Nghe hai mẹ con họ nói, Phương Dạ thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Bác gái đã đề phòng ngàn lần vạn lần như thế nhưng vẫn không thể giữ được con gái bảo bối của mình…
“Thưa bác, đây là cà phê của bác.”
Sau khi nhận cà phê xong vẻ mặt người phụ nữ áy náy nói: “Ngại quá, vừa rồi là bác hiểu lầm con.”
“Không sao không sao, ai kêu bộ dạng con giống kẻ phạm tội cơ chứ, bác gái căng thẳng như vậy là chuyện không thể tránh khỏi.” Phương Dạ khoát tay tỏ vẻ không để ý.
“Mẹ rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?” Cô gái xoay người hỏi mẹ mình.
“Con không biết sao mẹ đây là muốn tốt cho con, phải bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước!”
“Anh ta cùng lắm chỉ là người giao đồ ăn mà thôi có cái gì nguy hiểm chứ?”
“Mẹ sợ con xem trọng anh ta rồi lỡ bước trên con đường cũ của chị họ con!” Bác gái tận tình khuyên bảo nói: “Chồng chị con không phải cũng là kẻ giao đồ ăn hay sao, kết hôn lâu như vậy rồi đến ngày lễ tết cũng không thể ngẩng đầu lên với họ hàng bạn bè, uất ức biết bao nhiêu!”
“Người giao đồ ăn thì sao, nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nghề nghiệp đàng hoàng mà.” Cô gái có chút không nói được nữa.
“Mẹ mặc kệ, dù sao mẹ không bao giờ đồng ý gả con cho kẻ giao đồ ăn, kết giao bạn bè cũng không được, con không cần mặt mũi nhưng mẹ cần!” Bác gái nói: “Mẹ thấy bạn trai trước của con, Vũ Phàm đó không tồi, người ta là quản lý cấp cao lương một năm trên trăm vạn, điều kiện trong nhà cũng rất tốt, mặt mũi cũng được, không phải tốt hơn vạn lần so với kẻ giao đồ ăn à?”
“Mẹ à, con và anh ta đã kết thúc rồi, từ đầu đến cuối anh ta là một thằng đàn ông cặn bã, sau này mẹ bớt nhắc đến anh ta trước mặt con đi!”
Thấy hai mẹ con tranh luận kịch liệt như thế Phương Dạ cảm thấy không thú vị đang muốn rời đi thì một chiếc BMW x5 mới tinh đột nhiên dừng ở trước mặt ba người. Một người đàn ông mặc quần áo cao cấp của Armani, trên tay cầm một bó hoa hồng to bước xuống xe, sau đó quỳ gối xuống trước mặt cô gái.
“Lâm Thiến xin em tha thứ cho sai lầm của anh trước đây, xin cho… anh thêm một cơ hội, anh thật sự rất yêu em!”
Không ngờ rằng vừa mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, Phương Dạ đứng lại chuẩn bị hóng chuyện.
Vẻ mặt Lâm Thiến đầy lạnh nhạt nói: “Cố Vũ Phàm, chẳng lẽ trước đây tôi nói với anh chưa đủ rõ ràng à, chúng ta đã không còn khả năng rồi, xin anh đừng dây dưa với tôi nữa!”
“Anh thành tâm tuyệt đối với em, em xem, anh mua chiếc xe bảy mươi sáu vạn này chính là để tặng cho em đó!” Cố Vũ Phàm trực tiếp móc chìa khóa xe đưa đến.
Sau khi nghe giá của chiếc xe thì khuôn mặt già nua của bác gái lập tức tươi như hoa không nhịn được muốn nhận ngay lấy, Lâm Thiến lập tức ngăn bà lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng còn trên mặt bạn gái cũ, Cố Vũ Phàm lập tức lấy ra hai bản giấy tờ nhà đất nói: “Em xem đây là giấy tờ nhà của anh, chỉ cần em đồng ý gả cho anh anh lập tức thêm tên của em vào!”
“Nếu Vũ Phàm đã có thành ý như vậy thì con gái, con còn chờ gì nữa mau đồng ý với anh ta đi!” Bác gái gấp đến độ muốn dậm chân nói.
“Ngại quá tôi đã có bạn trai mới rồi.” Lâm Thiến cười lạnh nói.
Nghe thấy thế sắc mặt Cố Vũ Phàm lập tức thay đổi.
Bác gái vội vàng phủ nhận nói: “Vũ Phàm, con đừng nghe con bé nói hươu nói vượn, bác có thể làm chứng hiện tại con bé không có bạn trai!”
Cố Vũ Phàm vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì lập tức thấy Lâm Thiến đột nhiên kéo Phương Dạ đang đứng bên cạnh đến.
“Ai nói không có, anh ấy chính là bạn trai của tôi!”
Cố Vũ Phàm sững sờ còn bác gái cũng ngây ra.
Phương Dạ hoàn toàn không hiểu gì hết đây là tình huống gì, anh chỉ đang hóng chuyện thôi tại sao vô duyên vô cớ lại thành bạn trai của người ta?
“Em lừa anh, anh ta chỉ là tên giao đồ ăn quèn mà thôi.” Cố Vũ Phàm mỉm cười nói: “Lâm Thiến, em có thể tìm người nào đàng hoàng để lừa anh được không?”
Nghe anh ta nói thể Phương Dạ lập tức thấy không vui, người giao đồ ăn thì giao đồ ăn vì sao còn thêm chữ quèn?
Anh lập tức đảo khách thành chủ trực tiếp ôm lấy vai của Lâm Thiến rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, sau đó vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Cố Vũ Phàm: “Cô ấy không lừa anh, tôi thật sự chính là bạn trai của cô ấy, anh có ý kiến gì?”
“Thằng quèn kia mau buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy mau.” Cố Vũ Phàm tức giận nói. Lâm Thiến là cô gái cực kỳ bảo thủ, tuy anh ta là bạn trai cũ thế nhưng thực tế nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm bàn tay nhỏ bé của cô ấy mà thôi ngay cả ôm cũng chưa từng có!
Tuy hai má của Lâm Thiến ửng hồng thế nhưng cô ấy cũng không có ý chống cự lại, điều này khiến anh ta rất tức giận.
“Tôi hôn bạn gái tôi liên quan quái gì đến anh?” Phương Dạ cười lạnh nói: “Anh buông lời xấu xa nữa tôi sẽ tiếp tục hôn cô ấy cho anh xem, anh xem cho thoả mãn!”
“Mày… Mày dám?”
“Có cái gì mà tôi không dám chứ?” Phương Dạ lại cúi đầu lại hôn một cái thật kêu trên khuôn mặt mềm mại của Lâm Thiến, âm thanh trong trẻo vang dội, chỉ cách đôi môi đỏ mọng của Lâm Thiến một tí mà thôi!
"Trước mặt người ngoài anh đừng có mà táy máy tay chân về đến nhà tùy anh muốn thế nào…” Lâm Thiến cũng bất chấp đấm nhẹ Phương Dạ một cái, trong ánh mắt tràn đầy thẹn thùng.
“Được! Được! Được! Được lắm! Sau này mấy người sẽ phải hối hận!” Cố Vũ Phàm tức đến cả người phát run anh ta không còn can đảm để đứng xem hai người ngọt ngào, lập tức xoay người đi về hướng xe BMX.
“Chạy vì bị chọc tức?” Phương Dạ cười ha ha sau đó buông Lâm Thiến đang mặt đỏ tai hồng ra rồi nói: “Xin lỗi vừa rồi diễn hơi thái quá."
“Không… Không có việc gì, cám ơn anh đã giúp tôi.” Sau khi rời khỏi l*иg ngực của Phương Dạ, không ngờ trong lòng Lâm Thiến lại xuất hiện một ít cảm giác mất mát.
“Chuyện nhỏ, bất kì ai là đàn ông thì cũng sẽ “rút đao tương trợ” mà thôi, nhớ đánh giá khen ngợi năm sao cho tôi!” Phương Dạ mỉm cười xoay người rời đi.
“Con gái, con muốn chọc mẹ tức chết đúng không?” Bác gái cuối cùng cũng hồi phục tinh thần đấm ngực dậm chân mà khóc.
“Mẹ, Cố Vũ Phàm là người chuyên đi đùa bỡn phụ nữ, đã làm mấy cô gái trong công ty lớn bụng rồi, nếu không có bạn bè con nhắc nhở thì có thể con sẽ bị người mặt người dạ thú này lừa đến không biết gì, mẹ nhẫn tâm nhìn con gái mẹ nhảy xuống hố lửa đúng không?”
“Vậy con cũng không thể thích một kẻ giao đồ ăn chứ!”
“Mẹ nhìn không hiểu à, con chỉ coi anh ta là “tấm lá chắn” mà thôi.”
“Thật sao?” Bác gái lau nước mắt hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Lâm Thiến theo bản năng nhìn về phía Phương Dạ đang đứng cách đó không xa, đột nhiên thấy anh dừng lại đứng ở trước một xe thể thao màu đỏ rượu.
“Xe thể thao này thật đẹp, tại sao trước đây chưa thấy qua nhỉ?” Bác gái nghi hoặc hỏi.
“Mẹ, đây là xe thể thao số lượng giới hạn có giá lên đến năm nghìn vạn, người có thể có thể sở hữu nó thì làm sao ở một nơi như tiểu khu của chúng ta?”
"Năm nghìn vạn? Trời ạ, tiền này có thể mua được vài cái biệt thự…”
Đang nói thì thấy Phương Dạ lấy chìa khoá ra, ấn một cái cửa xe lập tức chậm rãi tự động nâng lên khiến cho hai mẹ con đều há miệng nhìn.
“Mắt mẹ không mờ đúng không chiếc xe kia vốn dĩ là… Thì ra là của anh ta, thế nhưng sao một người giao đồ ăn có thể đi xe thể thao được chứ?” Bác gái bắt đầu cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Lâm Thiến cũng không cảm thấy lạ khi thấy chuyện này, không ít kẻ có tiền rảnh rỗi quá nên muốn dùng chiếc xe ngàn vạn chở đồ ăn hay đi giao đồ ăn, đây cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên cả, người ta muốn trải nghiệm cuộc sống, ai cũng không thể xen vào!
Nhìn thấy xe thể thao đang chạy ra khỏi bãi đỗ xe bác gái hối hận xanh ruột, nếu không có bà ta không nói giúp được gì còn cản trở thì nói không chừng người giao đồ ăn đó sẽ là con rể của bà ta…