc cho nổi giận, Mạc Sanh còn rất ủy khuất.

Cô là thật sự sợ hãi cái người quái vật phát sáng này, có điều chính là cô giáo không chịu hiểu, sau khi giải thích vài câu giáo viên đã lập tức phớt lờ.

Sợ hãi cộng thêm ủy khuất làm cho Mạc Sanh bắt đầu khóc.

Mạc Sanh vừa khóc, giáo viên ngược lại liền luống cuống, chỉ có thể nghĩ cách liên hệ với huấn luyện viên của Mạc Sanh dò hỏi chuyện gì xảy ra với học sinh này.

Sau khi Tề Nịnh tới Mạc Sanh lập tức tốt lên một chút, nói chung là cảm thấy có cảm giác an toàn, cô nhỏ giọng chỉ vào Úc Lê Xuyên hỏi Tề Nịnh: "Cậu xem cậu ta đang phát sáng lên đúng không?"

Tề Nịnh nhìn qua Úc Lê Xuyên.

Sau khi nhìn thoáng qua lại nhìn thoáng qua lần nữa, vừa định trả lời, không nhịn được lại nhìn thoáng qua.

Người này có bệnh đi?

Tại sao lớn lên lại đẹp trai như vậy?

"Là... Là rất đẹp trai." Tề Nịnh nhỏ giọng trả lời, sau đó là thanh âm nuốt nước miếng, một ngụm thật mạnh.

"???" Hai mắt Mạc Sanh tràn ngập mê mang.

"Cậu sẽ không phải chỉ vì hấp dẫn sự chú ý của soái ca này mà dùng cái biện pháp quỷ dị này chứ?" Tề Nịnh nháy mắt lập tức hiểu lầm, đặc biệt nhỏ giọng hỏi, sợ giáo viên nghe được.

Nam sinh này chỉ bằng một khuôn mặt, là có thể làm cho Mạc Sanh chảy nước miếng.

Nam sinh này chiều cao lại vô cùng thích hợp, thoạt nhìn ít nhất cũng phải trên 1m85, Mạc Sanh thấy sắc nảy lòng tham là quá bình thường.

Mạc Sanh thật là khóc không ra nước mắt, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Tề Nịnh nhìn cậu ta cũng rất bình thường sao?

Cô lại xác định lần nữa, chỉ có ở trong mắt cô mới không bình thường.

Sau khi huấn luyện viên của bọn họ đến đây, liền ở trước mặt giáo viên nhận lỗi, sau đó lại khen ngợi Mạc Sanh là học sinh ưu tú của trường học, ở cao trung [1] liền ký hợp đồng rồi được trường học cử đi học [2], tới lúc sau giúp trường học lấy về không ít giải thưởng.

Còn mãi luôn tỏ vẻ Mạc Sanh là một đứa trẻ bình thường.

Giáo viên lại nhìn về phía Úc Lê Xuyên: "Nữ sinh này khi dễ em?"

Úc Lê Xuyên do dự một chút sau đó mới trả lời: "Không có, bọn em là bạn bè, chỉ là đang đùa giỡn."

Giáo viên nhướng mày hỏi: "Là bạn bè? Vậy tên của em ấy là gì?"

Tề Nịnh cùng huấn luyện viên vừa nghe liền cảm thấy không ổn, lời nói dối này không thành rồi.

Tề Nịnh mỗi ngày cùng Mạc Sanh ở bên cạnh nhau, trong vòng giao tiếp của Mạc Sanh, không có một người như như vậy, nếu không cô ấy cũng sẽ không thể không có một chút ký ức gì về nam sinh đẹp trai này.

Úc Lê Xuyên thấp giọng trả lời: "Cậu ấy tên là Mạc Sanh, thể dục cạnh kỹ [3] chuyên nghiệp."

Cô giáo sau khi nghe xong thở dài: "Người trẻ tuổi các em thật sự làm người ta khó có thể lý giải."

Cô giáo tuổi lớn, cũng mệt nhọc, xác định không thành vấn đề liền thả người, đứng dậy rời đi.

Ánh mắt của Tề Nịnh lập tức sáng lên.

Nam sinh này khẳng định đã biết Mạc Sanh từ trước.

Hấp dẫn! Chị em của cô có thể thoát ế?

Tề Nịnh đỡ Mạc Sanh đi ra ngoài, Mạc Sanh cũng không quên cầm theo sách, hít mũi ôm Tề Nịnh không buông tay, bộ dáng vô cùng ủy khuất, hiển nhiên chưa hết hoảng hốt.

Mạc Sanh ngày thường tùy tiện, tính tình cũng rất bạo, thật sự là sẽ không thể không có gì mà đã khóc lên. Có một lần Mạc Sanh bị thương, đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh cũng chưa rớt một giọt nước mắt, lần này vậy mà khóc đến mức lê hoa đái vũ [4], cũng thật sự mới lạ.

Tề Nịnh dự định về phòng ngủ sẽ hỏi lại chuyện này là sao, cuối cùng nhìn huấn luyện viên xin lỗi.

Huấn luyện viên cũng đã hướng dẫn bọn họ ba năm, quan hệ cùng nhóm Mạc Sanh cũng rất tốt, đương nhiên không thèm để ý, còn dặn dò Tề Nịnh an ủi Mạc Sanh thật tốt.

Sau đó chính mình bước về phía gara rời đi.

Lúc này Úc Lê Xuyên đi tới, một lần nữa nói xin lỗi với Mạc Sanh: "Xin lỗi, không nghĩ tới sẽ dọa cậu thành như vậy...."

Mạc Sanh lúng túng, thật vất vả lấy hết can đảm nhìn về phía Úc Lê Xuyên, nhìn thẳng vào cái người đang phát sáng này, đột nhiên nhận ra có điểm không đúng, đỉnh đầu của Úc Lê Xuyên có cái gì bay bay.

Nhìn kỹ, vậy mà đó là những hàng chữ đang bay ra giống như làn đạn.

【 Có cần phải nói về sau sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa hay không? 】

【 Quên đi, vẫn là không cần nói như vậy.... Nói ra rồi thì cơ hộ cứu vãn cũng không còn. 】

【 Vì sao lại dọa thành như vậy? 】

【 Mình rất xấu sao? 】

【 Mình chỉ là muốn đưa sách cho cô ấy mà thôi. 】

【 Có phải trước kia bị phát hiện hay không? 】

Mạc Sanh nhìn làn chữ trên đỉnh đầu của Úc Lê Xuyên, vẫn chưa kịp trả lời đã sợ tới mức đôi mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.

Kiên trì đến lúc này mới ngất đi, độ kiên cường của Mạc Sanh là lớn nhất.

Tề Nịnh cả kinh, chạy nhanh tới đỡ Mạc Sanh, có điều với thể trạng này của Mạc Sanh vẫn là rất khó khống chế, dù sao thể trọng của cô cũng là 128 cân. [5]

Cũng may Úc Lê Xuyên chạy tới hỗ trợ đỡ Mạc Sanh, sau khi Tề Nịnh gian nan ổn định, liền phát hiện Mạc Sanh đã dựa vào trong l*иg ngực của Úc Lê Xuyên.

Úc Lê Xuyên vô cùng thân sĩ mẫu mực, chỉ đang quan tâm tình huống của Mạc Sanh.

Anh đem ngón tay đáp ở động mạch cổ của Mạc Sanh cảm nhận nó có còn nhảy lên hay không, lại tiếp tục xem xét các triệu chứng sinh mệnh khác của Mạc Sanh sau đó nói: "Triệu chứng mạch đập bình thường, trước tiên cậu ổn định đừng cử động, tôi gọi xe cứu thương."

Nói xong lấy điện thoại ra gọi điện.

Tề Nịnh cũng không biết cái gì là triệu chứng mạch đập, liền đem ngón tay duỗi đến phía dưới mũi của Mạc Sanh, kiểm tra có còn hơi thở hay không.

Xác định vẫn còn hô hấp, lại xem mí mắt của Mạc Sanh một chút, lúc này mới yên tâm thở ra.

Trong lúc này, ngón tay Úc Lê Xuyên vẫn luôn đặt ở động mạch cổ của Mạc Sanh, liên tục quan sát tình huống của Mạc Sanh.

"Có cần ấn l*иg ngực hồi phục tim gì đó hay không?" Tề Nịnh hỏi.

"Tôi đã quan sát, trước mắt không có vấn đề. Hơn nữa ấn l*иg ngực hồi phục tim rất bạo lực, thật sự sẽ có khả năng làm tổn thương xương sườn."

Anh nói chuyên nghiệp, liền nghe anh.

Trong thời gian chờ xe cứu thương, Tề Nịnh nhìn hình ảnh Mạc Sanh dựa vào trong l*иg ngực của Úc Lê Xuyên, tuấn nam mỹ nữ như này, Tề Nịnh cũng không biết là nên buông tay thành toàn, hay vẫn là bảo hộ khuê mật. [6]

Dựa theo hiểu biết của cô đối với Mạc Sanh, phỏng chừng Mạc Sanh càng chờ mong nam sinh đẹp trai như Úc Lê Xuyên sẽ giúp cô hô hấp nhân tạo.

*

Mạc Sanh mơ một giấc mơ.

Trong mơ là sau khi cô thi đấu, thừa dịp mấy ngày nghỉ hè cuối cùng trở về quê một chuyến.

Kỳ nghỉ hè của Mạc Sanh đều giống nhau luôn trải qua trong các trận thi đấu, rất hiếm khi sau trận đấu này sẽ không có trận đấu khác, bọn họ gọi đó là mùa giải.

Giữa hai trận đấu sẽ có một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mạc Sanh nhân cơ hội đi về nhà bà ngoại, chủ yếu là vì bà ngoại tuổi lớn, nếu cô có thời gian nhất định sẽ đi bồi lão nhân gia. [7]

Nhà bà ngoại của cô ở nông thôn, trong nhà có một vườn trái cây thật lớn, đến mùa thu hoạch thì rất cần sự hỗ trợ, Mạc Sanh chính là sức lao động tốt nhất.

Bà ngoại thường nói, bọn họ có thu hoạch tốt, đều là dựa vào thần phù hộ.

Sau đó có chính sách ban hành, miếu Sơn Thần bị hủy đi, bà ngoại nỗ lực giữ lại một cây đại thụ trong miếu Sơn Thần, giữ lại một vườn trái cây để cung phụng.

Ngạc nhiên hơn là cây này ở trong vườn trái cây lại rất cao lớn khỏe mạnh, cành cây lan tỏa che trời lấp đất, giống như một bá vương của vườn trái cây.

Bà ngoại nói, nếu ngày nào đó Mạc Sanh có nguyện vọng gì, có thể cùng cây Sơn Thần hứa nguyện, nói không chừng ngày nào đó liền thực hiện được.

Trước khi Mạc Sanh quay trở lại đội, đột nhiên lại thật sự muốn hứa hẹn nguyện vọng.

Mạc Sanh độc thân 21 năm, hứa hẹn một nguyện vọng vô cùng thiếu nữ: Hy vọng có thể gặp được một nam sinh tỏa sáng, tôi là người duy nhất thấu hiểu toàn bộ nội tâm của anh ấy, cũng là người duy nhất tồn tại đặc biệt trong mắt của anh ấy.

Đối với nữ sinh mãnh hổ như Mạc Sanh mà nói, bạn trai không phải là người rất cần thiết trong sinh hoạt, cho dù độc thân cô cũng vẫn có thể sống tiêu sái tự tại. [8]

Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.

Nhưng mà có điều... Ngẫu nhiên cũng muốn thử xem cảm giác yêu đương là thế nào.

Tiếp theo, Úc Lê Xuyên xuất hiện ở trong giấc mơ của Mạc Sanh, mặc dù là ở trong mơ, nhưng cũng vẫn phát sáng, đỉnh đầu còn có một làn câu chữ, bộ dáng đó cũng đủ làm cho Mạc Sanh sợ hãi một trận.

Cuối cùng rất nhanh kết hợp chung với việc hứa nguyện lúc trước.

Nam sinh tỏa sáng —— phát sáng lên.

Tôi là người hiểu anh ấy nhất —— làn câu chữ.

Cái hàng chữ bay bay giống như một làn đạn, là ý nghĩ trong nội tâm của anh sao? Dùng loại phương pháp này để hiểu?

Mạc Sanh ngay lúc này đột ngột mở to mắt tỉnh lại, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Tề Nịnh từ nữa đêm ngày hôm qua chăm sóc cô đến sáng sớm, mệt mỏi không chịu được, ngồi ở trên ghế tay gác lên mép giường đang ngủ ngon lành, không có chú ý tới việc Mạc Sanh đã tỉnh lại, khiến Mạc Sanh có thể tiếp tục nhớ lại giấc mơ lúc nãy.

Không phải là... Nguyện vọng được thực hiện rồi đi?

Có điều, phương pháp thực hiện này có phải có chút cực đoan hay không?

Cô bắt đầu suy nghĩ, câu cuối cùng của nguyện vọng này sẽ được thực hiện như thế nào?

Cô ở trong mắt của nam sinh kia, đến tột cùng là đặc biệt như thế nào?

Nhớ tới sự việc phát sinh ngày hôm qua, cô cảm thấy cô tuyệt đối đã khiến cho nam sinh kia chú ý, nhất định là tồn tại đặc biệt.

Phỏng chừng sẽ cảm thấy cô có bệnh!

Duyên phận tới, nhưng cô lại không dám nhận!

Người phát ra ánh sáng, chuyện này cũng thật là đáng sợ, hiện tại ngẫm lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu mọi chuyện có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ viết bạch thoại văn, không thêm tính từ.

Ví dụ như: Tôi, Mạc Sanh, muốn có một người bạn trai, đẹp trai, sau khi kết giao sẽ không cãi nhau là được, cảm ơn ngài!

Trong lúc cô đang ảo não, liền nghe được giọng nói thanh lãnh của nam sinh, thanh âm ôn nhu mà từ tính, giống như MC nam ôn nhu của đài radio đêm khuya, anh hỏi: "Cậu tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có đói bụng không?"

Cô nhìn về phía bên kia, nhìn thấy một người đang phát sáng.

Vì thế cô lại đem đôi mắt nhắm lại, coi như cô không tỉnh đi.

Quả nhiên vẫn không muốn đối mặt.

- ----

[1] /高中 – gāozhōng/ Cao Trung: Trường trung học phổ thông (trường cấp 3).

[2] Cử đi học (cử tuyển): là việc tuyển sinh không cần qua thi tuyển để được vào đại học, cao đẳng, trung cấp để đào tạo.

[3] /竞 – Jìngjì/ Cạnh kỹ: thi đấu thể thao.

[4] /梨花带雨 - líhuā dài yǔ/ Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

[5] 1 cân ở Trung Quốc bằng ½ kg ở Việt Nam (128 cân = 64 kg).

[6] /闺蜜 - guī mì/ Khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.

[7] /老人家 - lǎo rén jia/ Lão nhân gia: thường chỉ người già, ông bà cụ đã trên 70 tuổi. Ở đây ý nói là bà cụ, bà ngoại của Mạc Sanh.

[8] /潇洒 – Xiāosǎ/ Tiêu sái: phóng khoáng, tự do, thanh cao.