Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân

Chương 16: Đi Đón Thanh Niên Tri Thức 2

Phía trước, chủ nhiệm phụ trách bố trí các thanh niên trí thức trong công xã quát tới vỡ giọng, không thấy người của thôn họ Tả lại, nói với mấy thanh niên trí thức đứng bên cạnh, "Thôn họ Tả Tả cách chỗ này khá xa, đoán là chưa tới đâu, các cô cậu cứ từ từ."

"A? Cách đây rất xa à, đến trấn trên có tiện không? Cũng đừng ném chúng tôi vào một nơi xó xỉnh nào ở trong núi nha." Một thanh niên trí thức nữ cột tóc đuôi ngựa bất mãn hô lên.

"Đồng chí Tô Tuyết, cô kêu la cái gì, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi đi đến nông thôn, không phải đến để du lịch, làm sao có thể chọn chỗ chứ, sao giác ngộ của cô lại thấp vậy?" Người nói chuyện chính là một cô gái cắt tóc ngắn ngang tai, lúc này sắc mặt cô nghiêm túc răn dạy.

Tô Tuyết méo miệng, "Không phải tôi chỉ nói thôi sao, liên quan gì tới cô? Lý Hồng Binh, đừng ỷ cha cô ở trong nhóm cách mạng mà vênh váo, nhà chúng tôi là gia đình văn hóa, không sợ cô đâu."

Lý Hồng Binh tức đỏ mặt, "Chúng ta là một tập thể, cô không cần làm kẻ xấu phá hoại tập thể đâu."

"Nói ai là kẻ xấu hả?" Tô Tuyết lập tức nổi giận.

Lý Tố Lệ bên cạnh vẻ mặt dịu dàng nhanh chóng đứng lên khuyên nhủ, "Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa, để người ta thấy thì không hay lắm đâu. Chúng ta nên hòa thuận với nhau."

"Cần cô xen vào việc của người khác à." Tô Tuyết tức giận mắng.

Nhìn thấy ba người cãi thành một bầy, cô gái có diện mạo xinh đẹp Lưu Lỵ Lỵ khẽ cong môi.

Hai đồng chí nữ đó cứ tranh cãi ầm ĩ, bên đây, đồng chí nam đang ăn lương khô cũng phát hiện ra, một người đàn ông trong đó thân hình cao lớn nhíu mày lại, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn lương khô mang theo.

Những đồng chí nam khác nhìn nhau vài lần rồi không để ý tới chuyện này nữa. Sắp đến nơi cũng không muốn gây sự thêm. Hơn nữa hai người này cũng không phải một lần hai lần, bọn họ không có bổn phận phải trông coi.

"Tôi nói này, sao ở đây náo nhiệt thế, muốn làm gì vậy?"

Mấy người đang cãi nhau sôi nổi, chợt nghe thấy một thanh âm quát to. Mấy đồng chí nữ đang cãi vã đều bị dọa rồi.

Đoàn người theo tiếng nhìn qua thì thấy, một nông dân già đầu đội nón giải phóng, mặc áo khoác màu xám, vẻ mặt phong sương đang lườm mắt nhìn bọn họ bên này.

"Đây là ai?" Mấy thanh niên trí thức hai mặt nhìn nhau.

Chủ nhiệm Hầu vừa mới đưa một nhóm người đi, nghe được tiếng ồn bỏ chạy lại đây. Nhìn thấy Tả Thủy Sinh, mặt tỏ ra may mắn nói, "Tôi nói này ông Tả, sao giờ ông mới đến. Thôn khác đều đi rồi, chỉ các ông tới muộn."

Ánh mắt chủ nhiệm Hầu lại lướt qua mấy thanh niên trí thức, trong lòng cũng có chút không hài lòng, mới vừa gây rối, ông đã thấy rồi, chỉ là khoanh tay nhìn trước người đưa đến thôn đã nên không muốn gây khó xử với mấy thanh niên trí thức này.

Khó trách Chủ Tịch muốn cho đám nhãi con này xuống nông thôn học tập nhưng với tính tình như vậy thì có lẽ sẽ bị giày vò nhiều lắm đây.

Tả Thủy Sinh chắp tay sau đít thở dài hai tiếng, "Thôn khác đều có máy kéo mở đường, không giống như thôn tôi chỉ có hai con ngựa, cũng không biết có thể chở được mấy người. Có thể so sánh sao?"

Chủ nhiệm Hầu là người thông minh, đương nhiên nghe ra Tả Thủy Sinh đang kể khổ, muốn lấy được chỗ tốt từ tay chính quyền ở trấn trên, này sao được, nhanh chóng phất tay, "Tôi không tranh cãi nữa, mau đưa các thanh niên trí thức của thôn ông về đi, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sắp đến, dù sao thì nghỉ ngơi cho khỏe trước đã."

Lúc này Tả Thủy Sinh mới nhìn những thanh niên trí thức đó, nét mặt già nua cười, "Chà, tôi thấy tinh lực tràn đầy mà, ngập tràn sức sống, đều là mầm non tốt. Cảm ơn lãnh đạo đã phân cho tôi những mầm non tốt như vậy. Thôn họ Tả chúng tôi về sau có lẽ rất náo nhiệt."

Tả Đan Đan đứng ở bên cạnh nhìn thấy ông như vậy, trong lòng dựng thẳng ngón tay cái. Con người của lão già này, ở trong thôn trông có vẻ thành thật, không nghĩ tới cũng tinh khôn như thế.

Đây không phải đang nói đến nhóm thanh niên trí thức vừa mới gây ồn ào sao?

Quả nhiên, Tả Thủy Sinh lại nói tiếp, "Đám thanh niên, các cô cậu yên tâm, chờ về thôn rồi, các cô cậu muốn trút hết bao nhiêu sức lực cũng được, ở trong thôn chúng tôi có nhiều cơ hội lắm, đi, chúng ta lên xe ngựa trở về rồi nghỉ ngơi. Từ đây về rất xa, các cô cậu khổ cực rồi. Yên tâm, đợi đến thôn họ Tả, chúng ta chính là người một nhà."

Tô Tuyết vốn đang cấu xé với người ta, trong lòng còn có chút phức tạp, chờ sau khi nhìn thấy cỏ khô trên xe ngựa, lại hỏi, "Ngồi chỗ này?"

"Đúng vậy thì có sao không, Đan Đan, cháu dẫn mấy đồng chí nữ lên xe ngựa trước đi."

Tả Thủy Sinh vung bàn tay to phân phó nói.