Hướng Thanh Vân kỳ quái hỏi Diệp Giai Văn:
“Bảo bối, đây là cái gì?”
Diệp Giai Văn xoa xoa mắt ngồi xuống, nhìn thoáng qua thứ trong tay Hướng Thanh Vân, đôi mắt đang híp bỗng chốc mở lớn. Cậu trầm mặc trong chốc lát, ra vẻ thoải mái mà nhún nhún vai:
“À, quan tâm nó là cái gì, ném đi.”
Hướng Thanh Vân cúi đầu nhìn nhìn, đọc ra mấy chữ trên đó:
“Hướng Thanh Vân buổi chiều tan tầm sẽ tới chợ Lăng Vân mua đồ ăn…… Diệp Giai Văn sẽ qua cửa hàng yên thảo trên đường thiên thủy mua thuốc……” Đột nhiên tỉnh ngộ rồi như sửng sốt, nắm chặt tờ giấy, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Diệp Giai Văn cẩn thận quan sát sắc mặt anh, chậm rãi nói:
“Những người đó cũng chỉ muốn tiền, lấy được tiền rồi liền hết chuyện, cho nên liền đem này tờ giấy cho em. Hiện tại mọi việc đã ổn rồi, người cũng về hết rồi, liền bỏ qua đi.”
“Này thật là……”
Hướng Thanh Vân mặt mày nhăn chặt, miệng mấp máy, một bộ muốn nói cái gì đó rồi lại không biết phải nói cái gì, biểu tình rối rắm. Cuối cùng, anh chỉ là lắc lắc đầu, chạy đến thùng rác bên cạnh đem tờ giấy tràn ngập tin tức xé nát, cái gì cũng không nói.
Diệp Giai Văn sớm đoán được Hướng Thanh Vân sẽ không truy cứu, anh chính là người như vậy, người khác có chỗ nào không tốt anh có thể nhịn thì liền nhịn, nuốt phải ruồi bọ cũng không lên tiếng. Việc này còn xa mới chạm đến điểm mấu chốt của anh, cho nên anh sẽ không nói cái gì hay làm cái gì, nhưng ít ra trong lòng sẽ cảm thấy chán ghét, thế cũng đủ rồi. Từ từ sẽ đến, loại chuyện này không nóng vội được. Nhưng mà nhìn anh đem tờ giấy xé nát cậu vẫn là có chút tiếc hận, nếu giữ lại, về sau hai người có phát đạt, vợ chồng Hướng Thanh Thiên lại đến làm người chán ghét, còn có thể cầm này tờ giấy chán ghét trở về.
Lúc Diệp Giai Văn rời giường, bước ra ban công, thì thấy Hướng Thanh Vân đã phơi xong quần áo, đang ngồi trên cái ghế nhỏ ngoài ban công hút thuốc. Đi qua nhìn xuống, cái gạt tàn đặt trên đầu gối anh đã có ba cái đầu lọc thuốc. Diệp Giai Văn đặt tay lên vai anh, Hướng Thanh Vân không quay đầu nhìn cậu, đem tay trái áp lên tay cậu, vuốt ve qua lại. Diệp Giai Văn nói:
“Đừng hút nữa, hút ít một chút, một ngày hai điếu là được rồi.”
Hướng Thanh Vân ừm một tiếng, hít một hơi dài sau đó dụi tắt thuốc.
Tiếp qua hai ngày, cửa hang ma lạt năng của hai người khai trương.
Ngày đầu khai trương, Lục Thanh mang tặng hai lẵng hoa, trên viết là chúc mừng khai trương, chúc sinh ý thịnh vượng. Mấy lẵng hoa ngược lại khiến Diệp Giai Văn có chút quẫn bách. Mặt tiền cửa hang nhà cậu tổng cộng có mười mấy thước vuông (1 thước = 1 mét), chỉ đủ đặt hai ba cái bàn, loại cửa hàng sinh ý nhỏ này, đưa lẵng hoa lớn lại có vẻ quá đặc biệt long trọng; Thêm nữa mặt tiền cửa hàng nhỏ, cửa vào phía trước cũng nhỏ, nếu đặt hai lẵng hoa lớn trước của thì sẽ chắn hết đường, khách đều không vào được. Nếu đặt một bên thì dọc theo con đường này cửa hang mở dày đặc, từ nhà anh lùi sau hai bước chính là nhà tôi, không chắn chính mình sẽ chắn người khác; Đặt phía trước thì sẽ ảnh hưởng người đi đường. Tâm ý là ý tốt, chỉ tiếc lại như gϊếŧ gà dung dao mổ trâu, không thích hợp.
Vì thế hai lẵng hoa sau khi chiễm chệ trước cửa nửa giờ đã được Hương Thanh Vân dùng xa ba bánh chở về. Buổi tối Lục Thanh mang một đám bạn bè đến thăm, nhìn thấy cửa vắng vẻ, sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, ngược lại cảm thấy ngượng ngùng. Diệp Giai Văn mời bọn họ uống một cốc bia, cũng liền hóa giải xấu hổ, một đám người nói nói cười cười, Diệp Giai Văn còn nói tốt với Lục Thanh chuyện năm sau Hướng Thanh Vân muốn xin vào làm trong công ty của hắn. Mấy hôm trước Hướng Thanh Vân cũng đã cùng nhóm người Lục Thanh tán gẫu qua, từ chính sách quốc gia nói tới thể chế kinh tế, trò chuyện với nhau rất vui. Hướng Thanh Vân đồng ý, Diệp Giai Văn nói trước một chút với bọn họ, quyết định lĩnh xong tiền thưởng cuối năm liền từ chức.
Giai vân xuyến xuyến hương vài ngày đầu khai trương, sinh ý đặc biệt tốt, từng tốp từng tốp người cơ hồ muốn đem cửa quán bên cạnh đạp hỏng rồi. Bởi vì hai người Diệp Giai Văn trước lúc khai trương đã tuyên truyền đến từng khách hàng, lúc bán canh ma lạt bằng xe lưu động cũng dùng mấy tờ giấy lớn viết lại địa chỉ quán mới cùng với ngày khai trương, còn rải không ít truyền đơn trong trường học và trước cổng ký úc xá, nhà gửi xe, cho nên chuyện mở của hàng mọi người đều biết, nhóm khách quen trước đây cũng đều tới ủng hộ. Nhưng mà tốt cũng chỉ được hai ba ngày đầu, sinh ý càng ngày càng kém, qua hơn một tháng, đến người đến ăn canh ma lạt giảm mạnh, mấy người khách quen nhất cũng đều không thấy mặt.
Bởi vì trường học cho nghỉ đông, học sinh đều về nhà. Những người còn chiếu cố sinh ý chủ yếu là cư dân xung quanh trường học.
Sắp qua năm mới.
Ngày mười sáu tháng một âm lịch, cũng chính là ngày mồng tám tháng chạp năm đó,buổi tối ngày đó, Diệp Giai Văn gọi điện thoại về H thị. Trong khoảng thời gian này là cậu dựa theo kế hoạch của chính mình, mỗi tối thứ bảy trước khi ra quán đều sẽ gọi điện thoại trở về báo bình an, hỏi một chút lão cha sống thế nào, cùng ông trò chuyện. Liền cha cậu cũng thành thói quen, tối thứ bảy đều không đi đâu, chỉ ở nhà chờ điện thoại. Ngày mồng tám tháng chạp là lễ bái tứ, cho nên Diệp Giai Văn liền gọi về, đáng tiếc gọi mấy lần không có người tiếp. Buổi tối Diệp Giai Văn cùng Hướng Thanh Vân xem đồng hồ, chín giờ rưỡi liền đóng quán, về nhà mừng lễ.
Hướng Thanh Vân mua đậu xanh, đậu đen, đậu đỏ, táo đen và hạt sen, nấu một nồi cháo mồng 8 tháng chạp. Diệp Giai Văn thích ăn ngọt, anh nấu cháo liền đặc biệt ngọt, dùng đường đỏ nấu,vừa bổ máu vừa ăn ngon. Hai người xem như bữa ăn khuya ăn nửa nồi, còn một nửa định để sáng mai hâm nóng lên ăn sáng.
Bởi vì ai người muốn tiết kiệm tiền, trong nhà cả TV cũng chưa mua, đầu năm nay nối mạng còn chưa thông dụng, cho nên sinh hoạt ủa hai người khá đơn điệu, đồ điện có thể dùng để giải trí trong nhà trừ máy ghi âm có chức năng thu âm, miễn cưỡng chỉ có điện thoại cơ. Ăn xong bữa khuya, nghe tin tức radio một chút, Hướng Thanh Vân liền lôi kéo Diệp Giai Văn lên giường, bắt đầu tiến hành hoạt động giải trí bằng vận động thân thể.
Nhưng mà hai người vừa lăn đến trên giường, còn chưa kịp cởi xon quần áo, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Giai Văn từ dưới người Hướng Thanh Vân chui đầu ra, tay mò tới điện thoại, hôn người yêu mấy cái mới nghe máy.
Điện thoại là Cố Thượng Học gọi tới. Diệp Giai Văn nghe máy có chút giật mình. Cố Thượng Học là anh kế cùng mẹ kế của cậu giống nhau, đều là người tốt, đối xử với Diệp Giai Văn cũng không tệ, nhưng dù có không tệ đến thế nào, thì cũng là kế, lúc gặp nhau sẽ đều khách khách khí khí, tình cảm không đủ để thân cận. Lúc Diệp Giai Văn gọi điện cho cha, có mấy lần là Cố Thượng Học nghe máy, Cố Thượng Học đều là hỏi hai câu “Chú gần đây không tệ chứ?” linh tinh liền đem điện thoại chuyển qua cho cha, cậu vốn gọi về ddeerhoir thăm ngược lại lại được an ủi.
Cố Thượng Học nói:
“Giai Văn, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, ngày lễ vui vẻ.”
“À…… vâng, ngày lễ vui vẻ.” Diệp Giai Văn bình thường không dùng từ xưng hô với hắn, bởi vì không biết nên gọi như thế nào, kêu ca ca cảm giác hơi kỳ quái, tuổi người ta lại là là trưởng bối, gọi thẳng tên thì không tốt.
“Lúc 6h em có gọi về, không có người nghe máy, mọi người ra ngoài à?”
Cố Thượng Học nói, vì hôm nay là mồng tám tháng chạp, cho nên cả nhà ra ngoài ăn cơm, không nhận điện được. Hiện tại cha đã ngủ rồi, hắn gọi điện qua hỏi thăm hai người chút.
Hai an hem câu được câu mất, không mặn không nhạt nói chuyện một lát, Cố Thượng Học đột nhiên nói:
“Giai Văn, chú tất niên năm nay có trở về không? Chú cũng đã hai ba năm không về rồi, cha đêm nay lúc ăn cơm còn nói nhớ chú, chú về đi, cả nhà chúng ta cùng đón năm mới.”
Diệp Giai Văn nghe xong lời này, có chút sững sờ. Hai năm nay vì tốt nghiệp đại học, vội vàng viết luận văn vội vàng tìm việc, cái gì cũng chưa ổn định, cho nên cậu cùng Hướng Thanh Vân đều không về nhà, cùng nhau đón năm mới ở S thị. Vợ chồng son nghe radio một chút, đốt ít pháo, cũng đủ ấm cúng vui vẻ. Đời trước, cậu cùng Hướng Thanh Vân sau đó cũng ít khi cùng nhau ăn tất niên, bình thường đều là Hướng Thanh Vân mang Hướng Hiểu Long về quê, Diệp Giai Văn đi H thị, bởi vì dù sao cũng không phải vợ chồng, không thể quang minh chính đại năm nay về nhà anh sang năm tới nhà tôi như vậy, cho nên mỗi tất niên bọn họ đều phải tách ra. Sau đó năm này qua năm khác không biết bao nhiêu lần phải nghe cô cô dì dì nhắc tới như thế nào đã từng này tuổi còn chưa tính chuyện kết hôn, biến thành tất niên chẳng khác gì gia hình tra tấn.
Diệp Giai Văn gác điện thoại xong, nằm trên giường, mắt lăng lăng nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần. Tay Hướng Thanh Vân vói vào trong quần áo cậu sờ tới sờ lui, Diệp Giai Văn đột nhiên ngăn tay anh lại, không đầu không đuôi ném ra một câu:
“Thanh Vân, năm nay anh theo em về H thị ăn Tết được không?”
Hết chương 24