Hủ Linh Chú

Chương 40

Hai giờ trước.

Quảng Đức là tên của một thị trấn ở ngoại ô thành phố S, màu đất trên mỗi con phố là khác nhau, chụp từ trên cao trông giống như cầu vồng bảy sắc đáp xuống mặt đất. Nhưng nơi đây cũng thu hút rất nhiều khách du lịch nên thị trấn Quảng Đức đã trở thành thị trấn cầu vồng trong lòng nhiều người.

Tuy nhiên, các con số được sắp xếp từ bên ngoài, vì vậy đường số 1 sẽ ở ngoài cùng, cũng gần khu rừng vùng ngoại ô nhất.

Vương Đồ xuống taxi với chiếc túi đeo chéo, gió đêm có chút mát rượi như quét sạch bụi đường góc phố. Nó thổi từ đây đến đó, như một khúc dạo đầu cho một cơn bão.

Dự báo thời tiết quả nhiên không gạt người, đêm Thất Tịch sẽ có mưa giông sấm chớp.

Vương Đồ đứng tại chỗ, ngửi được mùi hỗn tạp trong gió, khẽ nhíu mày. Nhìn tấm biển ghi số 1 Phố Quảng Đức, đứng tại chỗ nhướng mày nhìn bầu trời không sao. Đôi mắt anh lại quét qua khung cảnh xung quanh, như thể hầu như không có ai ra ngoài vào ban đêm, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ.

Anh lấy ra chiếc la bàn bằng gỗ, đi theo hướng chỉ của la bàn và đi vào rừng.

Chỉ không được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy về phía mình, suýt chút nữa ngã xuống, được Vương Đồ đỡ lấy.

"Làm sao vậy?" Vương Đồ hỏi.

Người đàn ông kia kinh hãi nhìn Vương Đồ, xác nhận là cao nhân rồi nói: "Mau vào ... trong ... đó ..."Lời nói không có trình tự khiến Vương Đồ không biết rốt cuộc anh ta bị làm sao.

"Bên trong xảy ra chuyện gì sao?" Vương Đồ lại hỏi.

Người đàn ông thở hổn hển vài hơi, mới nói: "Có...... Có quái vật!"

Tiếng gió xẹt qua nhánh cây, nghe như một loại tang tóc nào đó. Thấy Vương Đồ không có phản ứng, người đàn ông cho rằng anh đang hoảng sợ nên không quan tâm nhiều mà chạy ra ngoài.

Vương Đồ quay đầu nhìn người đang chạy lại, lắc đầu tự lẩm bẩm: "Quái vật? Nếu là quái vật thì gặp ta... anh ta thật xui xẻo."

Tuy nhiên, qua cơn gió vừa rồi, Vương Đồ ở bên ngoài cũng ngửi được mùi vị bên trong, là mùi máu tươi.

Khu rừng bên ngoài thị trấn Quảng Đức này là khu tự nhiên sinh thái được chính quyền xin phép khai thác nên không có ai chặt cây ở đây. Không biết dưới chân đã tích tụ bao nhiêu chiếc lá rụng, khi giẫm lên, những chiếc lá đó bóp lại phát ra tiếng "rắc-rắc--".

Chỉ là càng đi vào, hơi thở trôi nổi trong không khí không khỏi xen lẫn mùi thơm của núi rừng và mùi máu tanh nhàn nhạt, còn có cả mùi của xác chết.

Vì thế Vương Đồ nhanh chân bước tới chỗ sâu bên trong, trước mặt anh là một ngôi nhà cây ba tầng với những dây leo bò lổm ngổm bên ngoài.

Ai sẽ sống ở đây?

Lão tổ tông gọi anh tới đây để làm gì?

Vương Đồ cảnh giác lấy trong túi ra một con dao găm bằng gỗ, dán lá bùa lên đó.

Ánh mắt hơi hơi chếch đi, một bóng đen lao nhanh về phía anh ta, Vương Đồ ném túi ra phía sau, né tránh đòn tấn công của bóng đen, đồng thời khẳng định mùi tấn công anh ta không thuộc về con người. Chỉ là bóng đen này chỉ biết tấn công mù quáng, lúc vồ hụt lại không biết con mồi đi đâu, Vương Đồ bắt lấy này khoảng cách này cắm thẳng con dao găm gỗ vào đầu bóng đen từ trên xuống dưới.

"Đầu thai đi thôi!"

Rõ ràng bóng đen đã không nhúc nhích, nhưng cũng không phát ra tiếng kêu đau đớn, Vương Đồ lăn lộn trên mặt đất, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cái tên chết tiệt!

Khuôn mặt dữ tợn như hòa vào đám lá mục nát trên mặt đất, đỏ đen lẫn lộn. Trong miệng có những chiếc răng nanh mới mọc, đây chính là ... cương thi bị bỏ rơi sau khi bị cắn mà lão tổ tông từng nhắc đến.

Là cương thi cơ bản nhất và ghê tởm nhất.

Vừa nghĩ tới Vương Đồ liền nhíu mày nhìn ngôi nhà trên cây trước mặt, lẽ nào lão tổ tông đã...!

Đẩy cửa ra đi vào, bên trong sớm đã thành một mảnh tĩnh mịch, theo thang lầu đi qua tầng hai, tới tầng ba.

Khi Vương Đồ lên tầng ba, ngay cả anh ta cũng kinh ngạc. Bốn phía cơ hồ đều là thi thể cương thi bị tách rời, nơi này lại là sào huyệt của cương thi sao?

Thật không thể tưởng tượng ra.

Chính giữa đám xác chết đó là một bóng người đứng thẳng, trên tay cầm một thanh kiếm gỗ, nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu bình tĩnh nhìn Vương Đồ.

Đó là một đôi mắt tựa như bị chôn giấu trong bóng đêm, sâu tựa biển, đây cũng là lần đầu tiên Vương Đồ thấy bộ dáng như vậy của An Nhã.

"Lão...... Tổ tông!?"

Trong tiềm thức, anh ta lui về phía sau một bước, cảm giác được toàn thân bị một cỗ khí tức đáng sợ đè nén, cảm giác sợ hãi từ đáy lòng nảy sinh, tựa hồ sẽ như vậy ở trong giây tiếp theo anh ta sẽ trở thành bộ dạng đó.

Cho đến khi bóng dáng chậm rãi chuyển động của An Nhã đứng trước mặt Vương Đồ, đôi mắt xanh đen mới bắt đầu mờ đi.

"Ngươi đã tới chậm, cho nên ta đã tự mình đi tìm. Nhưng vẫn còn chậm một bước, và tất cả đều đã rời đi. Nơi này không có Mục Tiểu Trạch, không có Quạ Đen, càng không thể có Huyền Lạc. Chỉ có ba người biết nói tiếng người......" Đầu hơi hơi chếch đi, dư quang đảo qua các thi thể đã bị cắt.

Giọng nói lạnh lùng của An Nhã tạo cho người ta một cảm giác áp bức không thể chịu đựng được.

"Nhưng ... họ không biết gì cả. Rốt cuộc mục đích của Huyền Lạc là gì? Muốn gì ở tôi, hay là từ cô ta? Tất cả những chuyện này là ngẫu nhiên hay trùng hợp?"

Vì sao yên lặng nhiều năm như vậy, sau khi cô gặp gỡ Đường Tống thì lại xuất hiện?

Gặp Đường Tống......

Trong đầu nhớ lại lúc Thẩm lão gia nhờ cô tìm đồ, ứng kiếp.

Nghĩ vậy, An Nhã cười lạnh một tiếng.

Mà trong mắt Vương Đồ, An Nhã rõ ràng là lão tổ tông nuôi dạy anh ta trừ tà, tại sao chỉ mới nhìn, thậm chí chỉ là một bộ dáng thôi cũng đã kinh hãi rồi.

Có lẽ đây mới thật sự là bộ dáng của An Nhã? Sự dửng dưng khi đối phó với kẻ dị loại đáng ra phải là của hậu nhân của gia tộc trừ tà.

Chỉ là tạo hóa trêu người, bản thân cô đã trở thành dị loại mà cô ghét nhất.

"Lão tổ tông, ngài......" Còn chưa kịp nói hết câu, An Nhã đã yếu ớt quỳ khuỵu một gối xuống đất, chống đỡ bằng một thanh kiếm gỗ.

Điều này khiến Vương Đồ sợ hãi, lập tức tiến lên nâng An Nhã dậy, đỡ cô sang một bên. Cúi người duỗi tay bắt mạch cho An Nhã, nhíu mày lại.

"Lão tổ tông, sao cô có thể cưỡng ép phá bỏ lời nguyền của mình chứ, thân thể hiện tại của cô đã không thể... chịu đựng được nữa."

Vương Đồ thấy An Nhã không đáp lại, tự biết cô cũng hiểu rõ điều này, anh ta cũng không lải nhải gì nhiều. Lấy trong túi ra một lá bùa màu đỏ, chắp hai tay lại, niệm một loạt câu thần chú, rồi cắt ngón tay nhỏ giọt máu trên tờ giấy bùa, rồi dán lên trán của An Nhã, lá bùa màu đỏ kia đã biến mất.

"Ưm ——"

An Nhã đưa tay che ngực, nôn ra một ít chất màu đen từ miệng, rồi nhẹ nhàng dựa vào tường, khuôn miệng vô cảm khẽ nhếch lên, như thể thân thể đã trở lại như trước.

"Vất vả rồi. Không hổ là con cháu của tộc ta, máu của ngươi thật sự rất sạch sẽ, có thể rửa sạch sự bẩn thỉu cùng lửa giận trong người ta. Hiện tại ta đã thoải mái hơn rất nhiều."

Vương Đồ nhướng mày nhìn An Nhã, mím chặt môi, không đáp lại. Anh ta không sợ vất vả, anh ta sợ kiếp này không thể mãi ở bên cạnh lão tổ tông.

Nếu máu của anh ta có thể chữa khỏi cho An Nhã, vậy thì anh ta có chết cũng không sao.

Nhưng...

Chung quy không phải anh ta!

"Lão tổ tông...... Ngài...... Vì sao phải lại làm điều cấm kỵ? Ngài không muốn sống nữa sao?" Vương Đồ đã lo lắng đến đỏ cả mắt.

An Nhã liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Đồ ngốc. Ta...... Sao có thể...... Chết?" Nói những lời này, ngay cả bản thân cô cũng không thể quá khẳng định, ai nói cương thi sẽ không chết?

Chỉ là một khi chết, sẽ không bao giờ sống lại nữa.

"Năm đó ngài cũng từng nói với tôi,, thế gian này sẽ không tồn tại cương thi, bởi vì đều đã bị ngài gϊếŧ. Nhưng...... Ngài xem......" Vương Đồ nhíu mày nhìn bốn phía, anh ta biết thứ mà An Nhã hận nhất chính là cương thi dị biến, năm đó không cần sử dụng cấm thuật, không cần tốn hao sức lực đã có thể giải quyết toàn bộ cương thi trên thế giới này.

Nhưng bây giờ, làm sao để cô ấy có thể đối phó với những cương thi đã lên kế hoạch từ lâu?? Nếu...... Tất cả mọi chuyện đều không phải là ngẫu nhiên, thì Vương Đồ không dám nghĩ tới mục đích của bọn họ.

"Sợ rồi?" An Nhã nâng tay lên lau đi vết bẩn trên khóe miệng, một tay chống đỡ ngồi dậy, nhẹ nói: "Đến thế hệ của ngươi, ngươi sẽ phải gánh vác một trọng trách nặng nề, nếu có một ngày......" An Nhã dừng một chút, "Ta chỉ nói nếu, ta không còn là ta nữa , nhớ rõ......" An Nhã thong thả nâng bàn tay lên, lướt qua trên cổ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vương Đồ, khóe miệng nhếch lên, "Tuyệt đối, đừng do dự."

Nói xong An Nhã mang theo thanh kiếm gỗ rời khỏi nhà trên cây, Vương Đồ lập tức đi theo ra ngoài, gọi: "Lão tổ tông! Ngày này sẽ không xuất hiện, nếu có, nếu thật sự xuất hiện, ta sẽ gϊếŧ người nọ, không để ngài sa đọa."

An Nhã dừng bước, xoay người: "Ngươi dám!"

Vương Đồ ngơ ngẩn, thật sự đã gặp rồi?

"Đây là kiếp nạn của ta, cần ta tự giải quyết." Thấy Vương Đồ trầm mặc, lại nói: "Còn có người đang tìm ta, ta đi trước. Nơi này...... Để lại cho ngươi giải quyết hậu quả. Còn nữa... điện thoại của ta bị hỏng rồi, tiện thể thông báo cho chú Vương để ông ấy khỏi lo lắng." Nói xong, An Nhã biến mất..

Vương Đồ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng biến mất không khỏi thở dài một hơi.

Mọi thứ về anh ta đều do An Nhã dạy, cô kể về cách tồn tại của cương thi. Nhưng đối với Vương Đồ, anh ta rất ngạc nhiên khi một người phụ nữ có vẻ trẻ trung trước mặt mình, sinh ra ở thời nhà Tần và từng là thuộc hạ của nhân vật trong lịch sử tể tướng Lý Tư.

Còn nhớ mười ba năm trước, anh ta không biết gì mà hỏi một câu.

"Như chủ nhân đã nói, cương thi phải có trái tim có máu thịt. Cũng giống như chủ nhân, ta thấy nó không đáng sợ. Tuy nhiên, chủ nhân, ta hơi khó hiểu."

"Khó hiểu chỗ nào?"

"Sau khi thành cương thi, sao lại uống máu và ăn hồn phách của người đầu tiên, tàn nhẫn như vậy? Không phải nói là phải có tâm sao?"

An Nhã thở dài một tiếng, giải thích: "Nếu muốn trở thành cương thi, đầu tiên phải khống chế cơn thèm máu. Khống chế càng lâu, chứng minh ngươi càng có tâm, cũng càng không đành lòng tổn thương người đầu tiên cho ngươi máu. Chỉ là lúc ban đầu cương thi cũng không biết, sẽ coi người đầu tiên cho máu là ký chủ, càng không ngờ đây cũng là điểm yếu của cương thi. Nếu bất hạnh, ký chủ luân hồi, mà ngươi lại có tuổi thọ vĩnh viễn, chỉ cần ký chủ xuất hiện, cho dù cách xa ngàn dặm, ngươi đều sẽ có cảm giác, chỉ là liếc mắt một cái ngươi lập tức không thể tự kềm chế muốn tới gần, tiếp cận. Cuối cùng......"

Đợi nửa ngày, An Nhã cũng chưa ra tiếng.

"Cuối cùng cái gì?"

"Cuối cùng...... gϊếŧ người đó một lần nữa. Dù gì thì ngươi cũng là cương thi, sống bằng máu, và máu của vật chủ là hương vị yêu thích của ngươi, nên càng đến gần, càng không thể kiểm soát được, cho đến khi ngươi gϊếŧ ký chủ một lần nữa, sau đó cương thi cũng sẽ phóng đại nỗi đau kia vô hạn, như bóng với hình, mỗi một lần nhớ tới đều sẽ đau đớn muốn chết, cuối cùng biến chất, sẽ lạm sát kẻ vô tội. Sự tồn tại như vậy không chỉ có hại cho con người mà còn cho cả cương thi. Cho nên sau này cương thi vì tránh để xảy ra chuyện như vậy, mới có thể như thế."

Lúc ấy giọng An Nhã lưu loát kể lại câu chuyện.

Nhưng lại xem nhẹ nỗi đau kia.

"Vậy thì chủ nhân, ký chủ của ngài, còn có thể chuyển thế không?"

"Sẽ không!" An Nhã khẳng định nói.

"Vì sao?"

Mãi cho đến hôm nay cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này, chỉ là nhìn từ phía sau, trông cô thật vô lực.