Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân nhìn thấy người đứng trước mặt không khỏi giật mình một cái, cuối cùng vẫn là Hướng Thanh Vân hồi lại thần trước, sau đó ngập ngừng nói: “Em thật sự ở đây……”
Diệp Giai Văn nhanh chóng mở cửa ra:“Sao anh lại đến đây?”
Hướng Thanh Vân cúi đầu, do do dự dự nửa ngày mới rút ra một cái vé tàu hỏa nhăn nhăn nhúm nhúm: “Em không cầm cái này theo….. Anh nghĩ không biết có phải em ở đây hay không……”
Diệp Giai Văn nhìn vé tàu trên tay hắn, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Vé cậu mua là chuyến tàu xuất phát lúc 4h45, bây giờ đã 4h30 rồi. Buổi sáng chưa đến 7h cậu đã rời khỏi nhà, Hướng Thanh Vân hiện tại mới tìm đến đây, đây có thể xem như là “kế sách” mà con người thành thật này dùng để đùa giỡn cậu hay không?
Diệp Giai Văn nói:“Em tạm thời không tính trở về thành phố H.” Hướng Thanh Vân sửng sốt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, nhưng sau đó lại nghe thấy giọng nói thản nhiên, lạnh lùng của Diệp Giai Văn: “Còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt Hướng Thanh Vân lập tức ảm đạm đi.
Diệp Giai Văn nhìn bộ dáng này của hắn, kỳ thật có chút không đành lòng. Cậu biết rằng, lúc này Hướng Thanh Vân kỳ thật không muốn kéo theo cậu chịu khổ cùng với hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu cậu. Lại nói bọn họ mâu thuẫn đến mức độ này cũng không thể phân rõ lỗi lầm là do ai, chỉ có thể nói hai người đều sai, sai bởi vì đã không chín chắn, bởi vì đã không biết xử lý những khó khăn vụn vặt trong cuộc sống đời thường, kết quả làm cho nó làm hại đến tình yêu của cả hai người. Nếu là cậu kiếp trước, nhìn bộ dạng hắn như vậy, Diệp Giai Văn khẳng định sớm đã không đành lòng mà khuất phục, theo hắn trở về. Nhưng là Diệp Giai Văn lúc này đây tuy rằng thân thể mới hai mươi hai tuổi, nhưng nội tâm cậu đã là một con người ba mươi bảy tuổi chín chắn, trước khi vạch ra được hướng đi cho cuộc sống sau này của cậu và Hướng Thanh Vân, cậu không muốn để tình cảm dắt mũi bản thân.
Hướng Thanh Vân chậm rãi lấy ra một quyển sổ tiết kiệm từ trong túi đưa cho cậu: “Cái này, em cầm lấy đi.”
Diệp Giai Văn sửng sốt một chút, không nghĩ đến vừa rồi còn đang ảo não vấn đề tiền bạc, bây giờ Hướng Thanh Vân đã đem tiền đưa đến tận cửa. Cậu suy nghĩ một lúc, liền chủ động nhận lấy sổ tiết kiệm, nói: “Được, cám ơn anh, em nhận.” Nói xong lại cảm thấy không ổn, ngữ điệu nói chuyện của mình có vẻ rất kỳ quái. Nhưng mà lúc nhận mười nghìn tệ này, cậu thật sự không thẹn với lương tâm, thứ nhất là số tiền này có cả phần của cậu, thứ hai là nếu cậu thật sự làm cho “tiền đẻ ra tiền” thì cậu cũng sẽ không đời nào bỏ mặc Hướng Thanh Vân.
Đối với phản ứng của cậu, Hướng Thanh Vân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu một cái, còn có hai tay hắn đang chảy đầy mồ hôi, thi thoảng lại lau lau vào ống quần. Diệp Giai Văn nhận tiền rồi, Hướng Thanh Vân vẫn chưa đi, cứ đứng ở trước cửa, ấp a ấp úng, nhưng miệng thì vẫn cứ ngậm chặt, thật sự là làm cho người ta thấy sốt ruột.
Thật ra Diệp Giai Văn biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Hai người ở chung lâu như vậy, thật sự có cái gọi là tâm linh tương thông*, nhìn về cánh tay Thanh Vân cứ giơ giơ lên chút như vậy, Diệp Giai Văn đã biết bây giờ hắn rất muốn nâng tay lên ôm lấy mình, nhưng lại cố kìm nén, không dám ôm.
Tình huống bây giờ đúng thật là có chút không công bằng, bởi vì Hướng Thanh Vân vẫn còn đang mâu thuẫn, cảm xúc của hắn đều là do mâu thuẫn trong lòng hắn sinh ra: nội tâm giằng xé, đau lòng, bất an. Nhưng đối với Diệp Giai Văn mà nói, chuyện này đã là chuyện của mười lăm năm trước rồi, giờ nhớ lại chỉ cảm thấy bọn họ lúc đó có chút ngây thơ, có chút buồn cười, cho nên cậu không có khả năng tạo ra cảm xúc, tâm trạng phù hợp để “diễn” với Hướng Thanh Vân. Chính vì vậy, trông Hướng Thanh Vân có vẻ có chút đáng thương.
Diệp Giai Văn suy nghĩ một chút rồi từ từ nói: “Anh đi về trước đi, em tạm thời không muốn gặp anh.”
Biểu tình của Hướng Thanh Vân như đang bị tổn thương, hắn chần chờ một chút, cố lấy chút dũng khí nói: “Thật ra anh…… thật ra anh cũng không có……”
Hướng Thanh Vân đang tính giải thích chuyện hắn bịa ra rằng sẽ kết hôn với một nữ đồng nghiệp, nhưng ngược lại, Diệp Giai Văn thấy hốt hoảng. Cậu bây giờ thật sự không muốn hòa giải với Hướng Thanh Vân, cậu còn chưa vạch định rõ kế hoạch cho tương lai, chưa nghĩ ra phải làm gì để có thể một lần nữa chung sống với Hướng Thanh Vân, nếu Hướng Thanh Vân giải thích mọi chuyện rõ ràng, cậu phải lấy lí do gì cự tuyệt mới được đây? Lúc cậu đang vội vội vàng vàng muốn ngắt lời, thì giọng nói cao vυ't của Trương Viễn Tân đột ngột từ phía hiên vọng đến: “Ai da, ai đây ta, sao lại đứng trước cửa nhà người ta làm gì vậy?”
Lời nói của Hướng Thanh Vân bị chặn lại, Trương Viễn Tân cố ý ngúng nguẩy đi tới, ngẩng cao đầu, dùng mông đẩy Hướng Thanh Vân đang chắn trước cửa nhà ra, sau đó ra vẻ thân thiết ôm Diệp Giai Văn: “Yêu, tôi đang không biết là ai đến đây, Hướng Thanh Vân, anh vẫn còn có mặt mũi đến đây nữa cơ à?” Thái độ Trương Viễn Tân như đang coi trời bằng vung, giúp người cũng không cần lí do.
Diệp Giai Văn sợ Trương Viễn Tân xen vào sẽ làm cho sự việc càng lúc càng hỗn loạn, vì thế vội vàng đẩy Hướng Thanh Vân ra, nói: “Anh đi nhanh đi, bây giờ em không muốn gặp anh, có chuyện gì sau này nói sau.” Nói xong liền kéo Trương Viễn Tân vào nhà rồi đóng cửa, trước khi đóng hết của vào, nhìn Hướng Thanh Vân đang đứng dại ra ngoài cửa, cậu chần chờ một hai giây, rồi nói: “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.” Sau đó liền đóng cửa lại.
Đối với cách xử lý như vậy của Diệp Giai Văn, Trương Viễn Tân hiển nhiên còn chưa vừa lòng, súng đã lên đạn nhưng lại không được bắn ra, vì thế hắn liền quay họng súng về phía Diệp Giai Văn: “Yêu, tớ còn đang nghĩ không biết tại sao cậu cứ lâu la lề mề như vậy, còn cái gì mà ‘Có chuyện gì nói sau’, nói nửa ngày, hóa ra cậu vẫn còn đang đắn đo, chờ người ta đến dỗ giành a!”
Diệp Giai Văn nói: “Nhiều chuyện!”
Trương Viễn Tân hừ một tiếng, dùng ánh mắt đầy “khinh miệt” liếc cậu một cái rồi đi về phòng. Diệp Giai Văn thế này mới nhớ tới tờ kế hoạch mới viết được một nửa còn đang đặt trên bàn, liền nhanh chóng chạy đến ngăn hắn lại hỏi: “Tớ đói bụng, nhà cậu có cái gì ăn a?”
Trương Viễn Tân nói: “Mì ăn liền, không thích thì đừng ăn.” Nói thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn đi đến tủ bếp tìm tìm một lúc, lôi ra được một gói bánh bích quy đưa cho Diệp Giai Văn: “Này, muốn ăn hay không?”
Thừa lúc hắn đi tìm bánh bích quy, Diệp Giai Văn đã dọn dẹp sạch sẽ, thấy vậy cũng không nhận lấy gói bánh bích quy kia mà lại hỏi hắn: “Cậu thường ngày ở nhà cũng không nấu cơm hay sao? Chỉ ăn mì tôm à?”
Trương Viễn Tân ngượng ngùng nói: “Cậu nghĩ tớ giống cậu sao, có người hầu hạ. Tớ cũng chỉ có một mình, lười nấu nướng, bớt được cái gì thì bớt, còn có thể tiết kiệm chút tiền.”
Diệp Giai Văn nói: “Thế này không được, ăn mì tôm nhiều cũng không có dinh dưỡng, đi, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, mua hai món chay đơn giản cũng được, mua thêm chút mì làm thủ công, so với mì ăn liền vẫn tốt hơn.” Trương Viễn Tân vẫn còn đang lười không muốn động đậy, Diệp Giai Văn liền khích tướng hắn, nói: “Lấy gương soi lại bản thân đi, xem bộ dạng xanh xao vàng vọt này của cậu, còn muốn tìm người về hầu hạ cậu? Cậu nghĩ mình là ai vậy?”
Trương Viễn Tân quả nhiên bị kích động, tuy rằng cuối cùng cũng bị Diệp Giai Văn tha ra ngoài đi mua đồ ăn, nhưng dọc đường đi hắn vẫn quở trách, chê bai dáng người, khuôn mặt Diệp Giai Văn không ngớt, chê từ sợi tóc bị chẻ ngọn như rễ tre cho đến chê ngón chân cái của cậu trông chẳng ra sao, Diệp Giai Văn cũng mặc kệ hắn, ngẫu nhiên mới ừ à hai tiếng với hắn. Hai người bọn họ tuy là hai người bạn thân nhưng cũng vô cùng độc mồm độc miệng, nếu một ngày không chê bai nhau một tiếng lại cảm thấy không quen, lời đối phương nói cũng là vào tai này ra tai kia, không ai để trong lòng mà suy nghĩ.
Hai người mua một ít mỳ làm thủ công, một hộp trứng gà cùng nửa cân cải chíp, trứng gà hai đồng một hộp, nửa cân cải chíp thì cũng chỉ có hai hào thôi. Phòng Trương Viễn Tân thuê là loại phòng không có nhà bếp, phòng bếp ở dưới tầng 1 là dùng chung, bọn họ phải đợi cái bác các dì nấu xong hết mới đến lượt, Trương Viễn Tân phụ trách luộc rau và trứng gà, sau đó Diệp Giai Văn xào rau.
Trương Viễn Tân và Diệp Giai Văn đều thuộc loại biết nấu cơm nhưng không hay nấu, trước đây những lúc Hướng Thanh Vân đi công tác là Diệp Giai Văn nấu cơm cho Hướng Hiểu Long ăn, Hướng Hiểu Long đã từng chê bai cậu rất nhiều lần nói “Không cần biết là món chay hay món mặn chỉ cần là ba nhỏ làm thì cũng chỉ có một hương vị, bởi vì làm món nào đi chăng nữa thì hương liệu, gia vị cho vào cũng giống y hệt nhau, có loại gì đều cho vào mỗi thứ một ít. Kết quả sau khi làm ra được hai bát mỳ với đĩa cải chíp xào, Diệp Giai Văn thì châm chọc Trương Viễn Tân làm mỳ mà một chút hương vị cũng không có, Trương Viễn Tân giễu cợt Diệp Giai Văn xào rau cải nhưng ăn vào như rau hẹ xào, nhưng mà cuối cùng hai người vẫn đem toàn bộ đồ ăn “tiêu diệt” sạch sẽ.
Lúc ăn, Diệp Giai Văn không thể không nhớ về Hướng Thanh Vân. Đầu óc Hướng Thanh Vân giỏi tay nghề cũng tốt, môn nào đòi hỏi có tính kĩ thuật hắn đều học được, lúc hắn và Diệp Giai Văn mới chung sống nấu ăn cũng không phải là sở trường của hắn, nhưng mới rèn luyện có nửa năm đã luyện ra được một “món nghề”, sau này cho dù là những món ngon nhất ở nhà hàng đi chăng nữa, chỉ cần ăn qua một lần là có thể làm lại y hệt. Lúc đầu là Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân thay phiên nhau nấu cơm, sau này Hướng Thanh Vân tiến bộ rồi, Diệp Giai Văn lại vẫn cứ như vậy, Hướng Thanh Vân liền ôm lấy nhiệm vụ nấu nướng này. Hướng Thanh Vân thích ăn đậm đà chút, thích ăn cay, Diệp Giai Văn lại không thích ăn cay, càng thích ăn ngọt hơn, từ sau khi Hướng Thanh Vân nấu nướng thành thạo, những món hắn làm nhiều nhất là đồ ngọt, đồ thanh đạm, cái gì mà bánh bao đậu đỏ, bánh đậu xanh thậm chí cả bánh ngọt đều tự mình làm, nhưng mà đồ mặn đồ cay thì cả năm mới làm một hai lần. Diệp Giai Văn càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn, cậu bắt buộc bản thân không được tiếp tục nghĩ ngợi nữa.
Ăn cơm xong, Trương Viễn Tân liền quấn quít lấy Diệp Giai Văn muốn cậu kể rõ ràng chuyện giữa cậu và Hướng Thanh Vân, Diệp Giai Văn ngẫm nghĩ một lát rồi chọn vài chuyện ra nói cho hắn. Cậu cũng chỉ nói khách quan chứ không phải đứng trên lập trường của bản thân mình mà chỉ trích Hướng Thanh Vân, dù sao đối với với cậu mà nói mọi chuyện đã qua từ rất lâu rồi, bây giờ cậu cũng đã có thể bình tâm lại suy xét rồi. Trương Viễn Tân nghe xong liền khinh thường nói: “Không phải chỉ toàn mấy chuyện vụn vặt cỏn con sao, cậu lại còn giả bộ cái gì, còn chơi trò bỏ nhà ra đi làm gì? Những người như chúng ta, muốn tìm thấy một người yêu cũng không dễ gì, coi chừng cậu lại làm người ta chạy mất…… Không đúng, cậu đừng gạt tớ, chuyện Hướng Thanh Vân nói muốn kết hôn với một đồng nghiệp nữ là ra làm sao?”
Diệp Giai Văn nói: “Bởi vì tớ nói với anh ấy chuyện ba tớ có giúp tớ tìm một công việ ở thành phố H, sau đó bọn tớ liền cãi nhau, anh ấy cảm thấy tớ đi theo anh phải chịu khổ, muốn tớ về ở với ba để sống tốt hơn, cho nên đã nghĩ ra lí do này để lừa gạt tớ.”
Trương Viễn Tân vẫn không thể nào tin được: “Cậu làm thế nào biết được là anh ta nói dối?”
Diệp Giai Văn nở một nụ cười: “Tớ chính là biết. Lại nói, cậu cảm thấy Hướng Thanh Vân là loại người này sao?”
Trương Viễn Tân nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nói: “Cũng phải, lần đầu tiên cậu nói cho tớ tớ đã cảm thấy kỳ lạ rồi, tên kia sao có thể là loại người như thế được, tớ còn cho là tớ đã nhìn lầm hắn rồi.” Trương Viễn Tân im lặng vài giây sau đó đột nhiên nghiêm túc nói: “Giai Văn, sau này khi hai người quay lại với nhau, cậu cũng đừng nên nói lại những lời kiểu như ‘về nhà với ba sẽ có thể sống tốt hơn’ nữa, có thể cậu không biết nhưng những lời nói như vậy quả thật làm người khác rất đau lòng. Trước kia mẹ tớ luôn nói với tớ, nếu không sinh tớ ra, bà có thể sống tốt hơn bây giờ nhiều, bởi vì có tớ nên bà không thể tiếp tục đi học, bởi vì tớ mà bà mất đi cơ hội có một công việc tốt hơn……Trước đây có một khoảng thời gian tớ luôn nghĩ mình là một kẻ dư thừa. Mãi đến sau này lớn lên, bắt đầu đi học rồi tớ mới cẩn thận suy nghĩ, trên đời này không có chuyện gì có thể “sớm biết như vậy”, quyết định thì cũng là quyết định rồi, cho dù trước kia không lựa chọn như vậy, cũng chưa chắc rằng bây giờ có thể sống tốt hơn, trốn tránh trách nhiệm chỉ là hành vi lừa dối bản thân thôi!”
Diệp Giai Văn cúi đầu: “Ân, tớ biết rồi. Tớ cũng chỉ là muốn hai người xa nhau một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh lại mà cân nhắc một chút những lựa chọn, quyết định sau này. Nếu không cứ tiếp tục tranh cãi như vậy cũng không phải là một cách hay.”
Trương Viễn Tân gật gật đầu: “Cũng đúng, vậy cậu cứ ở đây với tớ đi, buổi tối thì “làm ấm giường” cho tớ.” Nói xong hắn liền đè Diệp Giai Văn xuống bắt đầu trêu đùa, Diệp Giai Văn lập tức phản kích, hai người ôm chặt lấy nhau vui vẻ cười đùa.
Buổi tối, hai người đắp chung một cái chăn, cũng không đi ngủ ngay mà nói còn buôn chuyện một lúc. Diệp Giai Văn hỏi Trương Viễn Tân: “Cậu bây giờ có bao nhiêu tiền tiết kiệm rồi?”
Trương Viễn Tân nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không nhiều lắm, khoảng 6000 tệ.”
Diệp Giai Văn kích động, nhìn hắn nói: “Tiểu Tân, cậu có muốn buôn bán kiếm thêm tiền hay không?”