Hủ Linh Chú

Chương 37

An Nhã không có biểu cảm gì, cô không ngạc nhiên khi nghe câu trả lời. Nghĩ lại, phụ nữ vốn dĩ rất nhạy cảm, đặc biệt là một người phụ nữ thông minh như Đường Tống, sao có thể không biết bạn trai mình đã làm gì?

Nhưng cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ tự lừa người dối mình, vậy thì tại sao?

"Sau khi anh ấy cầu hôn tôi, chúng tôi đã tranh cãi về một số điều. Mặc dù hàng ngày anh ấy vẫn đón tôi về nhà sau khi tan sở. Nhưng... Liên tiếp mấy ngày trên người anh ấy đều có mùi hương, mà mùi này vẫn luôn kéo dài đến ngày hôm sau khi anh ấy đến đón tôi đi làm." Giọng điệu của Đường Tống càng lúc càng mờ nhạt.

Cô đã tìm ra nguồn gốc của hương thơm này ở trên người La Tư Nhân, từ ngày bắt đầu có được đáp án Đường Tống đã tháo chiếc nhẫn kia xuống.

"Lúc tôi mất mát và bất lực nhất, chính sự xuất hiện của anh ấy đã giúp tôi hồi phục nhanh như vậy. Vì vậy ... Tôi cũng sẽ cho anh ấy một cơ hội." Đường Tống nhìn An Nhã một cái, lại nói, "Hai tháng. Không ngờ... Mới một tháng, anh ấy đã mất tích, đến nay vẫn không rõ tung tích."

Kết quả này đối với tính cách của Đường Tống quả thực là trí mạng, không có được kết quả và đáp án, nên bảo cô nguôi ngoai như thế nào đây?

Đường Tống nói điều này một cách chậm rãi, không có bất kỳ gợn sóng nào trong giọng điệu của cô, giống như Ngô Văn Hạo không để lại cho cô ấy điều gì ngoài câu trả lời và kết quả.

"Tôi nói xong rồi, tới cô?"

An Nhã lẳng lặng nhìn Đường Tống, nhấm nháp nụ cười, có phần khó nắm bắt. Đương nhiên, cô sẽ không nói cho Đường Tống biết về ba đại gia tộc, dù sao vẻ ngoài có vẻ dịu dàng của Đường Tống lại chôn giấu tính cách bướng bỉnh, thích suy nghĩ nhiều.

Đồng thời, rõ ràng Đường Tống tìm Ngô Văn Hạo cũng không phải chỉ vì những lý do này.

Vì mọi người đều có những bí mật mà họ không thể nói, nên...

"Ngôi mộ đó có thứ mà tôi đang tìm kiếm." An Nhã nhẹ nhàng nói.

"Thứ gì?" Đường Tống không ngờ đáp án là thế này.

An Nhã nói: "Đó chỉ là một truyền thuyết, nhưng chính phủ rất coi trọng nó, nhưng nghĩ lại nó có thể thực sự tồn tại cũng không chừng, cho nên...... Tôi không muốn nói nó là gì nếu tôi không chắc liệu nó thực sự ở đó hay không."

Theo quan điểm của Đường Tống, có lẽ thứ này rất quan trọng đối với An Nhã, nhưng một phỏng đoán khác đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Không phải An Nhã cũng là một tên trộm mộ lão luyện đó chứ?

Một người có thể giao tiếp với ma quỷ, cộng với những đồ đạc trong Nhã Uyển...... Lại quen biết một người có lai lịch về trộm mộ như Nhạc Văn Dao, chỉ cần nghĩ đến thôi... Ánh mắt thoáng có chút xuất thần.

Hai mắt An Nhã sáng quắc, nhướng mày: "Suy nghĩ cái gì thế?"

Đường Tống nhìn cô, đôi mắt đen trong veo đột nhiên trầm xuống: "Tôi còn có một vấn đề."

An Nhã hất vai, gật đầu: "Mời nói."

"Số mệnh của tôi sẽ mang lại xui xẻo cho người thích tôi, hay người tôi thích sao?" Đường Tống không có chút biểu cảm nào.

An Nhã có chút khó hiểu nói: "Căn cứ vào đâu?"

"Khi còn rất nhỏ, tôi thường xuyên đau ốm, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được, sau đó, mẹ tôi gặp một người nói rằng thể chất của tôi khác với những người bình thường, vì vậy khi tôi còn nhỏ, tôi sẽ ốm yếu bởi vì mệnh lý của tôi là sát, sẽ mang lại tai họa cho những người thân thiết với tôi."

Đây là lý do tại sao ban đầu Đường Tống có ấn tượng xấu về An Nhã như vậy. Không phải là nhằm vào cô ấy, mà là nghề nghiệp.

"Tôi vốn cũng không tin, nhưng...... Là cô khiến tôi tin thế giới này tồn tại mệnh lý huyền học. Tôi cũng bắt đầu...... Hoài nghi rốt cuộc tôi......"

Mặc dù không ai trong gia đình tin lời người đó, nhưng những chuyện đó lần lượt xảy ra xung quanh Đường Tống, sự việc khiến cô càng thêm nghi vấn.

Ngay cả Mục Tiểu Trạch cũng bởi vậy......

Thậm chí còn bắt đầu lo sợ một ngày nào đó, Đường Thanh và những người xung quanh sẽ bị liên lụy vì cô.

Trong cơn mê man, cô cảm giác được tay mình đang bị An Nhã nắm chặt, rũ mi lẳng lặng mà nhìn thần sắc trên mặt cô, thấy An Nhã đang nghiêm túc nhìn, nhưng trong ánh mắt lại có một cảm giác mà Đường Tống không thể hiểu được.

Tựa ôn nhu, tựa đau thương.

"Không phải cô cũng từng nói mối quan hệ thứ hai của tôi là cửu tử nhất sinh, đúng không?" Đường Tống luôn ghi nhớ câu nói này, mặc dù Ngô Uyển Đình ngắt lời, nhưng cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

"Đúng vậy." An Nhã nhướng mày nhìn Đường Tống, lại nói: "Nhưng tôi đang nói về cô chứ không phải những người xung quanh cô."

"Vậy thì tại sao tôi vẫn ổn, nhưng họ lại... rời bỏ tôi từng người một. Cô có thể hiểu...... nỗi đau mất mát đau đớn như thế nào không?"

Sự ra đi bất ngờ của cha mẹ, chuyển từ bác sĩ phẫu thuật sang bác sĩ pháp y. Bởi vì sự biến mất của Ngô Văn Hạo lại bị Ngô Uyển Đình dây dưa, mà cái chết của Mục Tiểu Trạch cũng không rõ ràng, thậm chí không thể tìm thấy thi thể...

Còn nữa, làm pháp y phải thấy sự đau đớn và thương tiếc của gia đình của người quá cố.

Những áp lực tích tụ trong lòng dường như khiến Đường Tống hiểu rằng cái chết có lẽ không thực sự đáng sợ.

Nhưng sau khi nói những lời này, Đường Tống phát hiện người phụ nữ trước mặt trở nên trầm mặc, sắc mặt trở nên vi diệu, nụ cười nhợt nhạt kia hoàn toàn biến mất.

Hơi giật mình, nghĩ đến người mà An Nhã nhắc đến khi ở trong lều.

Cảm giác tự trách dâng lên, cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà quên rằng người phụ nữ trước mặt mình có thể đã trải qua hoặc phải chịu đựng nhiều điều mà cô không thể tưởng tượng được.

Nhìn thấy sắc mặt Đường Tống thay đổi, vẻ mặt của An Nhã đột nhiên bình thường trở lại, cô lùi lại hai bước, lãnh đạm nói: "Người ta không thể đoán trước được sinh tử, cũng không thể kiểm soát được số phận của mình. Tôi chỉ có thể nói rằng đoạn cảm tình tiếp theo của cô, sẽ làm cô cửu tử nhất sinh, chỉ là một khi nó vẫn chưa xảy ra thì sẽ không ứng kiếp. Cửu tử nhất sinh, cũng không phải tử kiếp. Cho nên...... đừng quá lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách."

"Không cần." Đường Tống trực tiếp từ chối An Nhã.

Cô cho rằng người phụ nữ trước mặt có năng lực này, nhưng cô không muốn An Nhã làm bất cứ điều gì có hại cho thân thể của mình, tuy đã quen nhau một thời gian nhưng mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này Đường Tống lại càng cảm thấy khó chịu.

Như cô ấy nói, con người không thể đoán trước được sự sống và cái chết, và họ không thể kiểm soát được số mệnh của mình. Nếu đã như vậy, tại sao phải suy nghĩ quá nhiều?

—— nếu không xảy ra thì sẽ không ứng kiếp.

Nghĩ đến câu này, một công tắc trong đầu Đường Tống hoàn toàn được mở ra.

"Nếu đây là vận mệnh luân hồi mà cô vẫn luôn tin tưởng...... Thì không cần ép nó thay đổi. Điều duy nhất tôi có thể làm là ngăn không cho mối quan hệ thứ hai này xảy ra." Giọng điệu rất kiên định, cô khẽ mỉm cười: "Không phải là tôi sợ chết, tôi chỉ không muốn khiến người này sống trong đau đớn, nếu không bắt đầu thì sẽ không đau."

Sắc trời đã tối mịt, Đường Tống không nhìn thấy biểu hiện của người phụ nữ trước mặt mình.

"An Nhã, nếu là cô thì cô sẽ làm như thế nào?"

Bầu trời đột nhiên bùng lên một trận pháo hoa cực lớn, thắp sáng bóng dáng của hai người bọn họ, đồng thời cũng khiến Đường Tống có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của An Nhã, đôi mắt ẩn ẩn có ánh sáng nhu hòa gợn sóng .

Pháo hoa vừa lóe lên, hai bóng người lại chìm vào bóng tối, giọng nói rất bình tĩnh của An Nhã vang lên: "Tôi cũng sẽ giống như cô. Sẽ không để ai yêu quý mình...... Lại một lần nữa, biến mất khỏi sinh mệnh của tôi."

"Ừm."

An Nhã ẩn mình trong bóng đêm, rũ mi khẽ mỉm cười.

Nếu vận mệnh có thể tự khống chế như thế, thì làm gì có kiếp sau?

Trung tâm mua sắm đang tổ chức các hoạt động Lễ Thất Tịch, tiết mục pháo hoa đương nhiên là không thể thiếu trong buổi lễ long trọng này.

Bóng dáng hai người đứng ở trên cùng của trung tâm thương mại, pháo hoa nở rộ dường như có thể vươn tay chạm vào.

"Một lát nữa, trước tiên cô cùng tôi trở về Nhã Uyển, sau đó đưa cô về nhà." Trong mắt An Nhã ánh pháo hoa, biểu tình có chút nhẹ nhàng, nói.

Đường Tống khó hiểu "Hửm?" Một tiếng.

"Đợt thuốc thứ hai của cô hẳn là hôm nay sẽ uống xong, không thể ngắt quãng. Gần đây sức khỏe của cô có cải thiện nhiều không?" Vừa nói An Nhã vừa quay đầu nhìn Đường Tống.

Ánh sáng đầy màu sắc của pháo hoa chiếu sáng một bên của An Nhã, bên còn lại vẫn bị chôn vùi trong bóng tối, hình bóng này càng làm cho khuôn mặt thanh tú của An Nhã càng thêm lập thể.

"Tôi thực sự cảm thấy khá hơn rồi, còn cần phải uống thêm sao?" Đối với người trước mắt, Đường Tống thật sự càng ngày càng thưởng thức, giống như cái gì cô ấy cũng biết, Không chỉ nấu đồ ăn ngon, cô ấy còn có thể chiên thuốc không bị đắng, đặc biệt là khuôn mặt này... thật đáng mến.

Chợt Đường Tống thấy rùng mình đối với suy nghĩ này, lập tức quay mắt đi chỗ khác.

"Tuần này, tuần khác uống xong sẽ không sao." Nói xong đưa tay về phía Đường Tống, lại nói: "Đi thôi, tuy là mùa hè, nhưng gió về đêm sẽ rất lạnh."

Đường Tống rũ mi nhìn bàn tay xinh đẹp của An Nhã...... Chỉ là nhìn, cũng không giơ tay nắm lấy, nhướng mày nhìn chằm chằm An Nhã, khóe miệng hơi mím lại: "Thật ra cô cũng khá tốt."

Pháo hoa vừa nở rộ bên cạnh che mất giọng nói của Đường Tống, An Nhã cũng không nghe rõ, chính xác là không thể tin được, xác nhận hỏi: "Cái gì?"

Đường Tống vừa đi được vài bước. về phía trước, quay người lại với nụ cười vẫn còn trên khóe miệng: "Có lẽ đúng như cô nói, kiếp trước cô nhất định đã thiếu nợ tôi."

Thấy An Nhã có chút khó hiểu, Đường Tống tiếp tục: "Chắc là bởi vì cô đã thiếu nợ tôi mà cảm thấy cô rất quen thuộc. Cô đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mặc dù đó là ... một giấc mơ không thể thực hiện được, nhưng người đó thực sự là cô. Cho nên...... suy đoán mệnh lý của cô giữa chúng ta có khả năng thành sự thật. Tôi chỉ không biết chính xác là cô đã nợ tôi cái gì..." Nói xong Đường Tống đã bước đi về hướng cửa.

Bóng đêm càng ngày càng lạnh, ánh trăng thành trăng non, dường như đang mỉm cười.

An Nhã sững sờ tại chỗ, pháo hoa sau lưng trải rộng trên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm bóng đen mảnh mai thẳng tắp rơi xuống phía xa, rồi từ từ chìm vào bóng tối khi pháo hoa biến mất.

Khóe miệng cô giật giật, tự lẩm bẩm: "Tôi chỉ cầu có thể bảo vệ cô an toàn qua kiếp này, sau đó sẽ âm thầm bảo vệ cô đời đời kiếp kiếp."

Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu của một người phụ nữ từ xa truyền đến: "An Nhã, đang ngẩn người nghĩ gì thế? Không phải cô nói gió đêm có hại cho thân thể sao?"

Giơ tay đeo kính râm lên, thân thể hơi khom, đi về phía người kia, đáp: "Tới rồi đây, cô đói bụng rồi sao?" Sau khi đến gần, An Nhã hỏi.

"Một chút, bịch bắp rang vừa rồi đều bị cô ăn."

"Cô không ăn được, còn không cho tôi ăn sao?" Tuy An Nhã đang nói đùa, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một tia mệt mỏi, dù sao bị linh hồn nhập vào người cũng là một việc rất khó khăn.

Nếu không phải vì tìm ra vị trí của Quạ Đen, An Nhã sẽ không làm điều đó để làm tổn thương chính mình.

"...... Cũng không thể nói như vậy, rõ ràng là cô cố ý. Để bồi thường, lát nữa cô phải mời cơm tối." Đường Tống nói đùa.

Cũng chính vì câu nói đùa này mà Đường Tống có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn không thích nói đùa với mọi người, lại càng không dễ thổ lộ tình cảm. Cảm thấy rằng một số điều không cần thiết phải nói, một số điều bạn sẽ hối tiếc khi nói ra, và một số điều ... không muốn nói ra chút nào. Trương Ninh là người bạn duy nhất khiến Đường Tống sẵn sàng giao tiếp, đối với An Nhã, mới quen biết bao lâu? Đó là một chút khác biệt khi cô đã ở chung vưới Trương Ninh nhiều năm như vậy.

Đây có phải là cái được gọi là định mệnh?

Có lẽ vậy!

"Tôi mời? Tôi làm nhiều chuyện như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ hả?" An Nhã nói xong hai người bước vào thang máy. Sau khi bấm thang máy, An Nhã lấy điện thoại di động ra và thông báo cho chú Vương đến đón họ ở cửa.

"Vậy lát nữa đến nhà tôi, tôi sẽ nấu bữa tối cho cô." Đường Tống đã ăn cơm do An Nhã nấu rất nhiều lần, cũng muốn để cô ấy thử tay nghề của mình một lần mới công bằng.

An Nhã gửi tin nhắn xong, nhướng mày nhìn Đường Tống một cái, cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, cơm chiều tôi đã bảochú Vương chuẩn bị, cứ về nhà ăn cơm đi. Nhưng buổi tối tôi còn có việc, cơm nước xong không thể cùng đưa cô về nhà."

Đường Tống khẽ liếc nhìn An Nhã một cái, không nghĩ tới cô ấy lại nghiêm túc như vậy.

"Tôi tự bắt taxi về là được rồi."

"Cũng không phiền phức lắm." Thang máy đến cùng lúc, hai người dự định từ cửa chính đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài trung tâm mua sắm có rất nhiều người chen chúc, tựa như có buổi biểu diễn nào đó vừa mới kết thúc.

Xem ra tiết mục vừa rồi rất hay, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc, vui vẻ nói cười.

Đường Tống vừa mới nhìn, cũng bị bầu không khí này làm cho lây nhiễm, không biết khi nào tay đã bị An Nhã dắt, kéo sang một bên, tránh né đám người.

An Nhã kéo Đường Tống đi ra từ cửa bên hông, nơi đó không có nhiều người, vừa rẽ hai góc liền nhìn thấy xe của chú Vương.

Lên xe, đổ một hồi lâu mới rời khỏi khu phố náo nhiệt nhất thành phố S.

"Mới vừa hỏi tiểu thư, tiểu thư nói em gái của cô đường Đường nói cô thích ăn thịt bò, cơm chiều tôi đã chuẩn bị cơm Tây, vừa lúc hôm nay là Thất Tịch, không biết cô Đường có thích không?" Chú Vương vừa lái xe vừa nói.

"Tôi không kén ăn, ngược lại còn làm phiền đến chú Vương." Đường Tống lúng túng đáp lại.

An Nhã chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe cuộc đối thoại giữa hai người bên cạnh, khóe miệng mím lại.

Trở lại Nhã Uyển đã là 8 giờ 15 phút tối, trên đường đi Đường Tống còn nhận được điện thoại của Đường Thanh, nói hôm nay cùng Vương Lệ đi xem phim, sau đó liên hoan với bạn học, nếu về muộn sẽ ở lại chỗ của Vương Lệ, bảo Đường Tống tự hành giải quyết.

Nhưng khi Đường Thanh biết hôm nay Đường Tống cũng ăn ở bên ngoài, thần kinh của cô lập tức trở nên nhạy cảm.

Đường Tống giải thích, là ăn cơm cùng An Nhã.

Nói chưa dứt lời, vừa nói Đường Thanh càng hưng phấn, còn nói một câu làm Đường Tống nghe không hiểu.

"Em cảm thấy chị An Nhã khá ổn."

Đối với những người có thính giác nhạy cảm, An Nhã đương nhiên nghe thấy những lời này. Cô đi ở phía trước, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Tuy rằng đã tới Nhã Uyển vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà ăn, toàn kiểu kiến trúc Trung Quốc, trên bàn bày biện dao nĩa khiến Đường Tống cảm thấy chút mới lạ.

"Đường tiểu thư thích ăn bò bít tết như thế nào." Chú Vương hỏi.

Đường Tống cười cười đáp lại: "Nấu chín."

Bác Vương gật gật đầu, rót rượu đỏ rồi quay người rời đi.

Hai người yên lặng ngồi vào chiếc bàn tròn, ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của An Nhã cầm ly rượu, khóe mắt hơi nhếch lên nhìn Đường Tống: "Ngày lễ vui vẻ."

Đường Tống liếc cô một cái, bất lực nói: "Nói giống như chúng ta thật sự đang ăn tết vậy." Nhưng cô cũng đưa chiếc cốc lên chạm nhẹ, ưu nhã nhấp một ngụm.

An Nhã nhướng mày hỏi lại: "Không phải sao?"

Đường Tống một tay chống cằm nhìn An Nhã, ngón tay lướt dọc thái dương dưới mái tóc dài, không biết là rượu đỏ hay là do cô vui vẻ khóc trên sân thượng, đôi mắt đen sâu thẳm của Đường Tống sáng rực lên, trên nền đèn có chút sáng chói.

Cười nói: "Nếu cô nói phải thì cho là vậy đi."

Theo hiểu biết của An Nhã, Đường Tống khi ở trước mặt cô sẽ có chút lười biếng, bị cô nhìn như vậy, nhấp rượu vang đỏ ở bên miệng, dường như không uống mà đã có chút say.

Chú Vương bưng hai dĩa bò bít tết đi lên, một dĩa năm phần chín, một dĩa chín hoàn toàn.

An Nhã cầm dao nĩa cũng không vội ăn, mà yên lặng nhìn Đường Tống ở bên cạnh.

Chỉ thấy Đường Tống tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, liếc nhìn miếng bít tết đã chín hoàn toàn ngay lúc này, sau đó hạ dao xuống.

Thấy một màn như vậy An Nhã bội phục lắc đầu.

Không hổ là pháp y, một miếng bít tết chín hoàn toàn không dễ cắt, nhưng cô ấy có thể cắt nó một cách nhẹ nhàng và đơn giản tùy theo họa tiết của miếng thịt.

Nhìn thấy người phụ nữ tao nhã đưa miếng thịt trên dĩa vào miệng, trong đó có một hương vị đẹp mắt và thơm ngon.

Đường Tống nhướng mày nhìn An Nhã, nghi hoặc: "Sao cô không ăn đi?"

An Nhã cắt một miếng bít tết nửa chín, nở nụ cười nửa miệng, ghé vào khóe miệng, nhướng mày nói: "Cô mới nhìn một chút, bò bít tết trong mắt đã vẽ một đường thật đẹp rồi ư?"

Nghe vậy, khóe miệng Đường Tống giật giật, ý cười càng sâu: "Hiện tại tôi cũng nhìn cô, cũng có đường."

An Nhã: "......"