Ba ngày sau, người được Thánh Thượng chọn làm giám khảo tiếp chỉ, mang theo hành lý được cấm quân hộ tống vào trường thi. Biết được tin giám khảo khóa viện*, các sĩ tử đến kinh thành dự thi bắt đầu cảm thấy thời gian gấp gáp hơn, người trong quán trà tửu lâu cũng vơi đi rất nhiều.
*tỏa viện (khóa sân): tui nghĩ là kiểu sau khi giám khảo vào trường thi thì bị khóa, bị nhốt ở trong đó để chuẩn bị cho kỳ thi, không được ra ngoài cũng không cho ai vào ý.
Ngày hôm nay sau khi bãi triều, Cố Nguyên Bạch cho gọi Công Bộ thượng thư, Hộ Bộ thượng thư, còn có Lễ Bộ lang trung Chử Tầm vào Tuyên Chính Điện nghị sự.
Y đưa bài viết về vấn đề lũ lụt ở sông Hoàng Hà đã nói với Chử Vệ hôm trước cho bọn họ, để ba người từ từ xem, còn y tự mình cầm một tách trà lên chậm rãi uống.
Hộ Bộ thượng thư xem xong đầu tiên, hắn do dự nói: “Thánh Thượng, thần chưa bao giờ thấy qua biện pháp nào tinh diệu thế này, nếu muốn tiến hành, nói không chừng sẽ có kết quả tuyệt vời.... thế nhưng quốc khố....”
Còn hai người Công Bộ thượng thư và Lễ Bộ lang trung đã hoàn toàn chìm đắm trong bài viết, sắc mặt ngưng trọng, ẩn ẩn có chút kích động.
“Thánh Thượng!” Công Bộ thượng thư khó nén nỗi kinh hỉ trong lòng: “Biện pháp này là do người phương nào nghĩ ra được? Người này đại tài, thần muốn được gặp y một lần!”
Cố Nguyên Bạch cười nói: “Vậy thì ngươi không có cơ hội rồi.”
Biện pháp trị thủy này, không phải một người là có thể nghĩ ra được, mà là nhờ ngàn ngàn vạn vạn hậu nhân, trải qua vô số lần lũ lụt mới có thể đúc kết ra được.
Là phương pháp đáng tin nhất thích hợp nhất với thời cổ đại bây giờ.
Vẻ mặt Công Bộ thượng thư đầy tiếc nuối, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lúc này, Chử đại nhân còn đang chăm chú nhìn bài viết, hắn vừa nhìn vừa suy tư, thần sắc ngẫu nhiên ngưng trọng lại ngẫu nhiên mang ý cười, sau khi xem xong nhịn không được nói: “Thánh Thượng, cách này có thể làm được!”
Cố Nguyên Bạch cười hỏi: “Chử đại nhân cũng cảm thấy có thể sao?”
Chử đại nhân từ trước đến nay nghiêm cẩn, nhưng lúc này lại lớn mật gật gật đầu: “Nếu thi hành đúng theo nội dung trên đây, thần cảm thấy rất có khả năng.”
Hộ Bộ thượng thư nóng nảy: “Thánh Thượng! Vụ xuân sắp bắt đầu rồi, thi hội cũng phải tiêu tốn tiền bạc, trường thi lại đang tiến hành tu sửa. Không chỉ có thế, Thánh Thượng nuôi quân càng tốn không ít, mỗi ngày đều không thể dừng. Nếu muốn tu sửa đường sông, quốc khố sẽ xoay vòng không kịp a.”
Mỗi vị quân vương sau khi kế vị đều sẽ cho người tu sửa lăng mộ, nhưng Cố Nguyên Bạch tuy kế vị sớm, quyền lực lại không ở trong tay, đến tận bây giờ mới bắt đầu tu sửa nên quốc khố càng thêm cạn kiệt.
Cố Nguyên Bạch cười cười trấn an hắn: “Trẫm biết.”
“Thống trị thiên hạ, không thể tách rời với tiền tài.” Cố Nguyên Bạch không nhanh không chậm nói: “Chỉ có tiền mới có thể sửa đường, mới có thể mua ngựa, mới có thể luyện binh..... Trẫm cũng không bảo bây giờ giải quyết toàn bộ vấn đề lũ lụt ở sông Hoàng Hà ngay. Lũ lụt sông Hoàng Hà chia thành lũ mùa xuân và lũ mùa hạ, lũ mùa xuân kéo dài từ tháng ba đến tháng bốn, lũ mùa hạ kéo dài từ tháng sáu đến tháng mười. Hôm nay trẫm gọi chư vị đại nhân đến đây là để cùng thảo luận về lũ mùa xuân.”
Công Bộ thượng thư nghi hoặc nói: “Thánh Thượng, mấy năm trước không có xuất hiện lũ lụt ở sông Hoàng Hà, sao năm nay ngài lại để ý vậy?”
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, hung hăng ném tách trà trong tay xuống, phát ra một tiếng loảng xoảng chói tai: “Trẫn cũng muốn biết, vì sao vùng trung hạ du Hoàng Hà đã mưa nửa tháng nay, lại không có một ai báo lên triều đình?”
……
!
Đầu gối hai vị thượng thư cùng một vị lang trung mềm nhũn ra, vội vàng quỳ xuống đất.
Cố Nguyên Bạch không lên tiếng, để bọn họ tự mình quỳ, ở trong hoàn cảnh an tĩnh đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy mà không ngừng suy đoán. Thẳng đến khi bọn họ vì suy đoán của chính mình làm cho toát một trận mồ hôi, Cố Nguyên Bạch mới nói: “Lên.”
Triều Đại Hằng không có thừa tướng, lục bộ được Hoàng Đế trực tiếp nắm trong tay, không có nội các, nhưng có Xu Mật Viện và Chính Sự Đường, Xu Mật Viện quản lý quân cơ đại sự, Chính Sự Đường trấn cửa ải chính vụ, cũng do Hoàng Đế trực tiếp khống chế.
Tại thời điểm hoàng quyền to lớn như hiện nay, cư nhiên có người dám che giấu không báo, sao lá gan của những tên quan địa phương này lại lớn như vậy chứ!
Cơ mà sao Thánh Thượng lại biết được mùa mưa ở Hoàng Hà cách đây ngàn dặm xa xôi vậy?
Ba đại thần càng suy nghĩ sâu xa, càng cảm thấy sợ hãi. Bọn họ chống đỡ thân thể mềm nhũn đứng lên, không dám nhiều lời một câu.
“Chử khanh.” Ngữ khí Cố Nguyên Bạch hòa hoãn: “Trẫm biết ngươi đối với vấn đề trị thủy có hiểu biết rất sâu, trẫm muốn phong ngươi làm trấn an sử, phái đi xử lý lũ xuân Hoàng Hà, trẫm không yêu cầu nhiều, chỉ cần trận lũ nhỏ này không trở thành đại họa là được rồi. Chử khanh, ngươi có bằng lòng đi Hoàng Hà hay không?”
Chử Tầm không chút do dự quỳ xuống đất, cao giọng nói: “Thần nhất định dùng hết toàn lực, không làm nhục sứ mệnh!”
Cố Nguyên Bạch từ sau bàn đi tới, đích thân đỡ hắn dậy: “Lần này đi, trẫm còn có một chuyện muốn dặn dò, Chử khanh hãy giúp trẫm tra xem rốt cuộc là kẻ nào dám giấu diếm không báo! Những tên quan địa phương đó tùy ý Chử khanh tra xét, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi. Nếu có phiền phức, trẫm sẽ bảo đô đốc ở đó dẫn binh tương trợ.”
Chử đại nhân cảm động đến hai mắt ngập nước: “Thánh Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Cố Nguyên Bạch lại nhìn về phía Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư: “Công Bộ phái thêm khoảng mười người có khả năng trị thủy đi theo trợ giúp Chử khanh, trẫm muốn các ngươi dốc toàn lực mà làm, không được chậm trễ.”
“Vâng.”
Ba người vừa từ Tuyên Chính Điện đi ra liền lau lau mồ hôi, cả người toát một trận mồ hôi lạnh.
Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư chúc mừng Chử Tầm, Chử Tầm vội vàng đáp lễ, lại thỉnh cầu nói: “Hai vị đại nhân, hiện giờ Thánh Thượng đặt nhiều kỳ vọng vào ta, chuyện Hoàng Hà mưa nửa tháng nhưng không có ai báo lên, còn mong hai vị đại nhân tạm thời đừng nói cho ai khác, ta sợ sẽ rút dây động rừng.”
Chử đại nhân đây là đang hoài nghi quan địa phương cấu kết với người trong kinh thành, Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư vội vàng gật đầu: “Chử đại nhân yên tâm, cho dù ngươi không nhắc, bọn ta cũng không dám nói với bên ngoài. Ý tứ của Thánh Thượng rất rõ ràng, hai bộ chúng ta sẽ phối hợp thật tốt. Chử đại nhân cứ yên tâm mà làm, nhưng cũng phải chú ý an toàn. Chờ ngươi trở về, kỳ thi hội cũng đã có kết quả, học thức của Chử công tử vẫn luôn xuất chúng, không khéo đến khi ấy sẽ là song hỷ lâm môn, cha con các ngươi cùng nhau thăng quan tiến chức a.”
Chử Tầm vội vàng khiêm tốn vài câu, ba người nói nói cười cười ra khỏi đại nội.
Trong điện.
Sau khi các đại thần rời đi, Điền Phúc Sinh mới bưng bát thuốc vừa sắc xong lên, nước thuốc đen tuyền đặt trong bát sứ trông càng đáng sợ, Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Một người khi đã uống quá nhiều thuốc sẽ không cảm thấy quá khó uống nữa, Cố Nguyên Bạch uống thêm một ngụm trà nhằm làm dịu đi vị thuốc trong miệng, khoác thêm áo choàng, ra khỏi Tuyên Chính Điện.
Bên ngoài đã tích một tầng tuyết thật dày.
Tuyết trên mặt đất đã được quét sạch sẽ, thế nhưng trên cây cối vẫn còn đọng một lớp tuyết khá dày.
Cố Nguyên Bạch hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn, y đi đến dưới tàng cây, dùng tay không cầm một nắm tuyết, bất quá không được bao lâu, đôi tay sống trong nhung lụa đã bị đông cứng.
Thị vệ trưởng vội vã cầm một đôi bao tay da chạy đến, Cố Nguyên Bạch cười nói: “Trẫm chỉ nghịch tuyết một chút mà thôi, ngươi gấp cái gì.”
Thị vệ trưởng hiếm khi nghiêm mặt, “Thánh Thượng, mau mau ném tuyết đi.”
“Được được được.” Cố Nguyên Bạch ném tuyết, đôi tay duỗi đến trước mặt thị vệ trưởng, bất đắc dĩ: “Các ngươi lúc nào cũng cẩn thận quá như thế.”
Thị vệ trưởng thật cẩn thận đỡ lấy bàn tay của Cố Nguyên Bạch, cầm khăn nhẹ nhàng lau đi vệt nước tuyết trên đó. Làn da Thánh Thượng kiều nộn, chỉ cầm tuyết một lát thôi mà mười đầu ngón tay đã phiếm lên màu hồng nhạt mê người.
Lòng bàn tay tinh tế, đường gân như muốn tan ra bên trong lớp da mềm, làm cho thị vệ trưởng phải hết sức cẩn thận mới không để lại vệt đỏ ma sát trên tay Thánh Thượng.
Chẳng trách người khác cẩn thận với y như vậy, thật sự thì một thân này của Cố Nguyên Bạch hoàn toàn không thể tách rời với sự tỉ mỉ chăm sóc của người khác a.
Đợi đến khi trong tay không còn dính nước nữa, thị vệ trưởng mới cung kính buông tay Thánh Thượng ra, sau đó lại cầm bao tay da nhẹ nhàng đeo vào, bao tay da màu nâu che khuất đi đôi tay trắng nõn kiều nộn, che đến tận dưới ống tay áo.
Cố Nguyên Bạch nâng tay lên khẽ ngửi, đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại mùi huân hương, y gật gật đầu cười nói: “Ngắm tuyết với trẫm một lát đi.”
Nhưng thời điểm thưởng tuyết, thị vệ trưởng kiệm lời chẳng nói chẳng rằng, Cố Nguyên Bạch mới cảm thấy mình tìm nhầm người rồi. Y nghĩ, rồi lại nghĩ, nghĩ tới nhân tài có khả năng lôi kéo dư luận mà y đã nhìn trúng ngày ấy.
Hình như tên là Thường Ngọc Ngôn?
Trong phủ Đại Lý Tự thiếu khanh.
Thường Ngọc Ngôn đang sáng tác văn chương, đột nhiên nghe thấy bên ngoài thư phòng ồn ào một trận, hắn nhíu mày, áp xuống lửa giận khi bị quấy rầy, bước nhanh ra mở cửa: “Các ngươi đang làm gì vậy?!”
Gã sai vặt bên người phụ thân hắn vội vội vàng vàng dẫn người đi tới, vừa thấy hắn mở cửa liền cao giọng hô lên: “Thiếu gia! Thánh Thượng mời ngài tiến cung hầu hạ!”
Tay Thường Ngọc Ngôn đỡ cửa run lên: “Cái gì?”
Người từ trong cung tới còn đang ở phía sau, gã sai vặt nóng nảy, cầm đầu chạy tới, thúc giục nói: “Thiếu gia mau thay quần áo đi, Thánh Thượng mời ngài tiến cung thưởng tuyết a!”
Thường Ngọc Ngôn nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy vừa hoảng loạn lại vừa kinh hỉ, hắn vội vàng xoay người muốn thay quần áo, người trong cung theo sát đi tới, thấy thế mới vội lên tiếng ngăn cản: “Thường công tử không cần phiền phức như vậy, ngài cứ mặc thế này là được rồi, tiến cung với tiểu nhân trước đi, đừng để Thánh Thượng phải chờ lâu.”
Thường Ngọc Ngôn xấu hổ nói: “Một thân này của ta toàn mùi mực nước.”
“Không ngại.” Người trong cung vội nói: “Thường công tử không cần lo lắng, Thánh Thượng sẽ không vì vậy mà trách tội ngươi đâu.”
Đây không phải là vấn đề trách hay không trách a, đây là vấn đề hình tượng của hắn trong mắt Thánh Thượng đấy!
Trong lòng Thường Ngọc Ngôn phức tạp muôn vàn, nhưng chung quy vui vẻ vì được Thánh Thượng truyền triệu vẫn chiếm thế thượng phong, không bao lâu hắn liền ném hết đống rối rắm đi, đang chuẩn bị theo cung nhân thì đột nhiên như nhớ tới cái gì, vội vã quay trở lại thư phòng, cầm theo một tập thơ nhét vào tay áo rồi mới ra cửa.
Trong cung phái xe ngựa tới, Thường Ngọc Ngôn lên xe một hồi lâu mới cảm thấy có chút bực mình, hắn giơ tay nhéo nhéo mặt một cái, mới phát hiện không biết từ lúc nào cơ mặt đã căng cứng rồi.
Kỳ thật lúc trước Thường Ngọc Ngôn đối với Thánh Thượng không có tôn sùng như vậy.
Tiết Viễn là một tên chó điên, Thường Ngọc Ngôn có thể chơi với hắn chứng tỏ bản tính cũng thuộc dạng hỗn loạn phóng túng không kiềm chế được. Hắn dám viết những vài thơ đắc tội với đám quyền quý kia không phải bởi vì hắn tức giận, cũng không phải vì hắn yêu nước thương dân gì, mà chỉ đơn giản là hắn muốn đối nghịch với phụ thân mà thôi, trừ bỏ điều này, quan trọng nhất là hắn muốn có thanh danh.
Thường Ngọc Ngôn viết thơ lo lắng thương sinh thiên hạ, nhưng hắn lại thoải mái hưởng thụ mỹ tửu mỹ thực, cẩm la tơ lụa, Tiết Viễn và hắn đều là cá mè một lứa, cho dù trong lòng có thối rữa đến bốc mùi thì trên mặt vẫn bày ra một bộ dạng tô vàng nạm ngọc.
Thứ gọi là thanh danh này, đối với văn nhân mà nói, có khi so với tiền tài và quyền lợi còn quan trọng hơn nhiều, thậm chí đôi khi còn có thể bảo mệnh ấy chứ.
Theo quy định, nếu văn nhân muốn làm quan thì phải cố gắng tạo dựng danh tiếng cho mình, “Ngọa Băng Cầu Lý*”, “Khổng Dung Nhượng Lê*” đều là kết quả của việc gia tộc sau lưng văn nhân truyền bá ra ngoài. Nhưng cho đến tận khi Thường Ngọc Ngôn lập quan, gia tộc của hắn vẫn không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ truyền bá cho hắn, vậy nên Thường Ngọc Ngôn đành phải tự mình ra tay.
*Ngọa băng cầu lý: Nằm trên băng chờ cá chép
*Khổng Dung nhượng lê: Khổng Dung nhường lê
Có thể mượn tay đám quyền quý để giáng chức phụ thân, đối với Thường Ngọc Ngôn mà nói cũng không có gì không tốt cả.
Lại nghĩ, hôm nay Thánh Thượng tuyên hắn tiến cung hầu hạ, nhất định là nhờ thanh danh của hắn. Thường Ngọc một bên phỉ nhổ chính mình, một bên lại cảm thấy may mắn.
Nếu hắn không có thanh danh, có lẽ Thánh Thượng sẽ chẳng bao giờ liếc mắt nhìn hắn một cái đâu.
Cung hầu đánh xe ngựa lộc cộc đi trên đường, ở kinh thành sau khi tuyết rơi, mọi người đều sẽ nhốt mình trong nhà không đi đâu cả. Đầu óc Thường Ngọc Ngôn nóng lên, hắn cúi đầu sửa sang lại quần áo đã rất nhiều lần rồi nhưng vẫn cảm thấy toàn thân đầy mùi mực nước, sao hắn có thể dùng bộ dạng này để gặp Thánh Thượng chứ?
Thường Ngọc Ngôn quay sang bên cạnh, mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi cho bình tĩnh, thật vất cả mới trấn định xuống thì đột nhiên lại nhìn thấy thân ảnh của nhi tử Hộ Bộ thượng thư - Thang Miễn và thế tử Bình Xương hầu – Lý Duyên chợt lóe qua trong hẻm nhỏ.
Một người là nhi tử của trọng thần, một người là thế tử huân quý, cho dù trong học phủ có quan hệ thân mật đi chăng nữa thì bên ngoài hẳn cũng nên tránh tị hiềm chứ?
Hơn nữa nếu hắn nhìn không lầm..... Thường Ngọc Ngôn híp híp mắt, đáng tiếc xe ngựa đi nhanh, hắn chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng nếu hắn nhìn không lầm thì hai người bọn họ đang cầm trong tay, hẳn là hai bức họa đi?
Cố Nguyên Bạch vừa nhìn vừa đi, sau khi mang bao tay da xong thì không ai ngăn cản y chạm vào tuyết nữa.
Thời điểm Thường Ngọc Ngôn tới, Thánh Thượng đang cầm một cái bình, tự mình cẩn thận quét lớp tuyết đọng trên hoa mai vào. Tuyết đọng trên cánh mai, trải qua một đêm ủ nên cũng vương chút hương mai trong đó, đợt sau khi tuyết tan, dùng để pha trà nhất định sẽ có một phen tư vị khác.
Thường Ngọc Ngôn tiến lên hành lễ, khẩn trương nói: “Tiểu tử bái kiến Thánh Thượng.”
“Không cần đa lễ.” Thánh Thượng thả bình xuống, đích thân đỡ hai tay Thường Ngọc Ngôn dậy: “Lần trước gặp mặt, ngươi quá câu nệ, hôm nay trẫm gọi ngươi đến để thưởng tuyết, không cần khẩn trương như vậy.”
Đôi tay của Cố Nguyên Bạch đặt trên tay Thường Ngọc Ngôn, cảm giác rõ thân thể của hắn căng chặt, không nhịn được mà bật cười nói: “Trẫm thật sự đáng sợ như vậy sao?”
Trên mặt Thường Ngọc Ngôn nóng bừng, lặng lẽ giương mắt lên nhìn.
Cố Nguyên Bạch cười cười dẫn hắn đi về phía trước, bọn thị vệ đứng sau cách khoảng năm bước, các cung nữ cầm lấy bình, tiếp tục thu thập tuyết trên hoa mai.
Ngày thường, Cố Nguyên Bạch không mặc long bào mà sẽ mặc thường phục, dọc theo thường phục có thêu hoa văn đơn giản tối màu, hệt như một con du long đang leo lên trên.
Trên mái tóc đen nhánh tùy ý buông thả sau lưng y có lấm thấm vài bông tuyết, Thường Ngọc Ngôn nhìn thấy, nhìn thêm vài lần rồi mới ngượng ngùng lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi đi dạo thưởng tuyết xong, Thường Ngọc Ngôn được Thánh Thượng giữ lại dùng bữa tối. Bữa tối chấm dứt, mắt thấy sắp phải rời đi, Thường Ngọc Ngôn mới bạo gan lấy một tập thơ từ trong tay áo ra, giờ phút này, hắn cũng không khỏi cảm thán da mặt mình thật dày: “Thánh Thượng, đây là tập thơ gần đây tiểu tử biên soạn lại, bên trong có một vài bài thơ cũ, cũng có một vài bài thu thập được từ lần thưởng hoa trước, nếu Thánh Thượng không chê, tiểu tử xin hiến cho Thánh Thượng.”
Tập thơ hơi mỏng, có lẽ là bản thảo, bên trong còn có một vài nếp nhăn mờ mờ.
Cố Nguyên Bạch đối với thơ mới của vị nhân tài này rất có hứng thú, nếu là tác phẩm xuất sắc, y tin tưởng chắc chắn rất nhanh sẽ lan truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Bao tay da đeo lúc trước khi ăn cơm đã cởi ra rồi, Cố Nguyên Bạch mỉm cười lật xem tập thơ, tùy ý nhìn qua, ý cười càng lúc càng sâu.
So với mười ba bài thơ châm chọc hắn viết trước đó thì lần này lại là đón ý nói hùa về phẩm vị của người cai trị.
Cố Nguyên Bạch đưa tập thơ cho Điền Phúc Sinh xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bỡn cợt cười: “Ngọc Ngôn cùng đại công tử nhà Tiết tướng quân hẳn là bạn tốt đi?”
Thường Ngọc Ngôn không rõ ý y, cẩn thận gật gật đầu: “Dạ phải.”
Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, trẫm nghe nói hai đầu gối Tiết Cửu Dao bị thương, việc này Ngọc Ngôn biết không?”
Cửu Dao là tên tự của Tiết Viễn.
Thường Ngọc Ngôn sửng sốt, cái gì?
Nhìn biểu tình không rõ của hắn, đầu mi Cố Nguyên Bạch nhíu nhíu, rồi mới cười nói: “Đợi lát nữa Ngọc Ngôn xuất cung, không bằng đến Tiết phủ xem thử. Thay trẫm nói với Tiết tướng quân và Tiết Cửu Dao một câu, nếu bọn họ yêu cầu, trẫm sẽ phái ngự y trong cung đến Tiết phủ để chẩn trị.”
Thánh Thượng thong thả ung dung: “Dù sao cũng là nhi tử của ái khanh trẫm, là tướng tài tương lai của Đại Hằng, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì đúng là tổn thất của Đại Hằng a.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiết xa: Tạ mời, người ở trong nhà ngồi, tình địch bầu trời tới.