Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 8

Cuối đông, các sĩ tử sẽ tập trung ở kinh thành, đợi đến sang xuân đầu năm mới sẽ là kỳ thi hội do Lễ Bộ tổ chức, nếu Chử Vệ muốn tham gia đợt thi hội này, vậy thì phụ thân hắn nhất định phải tránh đi.

Mấy ngày gần đây, lúc lầm triều đều nhắc đến kỳ thi hội tháng ba, Cố Nguyên Bạch và các chư vị đại thần cùng nhau thảo luận, quyết định kỳ thi lần này sẽ tập trung vào kinh nghĩa, sách luận, tính toán, thơ từ, luật pháp và viết luận, giám khảo chính của kỳ thi sẽ gồm một vị chủ khảo và ba vị phó chủ khảo từ nhất phẩm đến nhị phẩm, cùng với mười tám vị làm giám khảo, Lễ Bộ đưa danh sách lên, người sẽ do Cố Nguyên Bạch chọn ra.

Sau khi bãi triều, Cố Nguyên Bạch liền nhận được danh sách, y phải mau chóng chọn ra giám khảo, ba ngày sau, những người được chọn này sẽ đi cùng cấm quân tiến vào trường thi.

Chọn người cũng là một chuyện rất quan trọng, mặc dù nói tất cả đều là thần tử của Thánh Thượng, thế nhưng quan chủ khảo của kỳ thi hương, thi hội chung quy đều sẽ có danh hiệu là “Nhất tọa chi sư”. Khi chọn người cũng phải chú ý đến việc bảo toàn thể diện, chủ khảo này phải là người có xuất thân tiến sĩ, được Hoàng Thượng tín nhiệm. Cố Nguyên Bạch muốn cho người nào tiến thêm một bước, muốn nâng đỡ người nào thì sẽ cho người đó đảm nhiệm vị trí này.

Đợi đến khi y chọn người xong, Ngự Thiện Phòng đã mang thức ăn lên, từ sau lần y ăn bát mỳ trộn tương kia, Ngự Thiện Phòng dường như phát hiện ra mỗi loại nước chấm khác nhau sẽ có hàng trăm cách dùng khác nhau, ví dụ như nước sốt thịt mà bọn họ vừa làm, chỉ cần một cái này thôi ăn với cơm cũng cực kỳ ngon.

Đã nhiều ngày Cố Nguyên Bạch không ăn uống đàng hoàng, cho dù Ngự Thiện Phòng có đặt nhiều tâm tư vào thì y cũng chỉ ăn được mấy miếng liền buông đũa. Phân phó người dọn cơm canh xuống, Cố Nguyên Bạch rửa mặt xong liền chuẩn bị ngủ trưa.

Sau khi dặn dò Điền Phúc một canh giờ sau đánh thức y, Cố Nguyên Bạch chìm vào giấc ngủ say, lại không ngờ tới y chỉ vừa mới chợp mắt đã bị người lay lay kịch liệt.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt Điền Phúc Sinh tràn đầy nước mắt, thanh âm run rẩy nói: “Thánh Thượng, Uyển thái phi bệnh nặng.”

Trong một thôn trang ở ngoại ô kinh thành.

Cố Nguyên Bạch đi ra từ trong một căn phòng đầy vị thuốc, nhìn cây khô lẻ loi trong sân, trong mắt có chút khô khốc.

Bên cạnh là Điền Phúc Sinh và cung hầu đang che mặt khóc nức nở, Ngự Y đi đến bên trái Thánh Thượng, nhỏ giọng nói kết quả chẩn bệnh.

Uyển thái phi, là phi tần của tiên đế lúc sinh thời.

Cũng là muội muội của mẹ đẻ Cố Nguyên Bạch.

Mẹ đẻ Cố Nguyên Bạch mất sớm, mẫu tộc vì muốn chống lưng cho Cố Nguyên Bạch nên đưa Uyển thái phi tiến cung. Vì để có thể xem Cố Nguyên Bạch như con ruột nên Uyển thái phi tự mình uống thuốc tuyệt tự, từ này về sau, cả đời chỉ vì Cố Nguyên Bạch mà lót đường.

Mẹ đẻ Cố Nguyên Bạch chết rất kỳ lạ, về sau cũng nhờ Uyển thái phi ở trong hậu cung mà điều tra rõ chân tướng, nàng thay y ôm thù, vì vậy bất luận là tiểu hoàng đế trước đó hay Cố Nguyên Bạch hiện tại đều đối đãi với Uyển thái phi như mẹ ruột của mình.

Sau khi tiên đế băng hà, Cố Nguyên Bạch vốn có ý định đưa Uyển thái phi vào cung hảo hảo hầu dưỡng, thế nhưng Uyển thái phi nhất quyết muốn rời cung, nàng không muốn ngay cả chết cũng phải chết trong đại nội.

Cố Nguyên Bạch đành đưa nàng đến biệt trang ở ngoại ô này, nhưng cho dù có chăm sóc tỉ mỉ cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thắng nổi thời gian.

Uyển thái phi già rồi, không có lòng dạ, nàng muốn chết.

Cố Nguyên Bạch nhìn bầu trời xám xịt, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, chóp mũi chua xót, trong mắt lại khô khan.

“Đi thôi.”

Xe ngựa xóc nảy phập phồng trên đường, biệt trang càng lúc càng cách xa, Điền Phúc Sinh lau đi nước mắt dàn dụa, cẩn thận lo lắng hầu hạ cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch dựa người trên trường kỷ, nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa đến phát ngốc, thẳng đến khi xe ngựa vào kinh thành, y mới kêu dừng lại, xuống xe, tự mình đi bộ về phía hoàng cung.

Kinh thành dưới chân thiên tử, dân cư đông đúc mà phồn hoa, có một vài tiểu hài tử cầm đồ chơi bằng đường trong tay vui đùa chạy ngang qua, Cố Nguyên Bạch dừng chân, nhìn mấy hài đồng.

Nam nhân thân xuyên áo tang vải thô làm lụng trên phố, nữ nhân cần cù vất vả làm việc nhà, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đều vì những ngày tháng yên bình mà bận rộn.

Càng đi tới, bắt đầu xuất hiện những nhóm người đang tụm lại đọc sách, thư quán trà lâu, nơi nơi đều là những sĩ tử đến để chuẩn bị tham gia khoa cử, bọn họ hoặc kích động hoặc thấp thỏm, lớn tiếng đàm luận trao đổi về kỳ thi hội sắp tới.

Cố Nguyên Bạch không biết bản thân đang nghĩ cái gì, ngay cả thị vệ và cung nhân bảo hộ phía sau y cũng không rõ y đang nghĩ gì.

Bọn họ chỉ trầm mặc đi theo vị thiên tử trẻ tuổi này, cảnh giác tất cả mọi thứ xung quanh.

Đại quan quý nhân trong kinh thành nhiều như lông trâu, đoàn người Cố Nguyên Bạch cũng không khiến cho người ta chú ý quá nhiều. Cố Nguyên Bạch thu hồi tâm tư, bước chân tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa mới đi được hai bước, một mảnh tuyết trắng bỗng rơi xuống trước mắt y.

“A! Cha ơi tuyết rơi!”

“Tuyết rơi!”

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng trẻ con vui sướиɠ kêu lên, Cố Nguyên Bạch bật cười lắc lắc đầu, Điền Phúc Sinh vội vàng khoác thêm cho y một chiếc áo choàng lông chồn: “Lão gia, lên xe ngựa thôi?”

“Đi thêm một lát.” Cố Nguyên Bạch nói: “Đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy cảnh tuyết rơi ở kinh thành.”

Tuyết tháng hai ở kinh thành rơi xuống phấp phới như lông ngỗng, thị vệ trưởng che dù lên cho Thánh Thượng, tuyết trắng xóa từ bên trên rơi xuống, lại theo làn gió thổi bay đến mái tóc đen nhánh rũ bên hông của y.

Khi bọn họ đi ngang qua một tửu lâu, Tiết Viễn ôm vò rượu dựa gần cửa sổ, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đoàn người.

Khuôn mặt Thánh Thượng bị che khuất dưới dù, nhưng khuôn mặt của Điền Phúc Sinh và thị về trưởng lại vô cùng quen thuộc, Tiết Viễn quơ quơ vò rượu, vươn tay ra ngoài, chờ khi đoàn người đi vừa đi qua cửa sổ, năm ngón tay đồng loạt thả ra.

“Xoảng ——”

Vò rượu rơi phía sau cách Cố Nguyên Bạch không xa, thân thể đám thị vệ tức khắc căng chặt, hung hăng nhìn lên lầu.

Cố Nguyên Bạch đẩy dù ra, tầm mắt không chút che khuất, khi y nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy trên lầu hai có một cánh tay đang tùy ý vươn ra, không cần nghĩ nhiều, Cố Nguyên Bạch liền biết chủ nhân của cánh tay đó chính là người vừa ném vò rượu xuống suýt chút nữa thì rơi trúng y.

Khóe môi Cố Nguyên Bạch nhếch lên, thanh âm lại lạnh băng như hoa tuyết: “Kéo hắn xuống đây.”

Sau một lát, Tiết Viễn cả người đầy mùi rượu bị người kéo ra khỏi Trạng Nguyên lâu, bông tuyết khẽ bay bay, tán loạn khắp nơi, dù cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, Cố Nguyên Bạch liền bảo thị vệ trưởng thu dù lại, tự mình đứng trong gió lạnh, trên người đã dính không ít tuyết trắng.

Tiết Viễn bị kéo tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nhìn thấy hắn, tiếp tục cười: “Thì ra là công tử nhà Tiết tướng quân.”

Điền Phúc Sinh hỏi: “Lão gia, có muốn đưa Tiết công tử về phủ Tiết tướng quân không?”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Tiết Viễn uống một hơi cạn sạch vò rượu còn dở, sau đó ngước mắt lên nhìn Cố Nguyên Bạch một hồi, mới nói: “Thánh Thượng?!”

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng nhìn hắn, trên mái tóc của y, áo choàng lông chồn của y, thậm chí là trên hàng mi đều có đọng bông tuyết, những bông tuyết này sau khi rơi xuống người y cư nhiên không bị hòa tan ngay lập tức. So với y, trên người Tiết Viễn sạch sẽ hơn rất nhiều, những bông tuyết vừa rơi xuống người hắn liền bị nhiệt độ thân thể hòa tan thành nước.

Nhìn thấy thế, tâm tình Cố Nguyên Bạch càng trở nên xấu hơn.

Không có một vị đế vương nào lại có thể bảo trì tâm tình tốt khi nhìn thấy người sẽ cướp lấy đất nước của mình trong tương lai lại khỏe mạnh hơn mình gấp trăm lần.

Tiết Viễn người này chính là một con chó điên gặp người liền cắn, bình thường cho dù trầm mặc ít nói, thế nhưng hành xử vô cùng tàn nhẫn hung mãnh, quan niệm đạo đức cực kém, trong mắt hắn chỉ có du͙© vọиɠ và quyền lực. Hắn là một kẻ có tài dẫn binh, thế nhưng một thần tử tựa như chuôi đao có lưỡi đao sắc bén như vậy, nếu muốn dùng hắn, phải chuẩn bị trước việc bản thân có thể bị chém đứt một tay.

Cố Nguyên Bạch dám lừa gạt Chử Vệ, nhưng Tiết Viễn thì không được.

Cố Nguyên Bạch nhìn những mảnh vỡ của vò rượu rơi đầy đất: “Đây là có chuyện gì?”

Tiết Viễn cười giả lả, trên người toàn là mùi rượu, hắn nhìn mảnh vỡ dưới đất, giả vờ hoảng hốt: “Rượu của ta sao lại ở đây?”

Điền Phúc Sinh che mũi lại, nhéo giọng nói: “Lão gia, hẳn là Tiết công tử say rượu.”

Bỗng nhiên Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, y đi đến bên cạnh những mảnh vỡ, đứng yên, người áp Tiết Viễn cũng kéo hắn lại, nhưng biểu tình của Tiết Viễn lại thả lỏng, hai chân đi chầm chậm, nhìn có cảm giác những thị vệ đó không phải đang áp giải người, mà là đang hầu hạ người.

Bông tuyết bay xuống chóp mũi, vừa lúc một trận ngứa ngáy dâng lên, Cố Nguyên Bạch thấp ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn: “Quỳ xuống đi.”

Hai tay thị vệ đè Tiết viễn dùng sức, vững vàng mà nhấn người hắn xuống, khiến cho hai đầu gối của Tiết Viễn quỳ thẳng lên những mảnh sứ sắc nhọn.

Mảnh sứ đâm vào da thịt, nháy mắt máu tươi đã thấm ra ngoài quần chảy đầy đất, những bông tuyết rơi xuống vũng máu nhanh chóng tan chảy, làm máu trên mặt đất càng lúc càng lan mau

Vẻ mặt có lệ của Tiết Viễn bỗng chốc thu lại, âm trầm ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch ôn nhu cười với hắn, sau đó đột nhiên vươn tay túm tóc hắn, ở bên tai Tiết Viễn gằn từng chữ: “Tâm tình trẫm hôm nay rất không tốt, Tiết tiểu công tử, đừng để trẫm có cơ hội làm mẫu thân ngươi thương tâm muốn chết, hiểu chưa?”

Tiết Viễn bị bắt nâng cằm lên, hàm dưới căng chặt lại một đường cong tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, da đầu bị nắm đến tê dại, khi hai chữ “mẫu thân” truyền vào tai hắn, hắn âm thầm chế nhạo, cười lạnh nói: “Viễn đã biết.”

Cố Nguyên Bạch: “Rất tốt.”

Y buông lỏng tay ra, Tiết Viễn hơi nghiêng đầu, nhìn đôi môi tái nhợt đang mỉm cười cười tiểu hoàng đến dần lui ra xa, cảm giác đau đớn trên đầu gối cũng dần vơi đi, thế nhưng toàn thân Tiết Viễn lại nóng như lửa đốt.

Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối, nhếch môi âm u nở nụ cười. Chờ đến khi đoàn người của Thánh Thượng khuất xa, Tiết Viễn mới chống mặt đất đứng lên, khập khiễng trở về Tiết phủ.

Sau khi Cố Nguyên Bạch hồi cung, chuyện đầu tiên làm chính là sai người của Giám Sát Xứ nhân dịp Tiết phủ nhận thêm người làm mà đưa người trà trộn vào.

Quả nhiên như dự liệu của y, sau khi Tiết Viễn hồi phủ liền đem toàn bộ người bên trong thanh tẩy một lượt, bán tất cả những người có khả năng là nhãn tuyến của Hoàng Đế đi, sau đó mua một vài người mới có thân thế sạch sẽ đưa vào phủ.

Hai vai chính là Tiết Viễn và Chử Vệ đương nhiên làm Cố Nguyên Bạch chú ý nhiều hơn, trà trộn vào Tiết phủ có mười hai người, sau đợt thanh tẩy này mất bảy người, còn lại năm người, có lẽ có thể nhân cơ hội này bén rễ nảy mầm, phát triển thành đại thụ che trời.

Cố Nguyên Bạch đối với kết quả này vẫn khá là vừa lòng.

Một đường giữa trời tuyết trở về cung, khi đến nơi giày đã ướt sũng, thời điểm Điền Phúc Sinh cởi giày tất cho Cố Nguyên Bạch lại nhịn không được nhắc đi nhắc lại: “Thánh Thượng, bảo trọng long thể a.”

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua giày, cười nói: “Ướt rồi a.”

Công việc của Điền Phúc Sinh và các thái giám cung nữ lại bận rộn lên, chờ đến khi làm thân thể Thánh Thượng không còn chút lạnh lẽo nào nữa mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thánh Thượng ngồi ở mép giường, thái giám đem nước ngải cứu vào để y ngâm chân, lúc này sắc trời đã tối đen như mực, trong tẩm cung lại đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

“Thân thể Uyển thái phi không tốt.” Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng thở dài: “Ngự y nói với trẫm, sợ là không chống đỡ được qua mùa hè.”

Điền Phúc Sinh giúp Thánh Thượng xoa bóp bả vai: “Thánh Thượng, Uyển thái phi không muốn ngài khổ sở.”

“Trẫm biết.” Cố Nguyên Bạch nói: “Nàng sợ trẫm lo lắng.”

“Chính là như vậy, Thánh Thượng, Uyển thái phi thấy ngài khỏe lên, trong lòng lão nhân gia nàng nói mới có thể cao hứng.”

Cố Nguyên Bạch không nói, sau khi bả vai thả lỏng liền cho Điền Phúc Sinh dẫn người lui xuống, y muốn yên tĩnh một mình.

Y cũng chỉ vừa mới khởi bước, vừa mới khống chế được triều đình trong lòng bàn tay.

Thiên hạ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, cũng có rất nhiều điều cần phải mất đến ba bốn chục năm mới có nghiệm chứng.

Uyển thái phi lo lắng cho y, là lo lắng y sẽ oán trách thân thể của mình.

Nhưng kỳ thật, đối với mạng sống đột nhiên có được này, Cố Nguyên Bạch vẫn là rất biết ơn, huống chi mạng này còn giúp y nhìn thấy được rất nhiều thứ chưa từng thấy qua.

Trước khi sắp ngủ, Cố Nguyên Bạch lại nghĩ tới Tiết Viễn và Chử Vệ.

Y không có ý định nhắm vào hai nam chính này, cho dù không có Tiết Viễn thì cũng sẽ có Vương Viễn, Lý Viễn,... Lý do duy nhất gây ra tình trạng hỗn loạn chính là bản thân Hoàng Đế làm không tốt.

Sinh mệnh của y có hạn, nhưng bất luận là Tiết Viễn hay là Chử Vệ, bọn họ thân là vai chính, nhất định có thể làm Đại Hằng trở nên tốt đẹp hơn, có thể kế thừa ý nguyện của y, hoàn tất những việc mà y muốn làm.

Chỉ là Tiết Viễn quá mức vô lễ, muốn thuần phục tên chó điên này, Cố Nguyên Bạch còn phải nghĩ biện pháp đã.

Làm sao có thể khiến hắn nghe lời đây?

Đánh hắn một trận, cho hắn biết đau?

Tác giả có lời muốn nói: 【 công ném bình rượu là cố ý thử, cụ thể nguyên nhân sau văn có giảng, công vì cái gì cuồng nguyên nhân sau văn cũng có, đại gia đừng nóng vội, nguyên nhân một hơi giải thích ra tới quá đông cứng 】

Làm hắn bởi vì tiểu hoàng đế thân thể không hảo cảm đến sợ hãi, làm hắn bởi vì tiểu hoàng đế mà đau.

Cố nguyên bạch: Thực hảo, ngươi thành công khiến cho ta ham muốn chinh phục:)